Tống Ngọc Mị cũng không phải lo lắng dư thừa, với loại cao thủ như Viên Thiên Chính, nếu trả thù thì sẽ cực kỳ phiền toái. Với công lực của Viên Thiên Chính thì muốn ám sát một gia tộc là tương đối dễ dàng, tuy Tống gia có khá nhiều cao thủ nhưng cũng chỉ là cao thủ tầm thường, nếu đối mặt với một cao thủ như Viên Thiên Chính, Tống gia căn bản không có lực hoàn thủ.
Trước mắt trong Tống gia chỉ có Tống Ngọc Mị mới chống lại được Viên Thiên Chính, nhưng nàng chỉ có một mình, cũng không thể bảo vệ nhiều người Tống gia như vậy.
- Vợ Mị Mị, chị không cần lo lắng, Viên Thiên Chính căn bản đã bị phế, tình trạng vết thương sẽ khó có thể chữa hết, trừ khi tôi giúp hắn chữa trị.
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến vấn đề này, hắn lại để ý một việc khác:
- Cũng không biết hai người cứu Viên Thien Chính đi là ai, bọn họ có vẻ lợi hại hơn.
- Hai người sao?
Tống Ngọc Mị có chút kinh ngạc:
- Nhưng tôi chỉ thấy một, đúng rồi, hình như bóng đen kia là một người phụ nữ.
- Nữ sao?
Hạ Thiên suy nghĩ:
- Có lẽ là vậy nhưng vì sao âm thanh có chút quỷ quái? Lại không giống như phụ nữ.
- Cậu còn thấy một người nữa sao?
Tống Ngọc Mị không nhịn được phải hỏi.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Không, nhưng có người đưa Viên Thiên Chính đi, mà người này cũng rất lợi hại, rõ ràng đưa người đi trong lúc tôi chưa chú ý.
- Cậu chỉ giỏi chủ quan.
Tống Ngọc Mị khẽ an ủi Hạ Thiên một câu, thật ra nàng hiểu rất rõ, Hạ Thiên không chỉ chủ quan mà là quan tâm đến nàng, nếu không đối phương muốn cứu người đi cũng không dễ như vậy.
Tống Ngọc Mị có thể khẳng định hai người kia tuy lợi hại nhưng có lẽ không phải là đối thủ với Hạ Thiên, nếu không đối phương cũng không dùng biện pháp như vậy để cứu người.
- Chồng, làm sao bây giờ?
Sở Dao cũng chạy đến:
- Hai người chết phải làm sao? Phải xử lý cho tốt mới được.
Nếu là ở Giang Hải thì Sở Dao cũng không hỏi vấn đề này, nàng xử lý hai kẻ đã chết là rất dễ dàng. Nhưng đây là thủ đô, lần này nàng đơn thương độc mã đến đây, nếu bị bắt lại cũng chỉ có thể nhờ Thường gia xử lý, nhưng bây giờ nàng chỉ có thể nhờ Hạ Thiên nghĩ biện pháp.
- Mộc Hàm không có mặt ở thủ đô, nếu cậu không xử lý được, tôi sẽ cho người đến xử lý.
Tống Ngọc Mị khẽ nói.
- À, thật ra trên người tôi có chút Hóa thi phấn, trực tiếp cho bọn họ biến mất là được.
Hạ Thiên thuận miệng nói, Hóa thi phấn trước kia còn chưa xử dụng hết, mà Ninh Khiết không giữ lại, vì vậy hắn chỉ có thể giữ lại để có việc cần thì xử dụng.
Mười phút sau dưới tác dụng của Hóa thi phấn thì Viên Thế Tài và tên đàn ông kia đã tan biến, mà lúc này Hạ Thiên cũng không biết tên đàn ông kia vì sao muốn giết mình, cũng không biết đối phương là ai.
Một Thưòng gia rộng lớn lại trở nên yên ắng, giống như chưa từng có điều gì phát sinh.
- Tôi phải về.
Tống Ngọc Mị mở miệng nói, thật ra bây giờ đã muộn rồi.
- Vợ Mị Mị, tôi cùng chị quay về.
Hạ Thiên mở miệng nói.
Tống Ngọc Mị chợt ngây người, sau đó nàng gật đầu:
- Được rồi.
Nửa đêm, Hạ Thiên mang theo Sở Dao xuất hiện ở Tống gia, sau đó bọn họ cùng theo Tống Ngọc Mị đến chỗ của Dạ Ngọc Mị trước kia.
Vẫn là chiếc giường, màn lụa nhưng lần này Hạ Thiên đến lại khác biệt, khác biệt chính là Dạ Ngọc Mị có dáng người xinh đẹp và là kẻ siêu cấp đáng ghét kia đã không còn ở đây, chủ nhân bây giờ là Tống Ngọc Mị có dáng người rất đẹp nhưng lại là ŧıểυ tiên nữ rất dễ yêu mến. Quan trọng là lần trước Hạ Thiên bị bắt đến, lần này hắn đến cùng vợ, vì vậy cảm giác là khác biệt.
- Chồng, chúng ta sẽ ngủ ở đây sao?
Sở Dao ngáp một cái, nàng có chút mệt mỏi.
- Vợ Dao Dao, anh tạm thời không ngủ, nếu không anh và vợ Mị Mị tìm cho em một phòng để ngủ nhé?
Hạ Thiên lắc đầu hỏi.
Sở Dao nhìn Tống Ngọc Mị, nàng khẽ nói:
- Chồng muốn cùng đi chơi với người ta suốt đêm sao?
Tống Ngọc Mị nghe nói như vậy thì gương mặt có hơi nóng lên, nàng cũng không ngốc, tất nhiên sẽ hiểu những hàm ý trong lời nói của Sở Dao, vì vậy mà có chút ngượng ngùng, đồng thời cũng lo lắng, sợ tối nay Hạ Thiên sẽ thật sự làm gì đó với mình.
- Anh muốn biến vợ Mị Mị trở nên lợi hại hơn một chút, đến sáng mai nếu vợ Mị Mị gặp lại Viên Thiên Chính, chỉ cần tung một chưởng là có thể giết chết đối phương.
Hạ Thiên ngược lại nói ra ý đồ chân thật của mình, hắn quay đầu nhìn Tống Ngọc Mị rồi nói:
- Vợ Mị Mị, tìm vài cao thủ Tống gia đứng canh gác, đừng để bọn họ vào quấy rầy chúng ta.
- Được.
Tống Ngọc Mị lập tức đồng ý.
- Chồng, khi nào thì anh sẽ làm em lợi hại như chị ấy?
Sở Dao có chút không vui.
- Vợ Dao Dao, trước tiên em phải chịu khó rèn luyện đến mức của vợ Mị Mị vào lúc này, sau đó anh mới có thể làm cho em lợi hại hơn, vì vậy sau này em phải cố gắng mới được.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Được rồi, em biết rồi.
Sở Dao nói rồi ngáp một cái:
- Em buồn ngủ, em đi ngủ đây.
Sở Dao cuối cùng cũng không chống được cơn buồn ngủ, nàng trước tiên đi tìm chỗ ngủ, mà Tống Ngọc Mị cũng tạm thời bỏ đi một lúc, trước mắt là sắp xếp chỗ ngủ cho Sở Dao, đồng thời còn phải tìm người hộ pháp. Tuy Hạ Thiên vẫn còn chưa nói nhưng nàng đã hiểu, hắn muốn thi châm cho nàng.
Trước đó Hạ Thiên đã dùng Nghịch Thiên Bát Châm để tẩy tủy cho nàng, để nàng biến từ một thiếu nữ mềm mại trở thành cao thủ, sau đó bước chân vào tu luyện đường. Nhưng lần này nàng không biết sẽ thế nào, mà nàng lại tin Hạ Thiên có thể tăng cường được thực lực của mình.
Nửa giờ sau Tống Ngọc Mị quay lại phòng, mà khoảng sân bên ngoài cũng phân bố đầy cao thủ Tống gia.
- Vợ Mị Mị, tôi muốn thi triển đệ ngũ châm cho chị, Ngũ Châm Đan Thành, sau khi thành công thì chị sẽ thành tựu Kim Đan. Thần tiên tỷ tỷ nói, người tu tiên có Kim Đan thì thật sự mới là người tu tiên.
Hạ Thiên nhìn Tống Ngọc Mị, vẻ mặt có chút nghiêm túc:
- Đợi sau khi chị thành tựu Kim Đan, lúc đó con đàn bà Dạ Ngọc Mị kia không còn là đối thủ của chị.
- Cậu đừng nói dì Mị như vậy có được không?
Tống Ngọc Mị khẽ nói.
- Được rồi, nể mặt vợ Mị Mị, tôi tạm thời không mắng chị ta.
Hạ Thiên không muốn mở miệng mắng nhưng lại thầm mắng trong bụng, sau đó hắn nói với Tống Ngọc Mị:
- Vợ Mị Mị, chị nằm lên giường đi, lần này thi châm tương đối lâu, chị nhớ phải một mực tĩnh tâm điều khí, khi chị có cảm giác linh khí phóng vào người thì lập tức vận dụng Phiêu Miễu tâm pháp, như vậy tốc độ ngưng tụ Kim Đan sẽ nhanh hơn.
- Được, tôi đã nhớ kỹ.
Tống Ngọc Mị khẽ gật đầu, nàng có chút kích động. Thật ra nàng đã biết về Kim Đan, trước kia nàng đã từng đọc sách, mà dì Mị cũng từng nói với nàng vài thứ, nhưng nàng thật sự không ngờ người đàn ông của mình có thể xử dụng ngân châm để tạo nên cao thủ Kim Đan, điều này quá nghịch thiên.
- Hèn gì gọi là Nghịch Thiên Bát Châm.
Tống Ngọc Mị chợt hiểu ra, Nghịch Thiên Bát Châm có lẽ cũng không phải là châm pháp chữa bệnh, vốn là một châm pháp dùng để tu tiên.
Tống Ngọc Mị hít vào một hơi thật sâu, nàng cố làm cho nàng bình tĩnh trở lại, sau đó nằm lên giường đợi kỳ tích nghịch thiên.
Lần này thủ đô ầm ĩ cả buổi tối, nhưng đến ngày hôm sau thì tất cả đã không còn, cũng không khác gì dĩ vãng, ít nhất thì đối với thị dân, bọn họ cũng không biết tối qua cảnh sát bắt hơn mười ngàn tên anh chị. Bọn họ càng không biết tối qua ở Thường gia đã xuất hiện một cuộc chiến không thuộc về lĩnh vực của con người.
… …
Sáng sớm, ở Y Nhân Các.
Y ŧıểυ Âm lặng lẽ đứng trong sân, ánh nắng ban mai chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ của nàng, bùng lên một sức quyến rũ tuyệt vời.
- ŧıểυ thư.
Âm thanh của A Cửu chợt vang lên phía sau.
- Có chuyẹn gì sao?
Y ŧıểυ Âm không quay đầu lại, nàng chỉ khẽ hỏi.
- Con của bộ trưởng Lưu điện thoại đến, nói rằng phí điều trị lần này là bao nhiêu?
A Cửu khẽ nói.
- Một trăm ngàn.
Y ŧıểυ Âm suy nghĩ một chút, cuối cùng nói ra vài chữ, lại bổ sung thêm:
- Đây coi như phí thuận tay, kết toán với bệnh viện trong hệ thống là được, không nên đưa đến đây.
- Vâng, ŧıểυ thư, tôi sẽ nói cho anh ta biết.
A Cửu khẽ gật đầu, sau đó nàng vào nhà gọi điện thoại, vài phút sau nàng lại đi ra.
A Cửu đứng sau lưng Y ŧıểυ Âm vài phút, sau đó nàng lại hỏi:
- ŧıểυ thư, lần này vì sao thu phí thấp như vậy?
- A Cửu, đối với chúng ta, sau này kiếm tiền dựa vào bệnh viện, không phải tự mình ra tay, vì vậy lần này chỉ thu theo biểu tượng mà thôi.
Y ŧıểυ Âm khẽ giải thích.
Y ŧıểυ Âm dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- A Cửu, sau này chúng ta nên trọng điểm xem xét vấn đề quy hoạch quản lý bệnh viện.
- ŧıểυ thư, chị có nên đến nói với môn chủ, chị đã thành công cải tiến Âm Môn châm pháp?
A Cửu có chút chần chừ, sau đó nàng mở miệng hỏi.
- Không cần.
Y ŧıểυ Âm lắc đầu:
- Chị tin không cần phải nói thì ngài cũng biết.
- Lần này môn chủ nhất định sẽ truyền vị cho ŧıểυ thư chứ?
A Cửu có chút hưng phấn:
- ŧıểυ thư, nguyện vọng của chị sắp thành.
- Đúng vậy, nguyện vọng của chị cũng sắp thành hiện thực.
Y ŧıểυ Âm chậm rãi nói, giọng điệu có chút mờ ảo, nguyện vọng là muốn thực hiện cải tiến Âm Môn châm pháp, nàng đã coi như phát triển, nhưng thực hiện nguyện vọng này thì nàng cũng có trả giá lớn.