ŧıểυ Thanh trong miệng Liễu Mộng tất nhiên là Vân Thanh, nghe nói Vân Thanh thì Hạ Thiên tất nhiên sẽ dừng bước, nhanh chóng quét mắt nhìn đám người, sau đó chợt phát hiện hình bóng của Vân Thanh.
Vân Thanh vẫn mặc trang phục công sở, biểu hiện đầy đủ tư thái tuyệt hoàn mỹ. Nhiều ngày không gặp, thân hình của nàng càng thêm đầy đặn, nhưng lúc này cặp mắt xếch mê người lại không phải cho ra ánh mắt quyến rũ, mà có chút tức giận, rõ ràng nàng đang gặp phải sự việc không hài lòng.
Lúc này bên cạnh Vân Thanh cũng có không ít người, trong đó cũng có người mà Hạ Thiên quen biết, chính là cậu em họ của Vân Ba, Vân Chí Quang, còn có một người là Thạch Trường Canh. Thật ra tình huống bây giờ là hai bên đang giằng co, trong đó một đám người do Vân Thanh cầm đầu, đám người còn lại thì do một người chết cầm đầu, à, cụ thể là một chiếc quan tài cầm đầu.
Đứng đối diện với đám người Vân Thanh cũng là vài chục người, có đủ già trẻ nam nữ, cũng cầm các loại công cụ, nhưng đám người này vây quanh một chiếc quan tài, lúc này quan tài cũng được đặt giữa đường, coi như đám người và quan tài đã chặn hết lối đi.
Tình huống có chút quỷ dị, hơn nữa chính là đám người Vân Thanh đang đứng trên mặt đường nhựa vừa mới làm xong, mà đám người chặn đường lại đứng ở phía trước, con đường đã tu sửa nhưng chưa tráng nhựa.
- ŧıểυ Thanh, ŧıểυ Thanh, các người đang làm gì thế? Đánh nhau sao? Để chị đến giúp.
Liễu Mộng lúc này có chút hưng phấn chạy đến bên cạnh Vân Thanh, tuy nàng vừa làm những vận động kịch liệt với Hạ Thiên trên cây, tiêu hao không ít thể lực, nhưng bây giờ nàng thấy có đánh nhau, nàng chợt thấy tinh lực quay về cơ thể mình.
- Chị Vân Thanh, ai chọc giận chị sao?
Hạ Thiên cũng đi đến bên cạnh Vân Thanh.
- Chồng, chị Mộng, các người sao lại đến đây rồi?
Vân Thanh lúc này mới phát hiện ra Hạ Thiên và Liễu Mộng, vẻ bất mãn trong mắt được thay bằng sự vui sướиɠ, vẻ mặt cũng rất vui vẻ.
- Anh rể.
Vân Chí Quang cũng rất hưng phấn.
- Hạ Thiên, cậu đến rồi.
Thạch Trường Canh cũng chào hỏi Hạ Thiên.
- ŧıểυ Thanh, chỗ này đang có vấn đề gì vậy? Trong quan tài có người chết sao? Còn nữa, bức biểu ngữ kia nói có bà chủ lòng dạ hiểm độc, là ai vậy?
Liễu Mộng lại hỏi.
Biểu ngữ mà Liễu Mộng nói chính là những tấm giấy lớn được đám người vung vẫy bên cạnh quan tài, nội dung là: Dân công làm việc khổ sở mà chết, bà chủ hiểm độc xem mạng người như cỏ rác.
- Bà chủ lòng dạ hiểm độc chính là tôi.
Vân Thanh có chút tức giận:
- Đám người này không biết nói lý lẽ.
- Chị Vân Thanh, người chết trong quan tài là bị chị đánh chết sao?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
- Tất nhiên không phải tôi.
Vân Thanh có chút bất đắc dĩ:
- Thôi bỏ, chồng, cậu cũng đừng quan tâm đến chuyện này, cậu cứ quay về, tôi sẽ cùng hai người về thị trấn, bọn họ thích chặn đường thì cứ chặn, tôi mặc kệ bọn họ.
- Chị, nhưng nếu làm như vậy thì chúng ta sao có thể tiếp tục làm đường?
Vân Chí Quang không nhịn được phải nói.
- Không làm thì không làm, cho mọi người về nhà nghỉ ngơi, vài ngày sau sẽ phát lương.
Vân Thanh tức giận hừ một tiếng:
- Nếu bọn họ đã không chịu nói lý lẽ, chúng ta cứ để bọn họ đặt quan tài lên đường trống.
Vân Thanh cũng không chờ Vân Chí Quang lên tiếng, nàng quay đầu nhìn mọi người rồi lên tiếng:
- Được rồi, hôm nay kết thúc công việc ở đây, mang máy móc thiết bị về, vài ngày tới sẽ nghỉ, tiền lương vẫn phân phát như bình thường, bây giờ cũng nên về nghỉ.
- Vâng, giám đốc Vân!
Đám người ầm ầm đáp lời, nghe nói được về nhà nghỉ mà còn được ăn lương, đám người này thật sự cầu còn không được. Trên đời này việc hạnh phúc nhất chính là không làm mà có lương, bây giờ hạnh phúc rơi xuống đầu bọn họ, sao bọn họ không vui cho được?
Đám công nhân nhanh chóng bỏ đi, chỉ còn lại vài người Vân Thanh.
- Chú Thạch, ŧıểυ Quang, chúng ta về thôi, cứ để cho đám người kia náo loạn.
Vân Thanh nói với Thạch Trường Canh và Vân Chí Quang.
- Được rồi, cứ mặc kệ bọn họ, rõ ràng là lòng tham không đáy.
Thạch Trường Canh khẽ gật đầu.
Đoàn người nhanh chóng lái xe bỏ đi, khi đám người dùng quan tài chặn đường phát hiện ra vấn đề và muốn đuổi theo thì đã quá muộn, xe đã chạy mất dấu.
Lần này lái xe Thạch ŧıểυ Hổ của Thạch Trường Canh cũng không đi theo, người lái xe là Thạch Trường Canh, Vân Chí Quang ngồi bên cạnh tài xế, còn Hạ Thiên thì tất nhiên cùng Vân Thanh và Liễu Mộng ngồi ở phía sau, coi như hưởng thụ tình huống trái ôm phải ấp.
Tất nhiên vì phía trước có người nên Hạ Thiên cũng không quá phận, cũng chỉ ôm ấp mà thôi, không làm thêm gì khác.
- Chồng, cậu đến đây từ khi nào?
Vân Thanh khẽ hỏi.
- ŧıểυ bại hoại mới đến sáng nay.
Liễu Mộng đón lời:
- Là chị điện thoại thúc cậu ấy đến, nếu không sợ rằng còn trốn ở đâu đó mà chưa chịu đến.
- Chị Mộng, nếu chị không gọi điện thoại thì tôi cũng sắp đến.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Gạt người, tôi không tin cậu.
Liễu Mộng bĩu môi:
- Nếu chị không điện thoại cho cậu, sợ rằng vài ngày nữa mới đến.
Hạ Thiên quyết định không tranh cãi vấn đề này với Liễu Mộng, vì hắn thắng cũng không có gì hay, vì vậy dứt khoát chuyển chủ đề:
- Chị Vân Thanh, đám người vừa rồi đến chặn đường là có việc gì?
- Người trong quan tài là Vân Khánh Quốc, là người Vân gia thôn.
Vân Thanh nói ra chuyện này mà tâm tình có chút không tốt:
- Vân Khánh Quốc kia thật ra cũng khá đáng thương, sức khỏe không tốt, nhưng cả nhà gồm vợ con đều là hạng ham ăn biếng làm, kết quả là dù sức khỏe yếu cũng phải vì gia đình mà đi kiếm tiền. Lần này làm đường, Vân Khánh Quốc đến tìm ŧıểυ Quang, nói muốn tham gia đội thi công. Đáng lý ra sức khỏe Vân Khánh Quốc không tốt, ŧıểυ Quang không muốn nhận, nhưng cuối cùng ŧıểυ Quang cũng không nhịn được những lời cầu tình của Vân Khánh Quốc, lại nghĩ đến tình huống khó khăn của anh ta, vì vậy mới nhận vào đội thi công, hơn nữa còn cho làm những công việc nhẹ nhàng nhất, đồng thời trả lương cũng không ít hơn người khác. Khốn nổi không ai ngờ tối hôm qua anh ấy chợt chảy máu não chết trong nhà.
- Anh ta chết trong nhà mình, sao lại tìm chị Vân Thanh gây phiền?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Anh rể, bây giờ có những người vì tiền mà cái gì cũng làm được.
Lúc này Vân Chí Quang ngồi ở phía trước nói với vẻ mặt bức bối:
- Điều này cũng phải trách tôi, trước đó tôi mềm lòng thu nhận Vân Khánh Quốc, tôi lại càng không nên đến cho chút tiền khi anh ấy chết đi, hơn nữa lại cho năm ngàn đồng.
Vì vậy mà bọn họ tưởng tôi có vấn đề, nói là Vân Khánh Quốc chết vì làm việc quá sức. Con bà nó, dù là chết vì làm việc quá sức thì cũng không phải vì công trường, mà vì bị đám vợ con chết tiệt ở nhà làm cho mệt chết. Bây giờ tất cả đổ lên đầu tôi, chỉ cần nhớ đến nó là cảm thấy ngột ngạt, đúng là làm người tốt cũng khó.
- Tóm lại bây giờ bọn họ muốn tiền, đầu tiên là tìm ŧıểυ Quang, sau đó đến tìm tôi, hôm nay lại trực tiếp đưa quan tài đến chặn đường. Loại người này không nói đa͙σ lý, không luật pháp, thật sự rất bực bội. Bây giờ mọi người sợ nhất là loại người này, bắt cũng không được, vì bọn họ rất muốn vào đồn cảnh sát.
Vân Thanh có chút bất đắc dĩ:
- Gặp sự việc thế này thì Cảnh sát chỉ đến hòa giải, hy vọng chúng tôi có thể giải quyết, nói trắng ra là hy vọng chúng tôi có thể dùng tiền để xử lý cho xong. Vì ai cũng sợ phiền phức, nếu náo loạn lên báo và tivi, sợ rằng sẽ sinh ra ảnh hưởng mặt trái.
- Bọn họ đòi tiền, lại đòi số lượng lớn, há miệng là vài triệu.
Vân Chí Quang căm giận nói:
- Đúng là đám người điên rồ, đừng nói là Vân Khánh Quốc chết không liên quan đến tôi, dù thật sự liên quan thì tôi nào có số tiền đó? Tôi cũng không biết mình sao lại xui rủi như vậy, lần trước anh rể quay lại thì gặp tên Ngưu Đại Căn đên đòi tiền, lúc này lại gặp đám người đòi tiền, bọn họ chẳng lẽ coi tôi là kho tiền sao?
- Thật ra lần này làm đường êm thấm cũng nhờ sự giúp đỡ của chú Thạch, ai cũng nể mặt chú ấy, chúng tôi cũng đền bù giá cả hợp lý, vì vậy ai cũng sảng khoái ký hiệp nghị. Nhưng tôi cũng không ngờ vấn đề đáng lo lắng nhất lại không xảy ra vấn đề, ngược lại thì bị ảnh hưởng bởi sự kiện trời ơi kia, đúng là khó thể phòng bị cho được.
Vân Thanh thật sự bất đắc dĩ, bây giờ nàng là giám đốc công ty xây dựng, mà công ty xây dựng này có liên quan đến Hạ Thiên, bây giờ đã là một thể với công ty khai phá du lịch của Kiều ŧıểυ Kiều, vì thế những sự kiện bên này đều do Vân Thanh chịu trách nhiệm.
- Ôi, Vân Thanh, chị nghe nói những người thích nói lý lẽ thường sợ gặp những kẻ không thích nói lý lẽ.
Liễu Mộng cười hì hì:
- Có người nói chị là kẻ không chịu nói lý lẽ nhất, nếu không chị đi giúp em giải quyết chuyện này, chị sẽ đánh cho bọn họ một trận, sau đó ném vào trong quan tài, đảm bảo không ai tiếp tục gây phiền.
- Chị Mộng, thôi bỏ, trước tiên chúng ta mặc kệ bọn họ, dù bọn họ náo loạn thế nào, dù sao ŧıểυ Kiều cũng đã nói, đường này không nên làm vội, khai phá Thanh Phong Sơn cũng từ từ đẩy mạnh, xem ai kiên nhẫn hơn.
Vân Thanh lắc đầu, nàng cũng không muốn Liễu Mộng đi làm náo loạn.
- ŧıểυ Thanh, bây giờ cũng không còn sớm, không bằng chúng ta đi dùng cơm trước.
Lúc này Thạch Trường Canh đang lái xe cũng mở miệng đề nghị.
- Vâng, đi về nhà dùng cơm.
Vân Thanh khẽ gật đầu:
- Chú Thạch, nên đi đến Quý Tân Tửu Gia thì hay hơn, nơi đó món ăn không tệ, chồng cháu lại rất thích chỗ đó.