Với tu vi của Hạ Thiên và Cơ Thanh Ảnh thì phi hành trên không thật sự giống như khẽ bước đi trên đường, tuy bọn họ nhìn có vẻ chậm rãi tiến bước nhưng đều có tốc độ cực nhanh, chưa đến nửa giờ sau đã rời xa thành phố Giang Hải vài trăm dặm.
- Ngươi còn bao nhiêu huynh đệ tỉ muội?
Cơ Thanh Ảnh chợt mở miệng nhàn nhạt hỏi.
- Không, sư phụ chỉ thu một đồ đệ là tôi.
Hạ Thiên trả lời:
- Sư phụ nói thế giới này không phù hợp tu luyện, vì vậy mà cũng không thể nào thu nhận nhiều đệ tử, nếu thu nhận thêm thì chỉ sợ tôi cả đời cũng không thể lên đến tu vi Kim Đan Kỳ.
- Nguyệt sư tỷ nói không sai, thế giới này hầu như không có chỗ tu luyện.
Cơ Thanh Ảnh tỏ vẻ tán thành:
- Nhưng Nguyệt sư tỷ sao lại thu nhận cậu làm đệ tử? Theo lý thì phải thu nữ đệ tử mới đúng chứ?
- Sư thúc, thật ra sư phụ không muốn thu đệ tử, nhưng thể chất của tôi tương đối đặc biệt, sư phụ nói đến thế giới này và bị thương, cần tôi học tập chút y thuật để chữa thương, vì thế mới thu tôi làm đệ tử.
Hạ Thiên trả lời.
Cơ Thanh Ảnh khẽ vuốt cằm:
- Thì ra là thế, khi Nguyệt sư tỷ đến đây thì vô tình khởi động pháp trận, vì vậy bị thương là bình thường. Hơn nữa thế giới này không đủ linh khí, nếu muốn tự chữa thương thì cũng là không dễ dàng.
- Sư thúc, ngài đến đón sư phụ về đại lục Tiên Vân sao?
Lúc này Hạ Thiên cẩn thận hỏi một câu.
- Đúng vậy, Nguyệt sư tỷ đã rời khỏi sư môn được hai mươi năm, bây giờ cần quay về.
Cơ Thanh Ảnh thản nhiên nói.
- Nhưng, sư thúc, tôi nghe sư phụ nói, hình như cũng không muốn quay về.
Hạ Thiên có chút chần chừ, cuối cùng cẩn thận nói.
- Nguyệt sư tỷ chính là tương lai của Phiêu Miểu tiên môn, tỷ ấy phải quay về.
Cơ Thanh Ảnh thản nhiên nói:
- Sư tôn hao tốn hai mươi năm, mất nhiều nhân lực vật lực mới có thể sửa chữa pháp trận chỉ vì tìm kiếm Nguyệt sư tỷ. Chắc chắn khi Nguyệt sư tỷ biết sư tôn làm tất cả vì mình, sẽ thay đổi ý kiến, sẽ không còn lưu luyến thế giới này nữa, mà quay về sư môn.
Hạ Thiên cũng không nó gì thêm, thoạt nhìn có chút khổ sở.
- Ngươi hông hy vọng sư phụ của mình rời khỏi đây sao?
Cơ Thanh Ảnh nhíu mày, hình như có chút kinh ngạc.
- Sư thúc, tôi chỉ lo lắng, nếu sư phụ đi về, tôi ở đây làm gì bây giờ?
Hạ Thiên tỏ ra khổ sở.
- Nếu cậu là đệ tử duy nhất của Nguyệt sư tỷ, tất nhiên có thể cùng Nguyệt sư tỷ quay về Phiêu Miểu tiên môn.
Cơ Thanh Ảnh thản nhiên nói.
- Tôi cũng có thể cùng sư phụ quay về Phiêu Miểu tiên môn sao?
Trên mặt Hạ Thiên chợt lộ ra vẻ vui sướиɠ.
- Tất nhiên rồi.
Cơ Thanh Ảnh trả lời.
- Như vậy tôi cũng yên tâm.
Hạ Thiên thở dài một hơi, bộ dạng như trút bỏ gánh nặng.
Trong cặp mắt đẹp của Cơ Thanh Ảnh nhanh chóng lóe lên chút ánh sáng quỷ dị, nhưng ngay sau đó thì đã khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng kiêu ngạo như thường, không nói thêm điều gì.
Đối với Hạ Thiên thì đây là một lần phi hành cực kỳ lâu và buồn chán, trước kia khoảng cách phi hành xa nhất đối với hắn là từ Thanh Phong Sơn đến thành phố Giang Hải, chỉ mất nửa giờ mà thôi. Nhưng bây giờ từ trưa đến tối hắn vẫn phi hành, còn bay đến nơi nào thì hắn căn bản không biết.
- Sư thúc, bây giờ trời đã tối, chúng ta nên tìm chỗ nghỉ ngơi, ăn chút gì đó, sau đó tiếp tục lên đường.
Hạ Thiên cuối cùng mở miệng đề nghị.
- Còn bao nhiêu lâu thì đến chỗ Nguyệt sư tỷ tu luyện.
Cơ Thanh Ảnh nhàn nhạt nói.
- Dựa theo tốc độ hiện tại thì cần một canh giờ nữa, nhưng không gạt sư thúc, tôi đã cảm thấy chân khí không đủ, chỉ sợ không thể tiếp tục phi hành.
Hạ Thiên tỏ ra có chút xấu hổ.
- Nếu đã như vậy thì tìm chỗ nghỉ ngơi một lát.
Cơ Thanh Ảnh tuy làm cho người ta sinh ra cảm giác lạnh lùng kiêu ngạo nhưng hình như cũng rất dễ nói chuyện, nàng nhanh chóng sảng khoái đáp ứng lời yêu cầu của Hạ Thiên.
- Sư thúc, phía trước có một thành phố nhỏ, chúng ta vào thành nghỉ ngơi một lát, ăn vài món.
Hạ Thiên vội vàng nói.
- Cứ như vậy đi.
Cơ Thanh Ảnh nhàn nhạt lên tiếng, sau đó nàng nhanh chóng bay xuống bên dưới.
Cũng không biết trùng hợp hay cố ý, Cơ Thanh Ảnh lại bay xuống vị trí một nhà hàng thịt dê. Hạ Thiên gần đây thích ăn lẩu, vì vậy mà nói với Cơ Thanh Ảnh:
- Sư thúc, chúng ta vào đây ăn thịt dê nhé?
- Vào thôi.
Cơ Thanh Ảnh thản nhiên nói, sau đó bước vào nhà hàng.
- Hoan nghênh khách quý...
Đón khách là một cặp nam nữ, là một tổ hợp giữa anh đẹp trai và mỹ nữ, nhưng người nam vừa nói được ba tiếng thì ngây dại, vì bị vẻ đẹp của Cơ Thanh Ảnh làm cho rung động.
- Xin hỏi các vị đến mấy người?
Cũng may mỹ nữ kia có phản ứng khá nhanh, dù sao đối với mỹ nữ, có lực sát thương nhất luôn là những anh chàng đẹp trai, mà Hạ Thiên thì không tính là đẹp trai, vì vậy mỹ nữ mới biết Cơ Thanh Ảnh thật sự quá đẹp. Đồng thời cách ăn mặc của Cơ Thanh Ảnh cũng quá quái dị, nhưng nàng nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, tiếp tục bổn phận làm một ŧıểυ thư tiếp khách.
- Hai người.
Hạ Thiên vội vàng trả lời, sau đó hỏi một câu:
- Có phòng không?
- Xấu hổ quá, tiên sinh, chỗ này của chúng tôi không có phòng riêng.
Vị ŧıểυ thư tiếp khách lên tiếng.
- Vậy tìm cho chúng tôi một chỗ.
Hạ Thiên nói.
- Vâng, mời hai vị.
Viên ŧıểυ thư tiếp tân nhanh chóng đưa Hạ Thiên và Cơ Thanh Ảnh đi vào một vị trí khá vắng.
- Sư thúc, mời ngài ngồi.
Hạ Thiên chủ động kéo ghế cung kính mời Cơ Thanh Ảnh.
Cơ Thanh Ảnh cũng không khách khí, nàng ngồi lên rất ưu nhã.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa menu đến, Hạ Thiên nhận menu rồi hỏi Cơ Thanh Ảnh:
- Sư thúc, ngài muốn ăn gì?
- Ngươi cứ gọi, ta còn chưa thích ứng với thức ăn nơi đây.
Cơ Thanh Ảnh vẫn tỏ ra lạnh nhạt.
Hạ Thiên cũng không hỏi thêm, hắn gọi món, phần lớn là thịt dê và vài món thức ăn khác.
- Sư thúc, ngài muốn uống rượu không?
Sau khi gọi món ăn thì Hạ Thiên lại hỏi.
- Muốn.
Ngoài dự đoán của Hạ Thiên, Cơ Thanh Ảnh thật sự muốn uống rượu, hơn nữa càng bất ngờ là không phải uống bia hay rượu đỏ mà thích uống rượu trắng, cụ thể là nói muốn uống Mao Đài. Vì theo ý nàng thì Mao Đài hợp hơn, nhưng so với rượu ở đại lục Tiên Vân thì còn kém rất xa.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu, sư thúc tạm thời này của mình còn là nữ tửu quỷ, không thể không nói nó chẳng xứng với hình tượng của nàng.
Nhưng đối với Hạ Thiên thì Cơ Thanh Ảnh thích uống rượu lại là chuyện tốt, vì điều này có nghĩa là hắn muốn gian lận sẽ đơn giản hơn. Trước đó hắn phải giả vờ làm đệ tử của Nguyệt Thanh Nhã, lại phải gọi Cơ Thanh Ảnh là sư thúc, hắn cung kính với nàng tất nhiên không phải là nịnh bợ, chẳng qua chỉ muốn tìm cơ hội để ra tay mà thôi, bây giờ là cơ hội rất tốt.
Hạ Thiên gần đây ăn rất nhiều nhưng tối nay lại không như vậy, mà Cơ Thanh Ảnh thì ăn không ít, điều này làm cho hắn buồn bực. Cơ Thanh Ảnh không chỉ ăn nhiều mà còn uống nhiều, một mình uống bốn chai Mao Đài, tuy hắn không coi đó vào đâu nhưng là lần đầu tiên thấy một người phụ nữ có thể uống nhiều như vậy, xem ra nàng thật sự là tửu quỷ.
Bữa tối thịt dê ăn hơn một giờ mới xong, lúc này Hạ Thiên dù còn muốn tiếp tục chờ đợi nhưng Cơ Thanh Ảnh đã đứng lên nói:
- Đi thôi.
Hạ Thiên nghe nói như vậy thì cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tranh thủ thời gian chạy đi tính tiền, sau đó rời khỏi nhà hàng thịt dê.
- Đã nghỉ ngơi lâu như vậy, ngươi đã khôi phục rồi chứ?
Cơ Thanh Ảnh nhàn nhạt hỏi.
- Đúng vậy, sư thúc, đã khôi phục rồi.
Hạ Thiên vội vàng gật đầu.
- Được rồi, chúng ta tiếp tục đi, hy vọng tối nay có thể gặp được Nguyệt sư tỷ.
Cơ Thanh Ảnh có vẻ rất cố chấp với mục đích này.
- Vâng, sư thúc.
Hạ Thiên lên tiếng, sau đó hắn nhảy lên không, bắt đầu ngự khí phi hành, mà Cơ Thanh Ảnh cũng lập tức phóng theo.
Hạ Thiên dần đẩy mạnh tốc độ, tất nhiên dù có thế nào cũng không thể nào nhanh hơn Cơ Thanh Ảnh. Vô tình đã qua nửa giờ, lúc này Hạ Thiên đã phi hành đến một vùng rừng rậm, dù buổi tối không thấy rõ ràng nhưng hắn vẫn có thể xác định phía dưới là một cánh rừng rậm, trong tầm mắt hắn không có một bóng đèn.
- Chỗ này là rất tốt, nhưng kỳ quái là cô ta sao còn chưa phát tác?
Hạ Thiên thầm suy đoán, nhưng lúc này hắn chợt cảm thấy một lực lượng cực mạnh vỗ vào lưng mình.
- Phụt!
Hạ Thiên không kịp chuẩn bị, hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó giống như máy bay mất khống chế, trực tiếp rơi xuống khoảng rừng rậm bên dưới.
Một chưởng này hầu như đánh tan băng hỏa linh khí trong người Hạ Thiên, làm cho hắn căn bản khó thể ngưng tụ linh khí trong thời gian ngắn. Vì vậy hắn trực tiếp rơi xuống một cây cổ thụ, tán là rậm rạm tuy có tác dụng giảm xóc nhưng cũng không ngăn cản thế rơi mạnh mẽ của hắn, cuối cùng hắn rơi mạnh lên lớp đất xốp.
- Nói, Nguyệt Thanh Nhã rốt cuộc ở đâu?
Một âm thanh trong trẻo và lạnh lùng truyền vào trong tai Hạ Thiên.
Hạ Thiên cố sức ngẩng đầu, hắn thấy Cơ Thanh Ảnh đứng ngoài xa ba thước, gương mặt đẹp cực kỳ lạnh lẽo, cặp mắt bắn ra hàn quang.
- Sư thúc, tôi không phải đang đưa người đi sao?
Hạ Thiên miễn cưỡng đứng lên, hắn giả vờ tỏ ra khủng hoảng, trong lòng nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc vấn đề của mình phát sinh từ đâu?
Chẳng lẽ hành động lần này của Hạ Thiên hắn không quá cao minh? Xem ra sau này có cơ hội nên đi theo học cách diễn xuất của Khả Khả mới được.