Y ŧıểυ Âm mở miệng nói, cặp mày khẻ chau, rất ít người gõ cửa nhà nàng lớn tiếng như vậy, điều này không bình thường.
- Vâng, ŧıểυ thư.
A Cửu lên tiếng rồi bước về phía cửa chính.
- Cẩn thận một chút.
Y ŧıểυ âm dặn dò một câu, đối phương gõ cửa như vậy có hai khả năng, một là sự việc khẩn cấp, hai là cố ý đến tìm phiền toái.
Tất nhiên Y ŧıểυ Âm cảm thấy dự đoán đầu tiên có khả năng lớn hơn, dù sao nếu là cố ý đến tìm phiền toái thì nên trực tiếp phá vỡ cửa chính.
A Cửu ra mở cửa thì nghe được một âm thanh vội vàng:
- A Cửu ŧıểυ thư, có Y ŧıểυ thư ở đây không? Bố tôi bệnh rất nặng.
- Bộ trưởng Lưu.
A Cửu nhìn ra ngoài, nàng phát hiện một người đang cõng một người khác, người kia có vẻ đã hôn mê, người này cũng không xa lạ gì với nàng, đó là người bệnh của ŧıểυ thư, một vị quan lớn ở thủ đô, bộ trưởng Lưu.
- Anh chờ chút.
A Cửu lập tức nói một câu, nàng định về phòng xin chỉ thị của Y ŧıểυ Âm, nhưng đúng lúc này âm thanh của Y ŧıểυ Âm từ phương xa truyền đến:
- A Cửu, để bọn họ vào đi, trước tiên mang người bệnh vào phòng.
- Vâng, ŧıểυ thư.
A Cửu lên tiếng, sau đó nàng vội vàng mời con của bộ trưởng Lưu vào phòng:
- Vào đi, theo tôi.
- Cám ơn A Cửu ŧıểυ thư.
Con của bộ trưởng Lưu cũng không nhỏ tuổi, khoảng bốn mươi, có bộ dạng rất trung hậu thành thật. Theo A Cửu được biết thì người này thật sự trung hậu thành thật, ít nhất đây cũng là thực tế.
A Cửu nhanh chóng đưa hai cha con bộ trưởng Lưu vào trong một căn phòng, đó là nơi mà Y ŧıểυ Âm chuyên dùng để xem bệnh cho bệnh nhân, dù có nhiều khi nàng ngồi trong đình xem bệnh, nhưng nếu là bệnh nặng thì sẽ không thể nào ngồi, chỉ có thể mang đến đây.
Người bệnh đã hôn mê, Y ŧıểυ Âm bắt mạch cho đối phương, lần này bắt mạch hơi lâu, khoảng ba phút mới đứng lên.
- Y ŧıểυ thư, cha tôi thế nào?
Con của bộ trưởng Lưu cũng không nhịn được phải hỏi.
- Lưu tiên sinh, tình huống của bộ trưởng Lưu thì anh cũng biết rất rõ, ba năm trước ông ấy đã được chẩn đoán có khối u trong não, nếu trực tiếp giải phẩu thì thành công rất thấp, lúc đó tôi đề nghị các anh xử dụng liệu pháp trung y và bộ trưởng Lưu cũng đã sống thêm được ba năm. Nhưng, bộ trưởng Lưu không chịu về hưu, vẫn giữ chức vụ, vì vậy ba năm qua cũng chuyển biến xấu hơn, lúc này mới hôn mê.
Y ŧıểυ Âm thản nhiên nói:
- Bây giờ tôi chỉ sợ cũng bất lực.
- Không, Y ŧıểυ thư, cô khẳng định có biện pháp, nhất định phải làm cho cha tôi tỉnh lại. Tôi biết rõ cô có biện pháp, tôi còn nghe nói cô có năng lực thần kỳ kéo dài tính mạng, dù thế nào cũng xin cô cho tôi sống thêm một thời gian nữa.
Người con của bộ trưởng Lưu đã mất đi sự tỉnh táo, rõ ràng hắn không thể tiếp nhận sự thật là cha mình hết đường cứu chữa.
- Lưu tiên sinh, ngân châm cứu mạng chỉ có thể kéo dài mạng sống chưa đến một tháng, hơn nữa phương pháp này có tác dụng phụ rất lớn, tôi thật sự không thể làm như vậy.
Y ŧıểυ Âm trầm ngâm một chút:
- Thật ra tuy tôi bất lực với khối u trong não của bộ trưởng Lưu, nhưng bây giờ ở thủ đô vẫn có người chữa tốt cho ông ấy.
- Y ŧıểυ thư, cô nói đến Hạ Thiên?
Đứa con của bộ trưởng Lưu cũng cười khổ:
- Tôi cũng biết rõ cậu ta ở thủ đô, nhưng tôi không tin y thuật của cậu ta, đồng thời người này cũng không dễ tiếp xúc, cậu ta cũng chưa chắc sẽ chữa trị cho cha tôi. Hơn nữa lúc này tôi cũng nghe nói bây giờ cậu ta vì bị thương mà y thuật cũng giảm xuống, sao hắn có thể vượt qua được Y ŧıểυ thư? Tóm lại, Y ŧıểυ thư, tôi tin cô, cô đã làm cho cha tôi sống thêm ba năm với khối u trên não, tôi tin cô có biện pháp làm cha tôi sống được lâu hơn.
Y ŧıểυ Âm trầm mặc một lúc, một phút sau nàng mới mở miệng:
- Lưu tiên sinh, thật ra tôi đã nghiên cứu một liệu pháp mới, nếu thành công thì tôi có thể làm cho bộ trưởng Lưu sống lâu hơn, có thể làm cho ông ấy sống thêm ba năm, hoặc là ba mươi năm cũng không có vấn đề. Nhưng tôi cũng phải nói cho anh biết, tôi cũng không mười phần nắm chắc, nếu anh đồng ý, tôi có thể thử biện pháp này.
- Thật sự có thể làm cho cha tôi sống lâu hơn ba năm sao?
Con của bộ trưởng Lưu chợt tỏ ra kích động.
- Lưu tiên sinh, nếu thành công thì thật sự có thể, nhưng tôi cũng không thể bảo chứng sự thành công.
Y ŧıểυ Âm chậm rãi nói:
- Nhưng nếu dùng ngân châm kéo dài tính mạng, bộ trưởng Lưu sẽ không thể nào sống quá ba tháng, nếu Lưu tiên sinh tin lời tôi, như vậy tôi có thể dùng thử phương pháp trị liệu mới.
- Tôi tin, tôi tất nhiên rất tin, Y ŧıểυ thư, vậy làm phiền cô tranh thủ thời gian trị liệu cho cha tôi, dù không thành công tôi cũng không trách Y ŧıểυ thư.
Con của bộ trưởng Lưu nói ngay, hắn thật sự rất tin Y ŧıểυ Âm, nếu không thì cha phát bệnh và hắn sẽ chẳng lập tức mang đến nơi này.
- Vậy thì được, làm phiền anh ra ngoài chờ.
Y ŧıểυ Âm thản nhiên nói.
Con của bộ trưởng Lưu được đưa ra ngoài phòng, A Cửu tất nhiên giữ lại.
- A Cửu, châm số một.
Y ŧıểυ Âm đứng bên giường bệnh, nàng chậm rãi nói.
… …
Thường gia.
Sở Dao dạng chân trên người Hạ Thiên, nàng vẫn mặc áo khoác màu trắng, nhưng trên người nàng ngoài chiếc áo khoác thì chẳng còn thứ gì.
Trước đó vì tiết kiệm mà bây giờ tỏ ra rất hữu dụng, nàng liên tục lắc eo để Hạ Thiên hưởng thụ.
Rất lâu sau Sở Dao mới yếu ớt gục lên người Hạ Thiên, nàng lẳng lặng không nói lời nào, chỉ biết thở gấp.
Hai tay Hạ Thiên khẽ ve vuốt da thịt trắng nõn của Sở Dao, hắn rất hưởng thụ những xúc cảm tuyệt vời này, nhưng sau đó tất cả đã bị người ta cắt ngang.
Những âm thanh ầm ĩ từ bên ngoài truyền đến, với năng lực của Hạ Thiên thì không cần thấy cũng hiểu bên ngoài xảy ra chuyện gì. Rõ ràng có người không chịu được một buổi tối, Thường Đông Lâm không thỏa hiệp giống như chọc giận người khác, kết quả là sau khi quét sạch địa bàn của Thường Đông Lâm, cuối cùng cảnh sát đến Thường gia bắt luôn tất cả mọi người bên trong.
- Chồng, bên ngoài hình như có cảnh sát.
Sở Dao lúc này đứng lên, nàng muốn mặc quần áo vào.
Hạ Thiên ngăn cản động tác của nàng, sau đó hắn nghiên người đặt nàng xuống bên dưới:
- Vợ Dao Dao, không cần quan tâm, cảnh sát sẽ không đến chỗ này.
- Chồng, sao anh biết?
Sở Dao có chút buồn bực.
- Vì chồng em thứ gì chẳng biết.
Hạ Thiên nói một câu:
- Vợ Dao Dao, chúng ta tiếp tục chuyện riêng.
- Chuyện gì… Ư!
Sở Dao lúc bắt đầu còn chưa rõ, nhưng nàng chợt cảm thấy một cảm giác phong phú, khoảnh khắc sau nàng đã hiểu chồng nàng muốn làm gì.
Nửa giờ sau.
Thường gia rất yên tĩnh, Hạ Thiên và Sở Dao cũng yên tĩnh trở lại, từ đầu đến cuối đám cảnh sát không đến gian phòng này, nhưng Hạ Thiên biết lúc này Thường gia chỉ còn lại hắn và Sở Dao, tất cả những người còn lại đều bị cảnh sát đưa đi.
- Vợ Dao Dao, nên mặc quần áo vào thôi.
Hạ Thiên lúc này mở miệng nói.
- Sao?
Sở Dao có chút sững sờ:
- Chồng, muộn thế này mà chúng ta còn ra ngoài sao?
- Không phải ra ngoài, có vài thằng ngu muốn đến gây phiền.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Anh cũng không muốn dáng người của em bị người ta nhìn thấy.
- Còn có người đến sao?
Sở Dao vừa mặc quần áo vừa nói:
- Không phải anh nói cảnh sát sẽ không đến đây sao?
- Cảnh sát không đến nhưng có kẻ khác đến, vợ Dao Dao sao lại ngốc như vậy?
Hạ Thiên đứng lên bắt đầu mặc quần áo.
Sở Dao cuối cùng cũng mặc quần áo, sau đó nàng không nhịn được phải hỏi:
- Chồng, rốt cuộc là ai đến?
- Em nhìn ra cửa sẽ biết.
Hạ Thiên lười biếng nói.
Sở Dao vô thức nhìn về phía cửa, sau đó một tiếng ầm vang lên, cửa bị người ta đá văng.
Sở Dao nhảy dựng lên, hai cây phi đao phóng ra như chớp, mà người cũng nhanh chóng nhào ra phía cửa. Trong tầm mắt nàng chợt xuất hiện hai người đàn ông, vì vậy nàng bổ đao đến không chút do dự.
Đúng lúc này một luồng cuồng phong đột nhiên cuốn về phía Sở Dao, tốc độ rất nhanh, hoàn toàn vượt xa phản ứng của nàng.
- Á!
Sở Dao kêu lên một tiếng đau đớn, nàng bay ngược vào phòng, lúc này nàng cũng phát hiện bên ngoài còn có người thứ ba, một người đàn ông mặc trường bào xám rất quỷ dị.
Hạ Thiên đưa tay chụp lấy Sở Dao, sau đó hắn phát hiện tình huống của nàng và không khỏi thở ra một hơi. Tuy nàng bị đối phương đánh bay nhưng cũng không tính là bị thương, xem ra người ra tay cũng đã hạ thủ lưu tình.
- Chồng, người kia rất lợi hại, em đánh không lại hắn, nếu không chúng ta chạy đi nhé?
Sở Dao đứng vững người rồi khẽ nói.
- Đi ra xem sao.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ không chạy, hắn kéo Sở Dao ra khỏi phòng và quét mắt nhìn ba người trong sân.
Khi thấy người đàn ông áo bào xám thì Hạ Thiên có chút kinh ngạc, người này chẳng lẽ là tên mà chị Mộng đã nói? Nhưng nhìn hai người còn lại thì Hạ Thiên có chút mơ hồ, có lẽ là mình lầm, vì tên áo bào xám này không có quan hệ gì với Cố gia, mà có quan hệ với Viên gia, vì hai người đàn ông còn lại lúc này có một người là Viên Thế Tài.
Hạ Thiên cũng không nhận ra người còn lại, nhưng hắn có thể thấy được ánh mắt hận thù của đối phương, xem ra người này cũng là kẻ thù của hắn.
- Hạ Thiên, mày không ngờ mình cũng có ngày này phải không?
Viên Thế Tài nhìn Hạ Thiên, trong giọng nói có chút khoái ý và oán độc, tất cả đều rõ ràng.
- Này, tên mặc áo bào xám kia, ông là ai?
Hạ Thiên không quan tâm đến Viên Thế Tài, hắn nhìn về phía người đàn ông áo bào xám, đối với hắn thì Viên Thế Tài không đáng để nhắc đến, tên áo bào xám kia mới đáng coi trọng.
- Tôi là Viên Thế Chính.
Tên đàn ông áo bào xám mở miệng, giọng điệu ẩn giấu lực lượng khổng lồ: