Điện thoại nối thông rất nhanh, Hào Phỉ Phỉ còn chưa kịp nói thì bên kia đã truyền đến âm thanh, trong lời nói khó thể che giấu sự quan tâm với Hào Phỉ Phỉ.
- Chú, cháu không sao, nhưng bên này xảy ra chuyện lớn.
Hào Phỉ Phỉ khẽ nói.
- Chú đã biết rồi, chú đang đến, hai giờ nữa sẽ đến thành phố Nhạc Nam.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia chính là người chú của Hào Phỉ Phỉ ở cục công an tỉnh, là phó cục trưởng Hào Hồng Quang.
- Sao?
Hào Phỉ Phỉ chợt kinh hoàng:
- Chú tự mình đến à?
- Sự việc náo loạn, chú không đến không được. Vụ án lần này nổ ra mà cảnh sát lại không ra tay, như vậy thật sự rất xấu hổ, cũng không thể nói rõ ràng với công chúng.
Hạ Thiên đã không tin tưởng vào cảnh sát địa phương, chú đành phải tự mình mang theo một tổ chuyên án xuống thành phố Nhạc Nam, đại biểu cho cục công an tỉnh hợp tác với cậu ấy.
Đầu bên kia vang lên giọng nói có chút bất đắc dĩ của Hào Hồng Quang:
- Phỉ Phỉ, cháu là rất tốt, ít nhất là bây giờ Hạ Thiên vẫn còn tin tưởng cháu, nhớ kỹ, dù Hạ Thiên có làm thế nào thì cháu cũng phải phối hợp, hiểu chưa?
- Vâng, cháu hiểu.
Hào Phỉ Phỉ vội vàng nói.
- Hiểu là tốt rồi, chú ý vấn đề an toàn, đợi chú đến rồi nói sau.
Hào Hồng Quang hình như cũng có chút mệt mỏi, nói xong cũng cúp điện thoại.
Hào Phỉ Phỉ khẽ thở ra, biết Hào Hồng Quang sắp đến, nàng tất nhiên sẽ an tâm hơn.
- Trưởng khoa Hào.
Một âm thanh trầm thấp vang lên, thì ra là Điền Bác Phong.
Nơi đây có tổng cộng vài trăm người, vì vậy tạm thời còn chưa tiến hành thẩm vấn với tất cả mọi người, lúc này Điền Bác Phong và đám nhân viên tổ trọng án cũng còn chưa được tiếp nhận phỏng vấn, còn đang đứng trong đại sảnh.
- Tổ trưởng Điền, có chuyện gì sao?
Hào Phỉ Phỉ cười nhạt một tiếng, nàng có ấn tượng không tệ với Điền Bác Phong, ít nhất là tối nay đối phương còn nhắc nhở nàng, để nàng chú ý an toàn, vì vậy bây giờ nàng vẫn tương đối khách khí với đối phương.
- Trưởng khoa Hào, tôi tin tưởng người của tổ trọng án thật sự không liên quan đến sự kiện kia, chị có thể nói với tổ trưởng Hạ để cho người của chúng tôi đi trước được không?
Điền Bác Phong dùng giọng bất an hỏi.
- Tổ trưởng Điền, tôi không phải không tin anh, nhưng chuyện này tôi không nói gì được.
Hào Phỉ Phỉ lắc đầu:
- Tổ trưởng Hạ rất tức giận, anh ấy cũng có lý do để tức giận, cũng không thể trách anh ấy không tin những cảnh sát ở đây, tôi chỉ biết trong thời gian hai giờ, tôi đã hai lần suýt chết.
- Trưởng khoa Hào, sự việc rất phức tạp, tôi chỉ là một tổ trưởng tổ trọng án, có rất nhiều chuyện tôi cũng bất lực...
Điền Bác Phong còn muốn nói thêm.
Hào Phỉ Phỉ lắc đầu cắt đứt lời:
- Tổ trưởng Điền, tôi tin anh biết chút chuyện, còn chuyện anh có bất lực hay không, tôi cũng không hiểu rõ cho lắm, tôi cũng không có quyền lực để truy cứu. Trước đó tổ trưởng Điền đã nhắc nhở tôi chú ý an toàn, bây giờ tôi cũng nhắc nhở anh một lần. Sự việc đã đến mức độ này, không ai có thể tiếp tục che giấu được nữa, dù anh có liên quan đến sự kiện kia hay không, anh nên nói ra những gì mình biết cho tổ trưởng Hạ, hoặc nói cho nhân viên điều tra.
- Tổ trưởng Hào, chị không rõ đấy thôi.
Điền Bác Phong khẽ nói:
- Các người có thể buông ta buông chân đi làm, vì mọi người đến từ nơi khác, nhưng tôi thì khác, nhà tôi ở đây, tôi phải suy xét cho người nhà của mình.
- Tổ trưởng Điền, đây là lời đề nghị của tôi, anh có thể nghe, có thể không, nhưng sau này nếu có sự việc gì phát sinh, tôi cũng không thể thay đổi được. Hôm nay tôi cũng đã nói, không cần đắc tội với tổ trưởng Hạ, nhưng rõ ràng các anh không nghe lời tôi.
Hào Phỉ Phỉ thản nhiên nói:
- Thẩm Vân chết đi, việc này rất lớn, sẽ có rất nhiều người chôn cùng cô ấy.
Cuối cùng khách sạn Hồ Nguyệt Lạc cũng qua một đêm náo động để nghênh đón bình minh ngày mới, nhân viên cục an ninh quốc gia vẫn còn đang thẩm vấn, Tống Quang Chấn vẫn mang theo đám bội đội Hắc Báo thủ vệ bốn phía khách sạn. Nhưng lúc này ở phụ cận khách sạn cũng có thêm một nhóm người, bọn họ không tiếp cận khách sạn nhưng lại đặt giới tuyến bên ngoài, vì vậy mà những địa phương chung quanh khách sạn Hồ Nguyệt Lạc hai cây số đều được ở trong vòng kiểm soát.
Tất nhiên vẫn có vài người đột phá giới tuyến này, vì vậy mà sau buổi sáng đã có không ít người thuộc giới lãnh đa͙σ cao tầng đã thông qua tầng giới tuyến thứ nhất, vì sự việc huyên náo rất lớn, bọn họ không thể nào không chú ý. Chủ tịch thành phố Nhạc Nam, cục trưởng cục công an thành phố, các vị đội trưởng chi đội, đám bí thư tư pháp đều đã chạy đến bên ngoài khách sạn, đi theo bọn họ có không ít tùy tùng, nhưng bọn họ đều không nɠɵạı lệ đều bị chặn bên ngoài, không được đi vào.
- Tránh ra, đây là chủ tịch Vương, các anh là lính ở đâu? Sao không hiểu quy củ...
Một vị thư ký của chủ tịch thành phố muốn thể hiện quan uy, cũng muốn nịnh hót chủ tịch, bộ dạng hùng hổ, vừa nói vừa muốn xông vào trong giới tuyến.
- Đùng!
Một tiếng súng vang lên.
- Á!
Tên thư ký chủ tịch muốn nịnh hót lãnh đa͙σ ngã xuống đất, máu tươi từ đùi phải tuôn ra.
- Thủ trưởng có lệnh, nếu không được anh ấy cho phép, dù là bất kỳ kẻ nào cũng không được xông vào, lần đầu bắn vào chân, lần hai bắn vào đầu.
Tống Quang Chấn dùng giọng khủng bố nói, âm thanh truyền vào tai mọi người, dù là chủ tịch thành phố Nhạc Nam cũng vô ý cảm thấy lạnh người, đám quân nhân này thật sự không chịu nói lý.
Đúng lúc này có một đám người đi đến, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, rất uy nghiêm, mặc đồng phục cảnh sát. Sau lưng hắn cũng có mười mấy nam nữ mặc đồng phục cảnh sát, ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, tiến độ vững vàng, nhìn qua là biết nhân viên tinh nhuệ.
- Chú, ở chỗ này.
Trong vòng cảnh tuyến, Hào Phỉ Phỉ vội vàng phất tay, đội người kia chính là cục công an tỉnh phái đến, mà đi đầu cũng không phải là ai khác, chính là vị phó cục trưởng Hào Hồng Quang.
- Phỉ Phỉ!
Hào Hồng Quang cũng không thèm chào hỏi đám người bên phía chính quyền thành phố Nhạc Nam, hắn đi đến trước mặt Hào Phỉ Phỉ, tự giác không đi qua giới tuyến thứ hai, hai người đối thoại ở hai bên giới tuyến.
- Chú, tạm thời chú không thể đi vào, vì tổ trưởng Hạ đang ngủ, cháu cũng không dám đánh thức anh ấy. Nếu không có lệnh của anh ấy, đội trưởng Tống cũng không thể cho các chú đi vào.
Hào Phỉ Phỉ dùng giọng bất an nói.
- Không sao, chú ở đây chờ là được.
Hào Hồng Quang cũng không quan tâm:
- Phỉ Phỉ, chú sang kia chào hỏi vài câu, đợi đến khi tổ trưởng Hạ thức dậy, nhớ gọi chú một tiếng.
- Vâng!
Hào Phỉ Phỉ gật đầu.
Hào Hồng Quang lại đi về phía chủ tịch thành phố Nhạc Nam:
- Chào anh, chủ tịch Đường, chúng ta lại gặp mặt.
Tất cả mọi người đều cho rằng Hạ Thiên còn đang ngủ, nhưng không biết hắn đã tỉnh, thậm chí lúc này căn bản không ở trong khách sạn.
Lúc này hắn vừa đi ra khỏi một tiệm thuốc, thực tế đây là tiệm thuốc thứ tám hắn ghé thăm từ sáng đến giờ, trên tay hắn còn xách theo một cái túi lớn, bên trong là các loại thảo dược, đầy một bao.
- Cuối cùng cũng mua đủ, nếu biết khó mua như vậy, mình nên tìm ở Thanh Phong Sơn.
Hạ Thiên lầm bầm nói một câu.
Buổi sáng Hạ Thiên không ngủ được bao lâu thì nhận được điện thoại, là Liễu Vân Anh gọi đến, nàng đã biết tin tức Thẩm Vân chết đi.
Tất nhiên Liễu Vân Anh cũng không trách Hạ Thiên, chỉ là năn nỉ hắn báo thù cho Thẩm Vân, nàng còn nói sẽ cùng cha mẹ Thẩm Vân đến thành phố Nhạc Nam, chậm nhất là ngày mai sẽ đến.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ đồng ý yêu cầu của Liễu Vân Anh, dù nàng không yêu cầu thì hắn cũng sẽ tìm xử lý đám người kia, nhưng đám người cục an ninh quốc gia còn đang thẩm vấn, mới vài giờ trôi qua, sợ rằng sẽ chưa có kết quả gì.
Đáng lý ra tự Hạ Thiên thẩm vấn sẽ càng dễ dàng hơn, nhưng dù sao người quá đông, hắn thấy rất phiền, mà quan trọng là hắn còn phải đề phòng Hoàng Tĩnh Di và đám người Phiêu Miểu tiên môn khác, không thể phân thân đi xử lý vấn đề của Thẩm Vân.
Sau khi thức dậy, hắn đưa Dạ Ngọc Mị lặng lẽ rời khỏi khách sạn, sau đó bắt đầu tìm kiếm dược vật ở thành phố Nhạc Nam, bỏ ra nhiều tiền mặt để thu gom.
- Cậu mua nhiều như vậy làm gì?
Sau khi rời khỏi tiệm thuốc, Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng không nhịn được phải nói.
- Tất nhiên là chế tạo thuốc.
Hạ Thiên buồn bực nhìn Dạ Ngọc Mị:
- Em Chân Dài, sao đôi khi ngốc như vậy?
- Hạ lưu.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói ra hai chữ.
Hạ Thiên buồn bực, sao hắn lại hạ lưu? Một thầy thuốc chế thuốc mà hạ lưu sao?
- Này, chị nghĩ gì vậy? Tôi cũng không làm ra xuân dược.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Dạ Ngọc Mị:
- Nếu chị nói tôi hạ lưu, tôi sẽ làm chút chuyện hạ lưu đấy.
- Vậy cậu muốn làm thuốc gì?
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng hỏi.
- Tất nhiên là thuốc độc.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Cũng có vài loại thuốc mê này nọ.
Hạ Thiên nhìn Dạ Ngọc Mị rồi bổ sung một câu:
- Em Chân Dài, chị đừng lo, không phải dùng với chị, tôi muốn đối phó với đám người Phiêu Miểu tiên môn.
- Bọn họ đều có tu vi Kim Đan Kỳ, cậu cho rằng chút độc dược sẽ đối phó được sao?
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn Hạ Thiên:
- Cậu đúng là khờ dại.
- Này, đừng nhìn tôi như vậy, tôi biết rõ thuốc bình thường không có tác dụng với bọn họ.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Dạ Ngọc Mị:
- Chị nghĩ rằng tôi sẽ tùy tiện làm ra chất độc vô dụng? Tôi là Hạ thần y đệ nhất thiên hạ, tôi làm ra thuốc độc, đừng nói là cao thủ Kim Đan, dù là cao thủ Nguyên Anh cũng bị xử lý.
Hạ Thiên nhớ đến đây thì lập tức lầm bầm:
- Đúng là hối hận, nếu tăng thêm chút thuốc trong ngân châm, Hoàng Tĩnh Di kia đã không thể chạy thoát.
- Thủ đoạn bỉ ổi như vậy, thật sự làm cho Nguyệt Thanh Nhã phải xấu hổ.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói, rõ ràng nàng không ủng hộ phương pháp hèn hạ của Hạ Thiên.