Quan Kiếm Hùng cuối cùng cũng cuối cùng cũng bò khỏi cơ thể đầy đặn của một người phụ nữ nằm trên giường, người phụ nữ kia đã sớm co quắp thành một khối và mền nhũn như bún, cũng không còn hơi sức lên tiếng. Hắn ngắt mạnh một cái lên ngực nàng, sau khi tạo thành một dấu vết màu tím thì mới cười ha hả, sau đó mỹ mãn mặc quần áo đi ra khỏi phòng ngủ.
- Cát sư đệ, cậu thật sự không muốn chơi đùa với nữ nhân trên lầu sao? Nếu không thì chúng ta đổi địa phương. Quan Kiếm Hùng ngồi đối diện với Cát sư đệ trên ghế sa lông, sau đó lên tiếng dò hỏi.
- Quan sư huynh, không cần. Cát sư đệ chợt cười khổ, nhưng người phụ nữ phàm phu tục tử kia không phải là loại hình mà hắn yêu thích, thật sâu trong lòng hắn có một bóng người mặc cung trang áo xanh thật sự khó thể quên.
Cát sư đệ dừng lại một chút rồi hỏi: - Quan sư huynh, chúng ta không tìm một chỗ ở cố định sao? Cứ phải liên tục thay đổi chỗ ở thế này à?
- Cát sư đệ, do cậu không hiểu mà thôi, niềm vui thú trên thế gian này chính là ở nhà người khác, ngủ với vợ người khác, chúng ta cần gì phải tìm một chỗ cố định? Quan Kiếm Hùng duỗi lưng một cái:- Đi thôi, chúng ta đến tòa biệt thự tiếp theo.
- Quan sư huynh, vì sao gần đây huynh thường đến những căn biệt thự thế này? Cát sư đệ có chút buồn bực.
- Rất đơn giản, trên thế giới này những kẻ ở biệt thự như thế này đều có tiền, mà dù là thế giới nào thì vợ của kẻ có tiền cũng rất xinh đẹp. Quan Kiếm Hùng giải thích:- Tôi thích nhất chính là vợ đẹp của người ta, được rồi, đi thôi.
Cát sư đệ đứng dậy có chút bất đắc dĩ, chuẩn bị cùng Quan Kiếm Hùng bỏ đi.
- Keng keng... Tiếng chuông cửa vang lên.
Cát sư đệ chợt ngây người, hắn thật sự còn chưa thích ứng với thế giới này, vì vậy mà chợt quên phản ứng.
Nhưng Quan Kiếm Hùng thì không giống, rõ ràng hắn là người thích ứng rất mạnh, bây giờ hắn đã quen tất cả, vì vậy chỉ cần nghe tiếng chuông cửa thì đã biết có người đến.
- À, có người đến, tôi đi xem trước, nếu là đàn ông thì xử lý, nếu là phụ nữ không xinh đẹp cũng xử lý, mỹ nữ thì lấy vào chơi đùa. Quan Kiếm Hùng nói xong thì biến mất trong phòng khách, trực tiếp xuất hiện ngoài cửa lớn.
Lúc này Đái Bội Na đang căng thẳng đứng bên ngoài, nàng đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ, vì sao Tống Vệ Dân lại biết Quan Kiếm Hùng ở đây? Thậm chí nàng có chút nghi ngờ, người trong phong này có phải là Quan Kiếm Hùng không? Hay là ai khác?
Nhưng khi Đái Bội Na thấy hình bóng quen thuộc có thể nói là khắc cốt ghi tâm xuất hiện trước mặt thì mới hiểu lời của Tống Vệ Dân là thật.
- Ủa, là cô? Quan Kiếm Hùng có chút ngạc nhiên, hắn có một ưu điểm, chính là dù chơi nhiều nữ nhân nhưng vẫn có thể nhớ rõ. Vì vậy lúc này hắn chỉ cần liếc mắt đã nhận ra Đái Bội Na, đây chính là người phụ nữ mà vài ngày trước đã bị hắn chơi đùa một ngày một đêm.
Quan Kiếm Hùng kéo tay Đái Bội Na, một tay còn lại nâng cằm của nàng, trên mặt là nụ cười dâm dãng: - Thế nào? Nhớ công phu trên giường của ta sao? Được, chúng ta tái chiến ba trăm hiệp, bổn tiên sẽ nhất định làm cho cô thỏa mãn.
Hai từ thỏa mãn vừa nói xong thì Đái Bội Na đã cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, sau đó nàng cảm thấy mình ngã xuống giường, mà nàng hoảng sợ phát hiện ở bên cạnh mình còn có một người phụ nữ đầy đặn không mảnh vải che thân.
- Quan...Quan tiên nhân, chờ...Chờ chút... Đái Bội Na chợt cuống cuồng lên, nàng nói được vài chữ thì trấn định hơn một chút, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất nói:- Tôi có một chị em rất đẹp ngưỡng mộ anh, muốn gặp anh.
- Chị em rất đẹp? Quan Kiếm Hùng nghe được lời này của Đái Bội Na thì chợt có hứng thú:- Chị em của cô xinh đẹp thế nào?
- Đây là hình của cô ấy, anh xem sẽ biết. Đái Bội Na vội vàng lấy ra một tấm ảnh đưa cho Quan Kiếm Hùng.
Quan Kiếm Hùng vẫy tay một cái, tấm ảnh rơi vào trong tay hắn, chỉ cần nhìn thoáng qua là hai mắt hắn sáng lên, sau đó hắn vẫy tay, Đái Bội Na chợt bay lên.
- Cô ta ở đâu? Lập tức đưa ta đi. Quan Kiếm Hùng lập tức mất đi hứng thú với Đái Bội Na, lúc này trong đầu hắn chỉ có người phụ nữ tuyệt sắc trong tấm hình vừa rồi..
...
Y Nhân Các.
Hạ Thiên dụi mắt, cuối cùng cũng quay đầu, không hề nhìn vào trong sân.
Hai giờ trước Hạ Thiên cố gắng dùng mắt tìm tung tích của Mị Nhi, nhưng hắn dù có nhìn thế nào cũng không thể nhìn kỹ, dù tập trung tất cả công lực lên hai mắt thì vẫn không nhìn rõ ràng hình bóng của Mị Nhi. Lần đầu tiên hắn được thấy một bóng đen lóe lên, may mà là ban ngày, nếu là ban đêm thì cũng thật sự không thấy gì.
Điều này làm cho Hạ Thiên không khỏi cảm khái, Mị Ảnh thân pháp này đổi tên thành thân pháp không thấy hay trực tiếp gọi là Ẩn Thân thuật cũng được. Đây thật sư là thuật ẩn thân, với tu vi của hắn mà còn chưa thể thấy rõ ràng, nếu là người thường thì ai có thể thấy được Mị Nhi?
Tất nhiên hai giờ qua Hạ Thiên cũng không phải không có thu hoạch gì, hắn phát hiện thân pháp của Mị Nhi thật ra cũng không phải là vô địch. Khi nàng tiến hành tấn công thì hắn sẽ cơ bản phát hiện ra vị trí của nàng, vì vậy có thể nói Mị Ảnh thân pháp vẫn có sự thiếu hụt rất lớn. Nếu phải đối diện với cao thủ cùng cấp thì thân pháp này coi như vô địch, nhưng nếu đối mặt với cao thủ mạnh hơn, thân pháp này mà dùng để tấn công thì có tính nguy hiểm rất lớn, ngược lại nếu dùng để chạy trốn thì không có vấn đề.
- Vợ Mị Nhi, chị đã luyện lâu như vậy rồi, nghỉ ngơi một chút đi. Một lát sau Hạ Thiên không nhịn được phải hô lên.
Đáng tiếc là Mị Nhi không quan tâm đến Hạ Thiên, nàng giống như đang chìm đắm vào trong thân pháp kỳ diệu vô cùng của mình.
- Vợ Y Y, bây giờ chị lên làm môn chủ Âm Y môn, sao không phải làm gì hết vậy? Hạ Thiên rất nhàm chán, hắn bắt đầu chủ động nói chuyện với Y ŧıểυ Âm.
Đáng tiếc là Y ŧıểυ Âm lại không quan tâm đến hắn.
Hạ Thiên rơi vào đường cùng chỉ có thể nói chuyện phiếm với Mị Nhi: - Vợ Mị Nhi, chị đã rất lợi hại, không cần luyện thêm, đến đây với chồng đi.
- Tôi đi, đổi địa phương tu luyện. Mị Nhi cuối cùng cũng không nói thêm lời nào, sau đó Hạ Thiên chợt phát hiện mình không còn cảm nhận được sự tồn tại của Mị Nhi.
Hạ Thiên cũng không đuổi theo, vì hắn biết với Mị Ảnh thân pháp của Mị Nhi, hắn muốn theo cũng không dễ dàng gì. Tất nhiên bây giờ hắn cũng không lo lắng cho sự an toàn của nàng, dù gặp phải Nam Cung Yến thì nàng cũng có thể chạy trốn. Hắn chỉ lo lắng vợ mình trở nên lợi hại, đây không phải là chuyện tốt gì.
- Cậu không phải muốn bảo vệ sát bên cạnh Mị Nhi sao? Y ŧıểυ Âm lúc này nhìn Hạ Thiên:- Sao cậu còn chưa đi đi?
- Vợ Y Y, vợ Mị Nhi còn ở chỗ này. Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Cậu cho rằng lỗ tai của tôi có vấn đề sao? Y ŧıểυ Âm tức giận nói.
- Không, vợ Y Y, lỗ tai của chị không có vấn đề, nhưng vợ Mị Nhi ngẫu nhiên cũng sẽ nói dối, chị ấy nói đi nhưng vẫn chưa đi, chẳng qua chị không nhìn thấy mà thôi. Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Y ŧıểυ Âm chợt chán nản, người này đúng là vô lại đến cảnh giới cực cao rồi.
Vẻ mặt Hạ Thiên chợt biến đổi, hắn vung tay ôm lấy Y ŧıểυ Âm, sau đó kéo nàng đi đến, khẽ lóe người lên, rời khỏi đình, đi vào trong sân.
- Cậu làm gì, thả tôi ra. Y ŧıểυ Âm bắt đầu giãy dụa.
- Tên khốn kiếp Hạ Thiên, mau buông ŧıểυ thư ra. A Cửu lúc nay cũng từ bên trong chạy ra, nàng hình như vừa mới tỉnh ngủ.
A Cửu chợt sững sờ, nàng đã lâu chưa thấy hắn hung hăng như vậy. Y ŧıểυ Âm thì cũng ngẩn ngơ, hình như nàng cũng không ngờ thái độ của Hạ Thiên lại biến hóa lớn như thế. Đến lúc này thì hai người bọn họ đều yên tĩnh trở lại, ngay cả Y ŧıểυ Âm ở trong lòng Hạ Thiên cũng không dám vùng vẫy.
Đúng lúc này trong sân chợt bùng lên một cơn gió lạnh, khi gió bùng lên thì trong sân có một người đàn ông gầy gò, trên tay người đàn ông gầy có một người phụ nữ khá xinh đẹp.
Hai người này dĩ nhiêm là Quan Kiếm Hùng và Đái Bội Na, vừa mới đặt chân xuống đất thì Quan Kiếm Hùng đã đảo mắt lên người Y ŧıểυ Âm, trong mắt bắt đầu bùng lên những luồng tà quang nồng đậm, đồng thời không khỏi cười lên ha hả: - Đẹp, đúng là rất đẹp, cũng không kém so với tiên nữ, ha ha ha, chị em của cô rất tốt, à, còn có một cô khác không tồi, bổn tiên xem như có phúc.
Quan Kiếm Hùng quăng Đái Bội Na ra bên cạnh rồi nhìn về phía Y ŧıểυ Âm: - Nghe nói cô rất ngưỡng mộ bổn tiên?
- Cái gì? Y ŧıểυ Âm chợt buồn bực, ngay sau đó có chút tức giận:- Các người là ai? Ai cho các người vào đây?
- Không phải cô muốn gặp ta sao? Quan Kiếm Hùng nhíu mày, sau đó lại khoát tay:- Không sao cả, dù sao thì vài ngày nữa ngươi sẽ là người của bổn tiên.
Quan Kiếm Hùng còn chưa dứt lời thì búng tay ra, một luồng chỉ phong sắc bén cuốn về phía Hạ Thiên. Rõ ràng Quan Kiếm Hùng cũng áp dụng phương pháp ngày thường, xử lý đàn ông và hưởng thụ phụ nữ.
Nhưng lúc này Quan Kiếm Hùng đã tính sai, một luồng chỉ phong bắn ra mà Hạ Thiên không ngã xuống như dự đoán, tên này không những không động đậy gì, mà luồng chỉ phong vừa rồi thật sự như trôi xuống biển, biến mất không chút tăm hơi.
- Thằng ngu. Hạ Thiên lạnh lùng nói ra hai chữ, hắn nhìn Quan Kiếm Hùng rồi dùng giọng khinh thường hỏi:- Chỉ một mình chú em đến thôi sao? Còn hai đứa nữa đâu?
Vẻ mặt Quan Kiếm Hùng hơi biến đổi, hắn cuối cùng cũng phát hiện sự việc có chút là lạ, hắn cẩn thận quan sát Hạ Thiên, đáng tiếc là nhìn mười giây nhưng vẫn không thấy đối phương có gì đặc biệt. Hạ Thiên cũng giống như những người khác, chỉ là một kẻ phàm nhân bình thường, ngược lại thì Y ŧıểυ Âm và A Cửu cũng có chút tu vi không đáng nhắc đến.
- ŧıểυ tử, với chút thực lực của ngươi thì căn bản không thể nào đối kháng với bản tiên, nếu thức thời thì lập tức cút đi cho ta, hôm nay ta có tâm tình tốt, sẽ tha cho ngươi một mạng. Trước tiên đưa nữ nhân cho ta chơi vài ngày, chơi chán thì ta sẽ trả lại cho.
Quan Kiếm Hùng nhìn Hạ Thiên, hắn dùng giọng cao cao tại thượng nói.