Kiều ŧıểυ Kiều quét mắt nhìn khắp bốn phía, không khỏi hô lên thành tiếng:
- Là Thần Tiên đảo?
Kiều ŧıểυ Kiều trước kia từng đến chỗ này, bây giờ dù là buổi tối nhưng trên đảo vẫn đèn đuốc sáng trưng, vì vậy nàng dễ dàng nhận ra.
- Đúng vậy, đây chính là Thần Tiên đảo.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Vợ, tôi muốn đưa em về nhà, chính là nhà của chúng ta ở đây.
Kiều ŧıểυ Kiều khẽ gật đầu, sau đó lại không nhịn được phải hỏi một câu:
- Nhưng, chồng, chỗ này còn chưa xây xong.
Kiều ŧıểυ Kiều trước nay luôn theo sát tiến triển xây dựng của Thần Tiên đảo, nàng biết chỗ này vẫn còn đang ở vào trong giai đoạn hoàn thành những kiến trúc quan trọng, còn có những khối kiến trúc khác chưa xong.
- Còn chưa xây xong nhưng anh đã chuẩn bị một căn phòng rất tốt.
Hạ Thiên kéo tay Kiều ŧıểυ Kiều rồi chỉ về phía trước:
- Đi, anh đưa em đi.
Kiều ŧıểυ Kiều khẽ gật đầu, nàng không nói gì, chỉ tùy ý để Hạ Thiên nắm tay đưa đến một tòa kiến trúc theo phong cách Trung Tây kết hợp rất đồ sộ.
- Nơi đây sau này chính là nhà của chúng ta.
Kiều ŧıểυ Kiều đi vào cửa chính của căn nhà, nàng thật sự có chút cảm khái, tuy còn chưa trang hoàng, làm cho người ta khó thể cảm giác khối kiến trúc này xa hoa, nhưng cũng đủ để người ta nhìn thấy đây là một khối kiến trúc rất có khí thế. Tương lai chỉ cần nơi đây làm xong, mức độ xa hoa ở chỗ này, chỉ sợ sẽ không kém bất kỳ khối kiến trúc nào.
Kiều ŧıểυ Kiều khá biết về xếp đặt cụ thể ở khối kiến trúc này, nàng cũng biết rõ phòng ngủ của mình ở lầu hai, nơi đó có rất nhiều phòng ngủ, vì không phân chia sự khác biệt nên cơ bản đều giống nhau, chỉ cần phục sức theo ý của mỗi người mà thôi.
Tất nhiên lầu hai cũng không phải là phòng ngủ của tất cả mọi người, lầu ba có một gian phòng ngủ rất lớn, căn phòng này thuộc về Nguyệt Thanh Nhã. Đây cũng là biểu hiện đặc biệt của nàng, tương lai trong tòa nhà này thì nàng là độc nhất vô nhị, mà những người khác thì hoàn toàn giống nhau.
Kiều ŧıểυ Kiều đi vào lầu hai và lập tức phát hiện ra phòng ngủ của mình, không phải vì nàng quá quen thuộc với nơi này, căn bản là nàng thấy trước cửa phòng có chữ hỷ rất lớn.
- Chồng, điều này...
Kiều ŧıểυ Kiều có chút kinh ngạc.
- Chúng ta động phòng, tất nhiên là phải giống.
Hạ Thiên cười hì hì, hắn kéo Kiều ŧıểυ Kiều đến cửa, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng có một màu rực sáng, không bật đèn, chỉ có một cặp nến đỏ.
- Hì hì, vợ, em đội cái này.
Hạ Thiên cầm lấy một vật đưa cho Kiều ŧıểυ Kiều.
Kiều ŧıểυ Kiều chợt ngây người, đây không phải là khăn hồng sao? Lúc trước nàng lên núi thật sự đã cùng bái đường thành thân với Hạ Thiên, cũng từng mang một chiếc khăn hồng.
Nhưng ngay sau đó Kiều ŧıểυ Kiều đã phục hồi tinh thần trở lại, nàng đi về phía mép giường, phủ thêm khăn hồng, sau đó khẽ ngồi xuống mép giường. Tuy một bộ trang phục dạ hội màu đỏ và bây giờ phủ khăn đỏ có vẻ rất kỳ quái, nhưng nàng cũng không ngại, nàng biết chồng muốn cho mình một đêm đặc biệt, mà nàng cũng không nghi ngờ gì, sẽ là chủ nhân đầu tiên bắt đầu cuộc sống trên Thần Tiên đảo.
- Vợ, anh sẽ nhấc khăn hồng lên.
Hạ Thiên lúc này nói.
Kiều ŧıểυ Kiều không nói gì, nàng chỉ khẽ gật đầu, sau đó nàng chợt phát hiện trước mắt sáng ngời, khăn hồng đã bị Hạ Thiên nhấc lên.
Dưới ánh sáng đỏ của hai ngọn nến, gương mặt của Kiều ŧıểυ Kiều cũng có vài phần đỏ ửng, lúc này càng có vẻ kiều diễm ướt át, giống như một đóa hoa hải đường nở rộ.
- Vợ, đêm nay chúng ta sẽ chính thức động phòng hoa chúc.
Hạ Thiên khẽ cúi đầu, hắn hôn lên đôi môi anh đào của Kiều ŧıểυ Kiều, hai người chậm rãi ngã xuống giường.
Ba năm trước, trên Thanh Phong Sơn, Hạ Thiên đã từng nhấc khăn hồng của Kiều ŧıểυ Kiều, nhưng khi đó chỉ lên giường ôm nhau ngủ, vì khi đó cơ thể của nàng rất yếu, không thể nào tiếp nhận được những hoạt động kịch liệt như vậy. Nhưng lúc này đã là ba năm sau, Kiều ŧıểυ Kiều không còn là Kiều ŧıểυ Kiều kia, cơ thể của nàng đã rất khỏe mạnh, càng thêm trưởng thành, nàng đã có thể dùng trạng thái tốt nhất để tiếp đón mọi chuyện.
Kiều ŧıểυ Kiều vững tin mình ở trong mắt Hạ Thiên vẫn không giống người thường, dù Hạ Thiên xuống núi thì đặt nhiều thời gian lên những người phụ nữ khác, mỗi lần về nhà thì hắn cũng không ở lại bao lâu. Nhưng nàng luôn vững tin, Hạ Thiên sẽ rất sủng hạnh mình, tối nay những gì Hạ Thiên đã làm thật sự đã chứng minh điều đó, hắn lựa chọn một địa điểm đặc biệt, để hoàn thành đêm hạnh phúc giữa hai người bọn họ.
Ngày hôm sau thời tiết rất tốt.
Hồ Bắc vào giấc sáng sớm có gió mát thổi phất phơ, nơi này có nhiệt độ chênh lệch khá lớn, vì vậy mà gió mát thổi vào sẽ làm người ta phát run. Tiền Đa Đa vừa bước chân lên đảo chợt run rẩy vài cái, sau đó vô thức kéo chặt khóa áo khoác.
Tiền Đa Đa hiện tại mỗi ngày đều làm công tác giám sát, tuy hắn không phải là người chuyên nghiệp, nhưng đám người chuyên nghiệp dưới tay hắn có rất đông, hắn chỉ cần quản lý tốt đám người này, để bọn họ làm tốt và đẹp tất cả mọi việc là được.
Tuy xây dựng không phải là nghề của hắn, nhưng lúc này hắn thật sự xem nó là cực kỳ quan trọng.
Còn chuyện kiếm tiền, tuy cũng cực kỳ quan trọng nhưng dù có được nhiều cũng cần có mạng để tiêu xài, mà tất cả sự việc phát sinh ở thủ đô vào vài tháng trước thật sự làm hắn nản lòng thoái chí, cũng có chút kinh hoàng. Dù người ra tay với hắn chính là anh em ruột, nhưng hắn biết rõ, chuyện này cũng không phải chỉ là em trai ghen ghét mình, sau lưng còn có một tầng nguyên nhân, nói trắng ra thì có người ở thủ đô muốn ra tay với hắn.
Khi anh em của mình không còn đáng tin, Tiền Đa Đa biết mình cần một minh hữu, hoặc là nói cần một người để che chở. Tiền gia thật sự hùng mạnh cũng chỉ mạnh về vấn đề kiếm tiền mà thôi, tiền có thể thay đổi được nhiều chuyện, cũng có thể thu mua được nhiều người, nhưng lại thường không thể lấy ra cứu mạng vào đúng lúc quan trọng.
Tiền Đa Đa biết rõ, Hạ Thiên chính là một người có thể cứu mạng vào lúc quan trọng nhất, dù là sinh mệnh hay gặp phải kẻ địch mạnh, Hạ Thiên đều có thể giải quyết. Tất nhiên hắn cũng biết, Hạ Thiên không phải là người có thể dùng tiền để mua được, mà bi kịch chính là hắn cũng không giống như Triệu Công Tử, không có một cô em gái xinh đẹp, Tiền gia không có con gái.
Không thể dùng mỹ nữ để lôi kéo Hạ Thiên, Tiền Đa Đa cũng chỉ có thể gồng lưng ra giúp Hạ Thiên làm việc. Bây giờ hắn xem như là người giúp đối phương giữ tiền, nhưng hắn hiểu, Hạ Thiên không quan tâm đến tiền, bây giờ chỉ quan tâm đến chuyện xây dựng nhà cửa mà thôi.
Tiền Đa Đa biết rất rõ, Hạ Thiên tương đối coi trọng những căn nhà trên ba hòn đảo này, hắn cũng tin, nếu mình có thể làm tốt, sau này Hạ Thiên sẽ nhớ đến mình. Nếu sau này hắn cần giúp đỡ, Hạ Thiên sẽ ra tay cứu giúp. Hơn nữa dù Hạ Thiên không muốn trực tiếp ra tay thì Tiền Đa Đa cũng có thể trực tiếp tìm các bà vợ của đối phương.
Vài tháng qua Tiền Đa Đa phát hiện thu hoạch lớn nhất của mình khi xây dựng nhà cho Hạ Thiên chính là làm quen với những bà vợ của đối phương, hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút cảm tình, sau này nếu có việc, tìm bọn họ xin giúp đỡ cũng không có vấn đề.
- Tiền Đa Đa, anh đi hóng mát lúc sáng sớm sao?
Sau lưng chợt vang lên âm thanh làm Tiền Đa Đa giật mình tỉnh thức.
Tiền Đa Đa nhìn lại, ngay sau đó chợt ngẩn ngơ, vì hắn không những thấy được Hạ Thiên, còn thấy cả Kiều ŧıểυ Kiều. Lúc này Kiều ŧıểυ Kiều mặc một bộ lễ phục màu đỏ, đang nép lên người Hạ Thiên như một cánh chim nhỏ, trên mặt còn mơ hồ có chút đỏ ửng, hai hàng chân mày còn xuân tình chưa hoàn toàn tiêu tán. Khi thấy tình huống như vậy thì đừng nói là Tiền Đa Đa có kinh nghiệm ở phương diện này, dù là không có kinh nghiệm cũng có thể đoán ra được, Kiều ŧıểυ Kiều là một thiếu nữ thiên tài, bây giờ đã chính thức biến thành thiếu phụ.
- Hạ Thiên, Kiều ŧıểυ thư, chào buổi sáng.
Tiền Đa Đa cười bắt chuyện, trong lòng khẽ thở ra.
Ngày hôm qua Hạ Thiên để hắn chuẩn bị phòng, sau đó còn bắt hắn phải chuẩn bị nến đỏ và khăn hồng. Hắn tuy đã chuẩn bị xong nhưng trong lòng vẫn có chút bất an, vì hắn cho là Hạ Thiên muốn gây họa cho Vương ŧıểυ Nha. Dù hắn tự nói với mình là Vương ŧıểυ Nha sớm muộn gì cũng bị Hạ Thiên gây tai họa, bây giờ chỉ trước vài năm mà thôi, nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy quái lạ, giống như mình vừa đẩy một cô gái nhỏ vào trong hố lửa vậy.
Khi thấy Kiều ŧıểυ Kiều, Tiền Đa Đa cuối cùng cũng hiểu, Hạ Thiên tối qua không phải muốn qua đêm với Vương ŧıểυ Nha, mà muốn động phòng hoa chúc với Kiều ŧıểυ Kiều. Hắn cũng tự nói với mình, xem ra ấn tượng của hắn về Hạ Thiên vẫn rất tốt, người này tuy thường xuyên gây loạn nhưng không đến mức hại một cô gái chưa đến mười ba tuổi.
- Tiền tiên sinh, sớm thế này mà anh đã đến đây, thật sự vất vả cho anh.
Kiều ŧıểυ Kiều mỉm cười, sau đó nàng kéo tay Hạ Thiên, hạ giọng:
- Chồng, chúng ta nên đi chứ?
- Được rồi.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn ôm Kiều ŧıểυ Kiều đạp sóng mà đi.
Kiều gia, biệt thự của Kiều ŧıểυ Kiều.
- Này, Phượng Nhi, thức dậy.
Kiều Phượng Nhi bị Kiều Hoàng Nhi đánh thức, lúc này nàng mới ý thức được mình ngủ trên ghế sa lông cả buổi tối.
- Đã tám giờ rồi à?
Kiều Phượng Nhi nhìn đồng hồ, nàng lẩm bẩm một câu, sau đó hỏi:
- Hoàng Nhi, Kiều ŧıểυ thư về chưa?
- Còn chưa.
Kiều Hoàng Nhi lắc đầu, sau đó nàng bổ sung thêm một câu:
- Hạ Thiên cũng chưa về.
- Lưu manh đáng chết, quả nhiên đã gây họa cho Kiều ŧıểυ thư.
Kiều Phượng Nhi căm giận nói.
- Nếu cậu không muốn Kiều ŧıểυ thư bị gây họa, như vậy cậu cho Hạ Thiên gây tai họa đi.
Kiều Hoàng Nhi dùng giọng đùa giỡn nói.
- Tôi không để cho lưu manh kia gây họa.
Kiều Phượng Nhi căm giận nói.
Nhưng Kiều Phượng Nhi vừa dứt lời thì ngoài cửa đã truyền vào âm thanh:
- Tôi cũng không muốn gây họa cho cô.
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi chợt ngây người, bọn họ cùng quay đầu nhìn ra cửa, thấy Hạ Thiên và Kiều ŧıểυ Kiều đi vào.
- Này, nha đầu điên khùng, làm bữa sáng cho chúng tôi đi.