- Đúng vậy, giữa trưa tôi mới đến thủ đô, sao bây giờ ông đã biết rồi?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Nói nhảm, ŧıểυ tử ngươi quên ta là ai rồi sao? Ngươi chưa đến thủ đô thì ta đã biết rồi.
Đầu giây bên kia có chút bất mãn:
- Đúng rồi, ŧıểυ tử, giúp sư phụ làm 1 chuyện, mang theo 1 ít tiền đến khách sạn Đô Thành.
- Làm gì vậy?
Hạ Thiên có chút buồn bực, người ở đầu dây không phải là ai khác, chính là Tam sư phụ của hắn, là Ám Hoàng Lữ Nhân.
- Ngươi đến trước rồi nói sau, nhớ rõ mang nhiều tiền lên.
Lữ Nhân nói xong còn thúc dục 1 câu:
- Nhanh lên, nhớ kỹ phòng 419.
Lữ Nhân cũng không quan tâm Hạ Thiên có đồng ý hay không mà trực tiếp cúp điện thoại.
- Sư phụ không phải chẳng có tiền ở khách sạn, bây giờ điện thoại cho mình mang tiền đấy chứ?
Hạ Thiên lầm bầm nói, Tam sư phụ giống như luôn nghèo, phát sinh sự việc thế này cũng không có gì kỳ lạ.
Dù Hạ Thiên có oán hận với 3 vị sư phụ, vì cảm thấy 3 vị sư phụ luôn có ý cướp đoạt Thần tiên tỷ tỷ với mình, nhưng thực tế hắn đối xử với 3 vị sư phụ cũng không tệ lắm. Hắn sống cùng các vị sư phụ vài chục năm, 3 vị đã dạy bảo hắn rất nhiều thứ, nếu nói không có cảm tình là không thể.
Cũng vì vậy mà Hạ Thiên tuy không biết Lữ Nhân gọi mình đến để làm gì, nhưng hắn vẫn lập tức đến khách sạn Đô Thành, còn về chuyện tiền bạc, hắn trước nay chỉ mang theo 1 chút tiền mặt, tất cả đều ở trong thẻ ngân hàng.
Khách sạn Đô Thành là 1 khách sạn 5 sao, tất nhiên trong thủ đô có rất nhiều khách sạn 5 sao, vì vậy cũng không có gì đáng để lên mặt.
Hạ Thiên ngồi taxi đến khách sạn Đô Thành, hắn đi đến gian phòng 419 và phát hiện cửa đang mở toang hoang, Lữ Nhân đang ngồi trên giường với bộ mặt bất mãn. Ngoài lão ra thì còn có 2 tên bảo vệ, 1 nhân viên phục vụ khách sạn.
- ŧıểυ Tử, sao đến chậm như vậy?
Khi thấy Hạ Thiên tiến đến thì Lữ Nhân lập tức phàn nàn, sau đó hắn lập tức hỏi 1 câu:
- Mang tiền đến rồi sao?
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Sư phụ muốn bao nhiêu tiền? Ôi, không phải là người chẳng có tiền ở khách sạn đấy chứ?
- Đừng nói nhảm, đưa ta 3 nghìn.
Lữ Nhân đỏ mặt rồi tức giận nói.
- Cầm lấy đi, nơi đây có 10 ngàn.
Hạ Thiên móc từ trong túi ra 1 xấp tiền đưa cho Lữ Nhân.
Lữ Nhân tiện tay nhận tiền, sau đó rút ra 1 phần đưa cho nhân viên phục vụ:
- Tính đi còn thừa xem như tiền bo.
Nhân viên phục vụ nhận tiền, nàng vội vàng đếm, sau đó nói với 2 tên bảo vệ:
- Có hơn 3 ngàn, đủ rồi.
- ŧıểυ Tử, chúng ta đi.
Lữ Nhân không muốn ở lại đây, lão đứng dậy bước đi.
… …
Ra khỏi khách sạn, Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút buồn bực nhìn Lữ Nhân:
- Tam sư phụ, ngài thật sự bần cùng vậy sao? Có cần đưa thêm tiền nữa không?
- ŧıểυ tử, ngươi dùng đầu mà nghĩ lại xem, ta có bần cùng thế này không? Ta dù gì cũng đường đường là Ám Hoàng… …
Lữ Nhân trừng mắt nhìn Hạ Thiên, có vẻ bất mãn.
- Tam sư phụ, thật ra là ngài không còn là Ám Hoàng, bây giờ tôi mới là Ám Hoàng.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Tôi cũng hiểu sư phụ sẽ không bần cùng như vậy, ngài dù sao cũng là sư phụ của tôi, sẽ không vô dụng như vậy, nhưng vừa rồi lại không có 3 nghìn, tôi không tin cũng phải tin.
- ŧıểυ tử, ta chỉ mất ví mà thôi.
Lữ Nhân tức giận nói:
- Đi, đi với ta đến 1 chỗ, giúp ta lấy ví về.
- Tam sư phụ, ngài muốn gạt Nhị sư phụ thì được, gạt tôi thì còn kém lắm.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Tôi thấy tối qua ngài đi với người phụ nữ nào đó, sau đó bị người ta trộm mất bóp chứ gì nữa?
Lữ Nhân trừng mắt nhìn Hạ Thiên, 1 lúc lâu sau lão mới bất mãn nói:
- ŧıểυ tử ngươi dám ra ngoài nói lung tung, ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ đồ đệ với ngươi.
- Tam sư phụ, tôi thấy chúng ta đoạn tuyệt quan hệ đồ đệ là rất tốt, nếu không để cho người ta biết được, tôi có 1 vị sư phụ bị phụ nữ trộm mất bóp, tôi còn mặt mũi sao?
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Lữ Nhân tức giận đến mức dựng râu trừng mắt:
- ŧıểυ tử, có đệ tử nói như vậy với sư phụ sao? Ngươi có hiểu cái gì là tôn sư trọng đa͙σ không?
- Không hiểu, các người có dạy tôi không?
Hạ Thiên hỏi ngược lại.
Lữ Nhân suy nghĩ rồi có chút bất đắc dĩ:
- Được rồi, là sai lầm của chúng ta, quên dạy cậu. Hừ, không quan tâm đến vấn đề này nữa, mau đi giúp ta tìm ví về, đừng để mọi người biết chuyện này, nếu không ta mà mất mặt thì ŧıểυ tử ngươi cũng vậy, hiểu không?
- Lời này còn được, vậy sư phụ nói đi, rốt cuộc bị ai cướp mất ví?
Hạ Thiên lười biếng hỏi.
Lữ Nhân dù có chút không tình nguyện nhưng vẫn nói ra đại khái câu chuyện.
Sau khi rời khỏi Thanh Phong sơn thì Lữ Nhân nhanh chóng quay về thủ đô, trước đó lão liên lạc với Triệu Minh Phong, sau đó phát hiện Ám tổ vẫn vận hành tốt, không cần lão phải quan tâm, đồng thời đã có Hạ Thiên là Ám Hoàng. Lữ Nhân là sư phụ của Hạ Thiên, tất nhiên lão sẽ hiểu Hạ Thiên mạnh thế nào, vì vậy lão cũng biết mình không cần phải quay về Ám tổ.
Lữ Nhân thấy mình đã 60, coi như đến tuổi về hưu, vì vậy quyết định tìm chút thời gian nghĩ ngơi thư thái. Lão nghĩ đến Quỷ Y Trương Minh Đà đi tìm tình nhân, Sát Thần Ngãi Luân lại chạy đi tìm con gái, tám phần cũng thuận tiện tìm lão tình nhân, cũng chỉ có mình lão không có người nào, giống như rất mất mặt, vì vậy Lữ Nhân muốn tìm 1 người phụ nữ cho mình.
Năm xưa khi Lữ Nhân còn là đặc công, mỗi khi tìm phụ nữ thì lão thường đến hộp đêm, vì vậy lần này lão coi như quay về chốn cũ. Tối qua lão tìm được 1 người đẹp còn khá trẻ, sau đó cả chạy đến thuê phòng ở khách sạn Đô Thành.
Có lẽ đã lâu không đụng đến phụ nữ, cũng quá lâu không hoạt động, vì vậy tối qua Lữ Nhân ở cùng cô gái kia cả buổi tối, sau đó ngủ say như chết. Đến khi lão tỉnh lại thì phát hiện người đẹp không còn, ví cũng không thấy đâu, càng muốn chết là người đẹp còn tiêu phí khá nhiều ở khách sạn, tất cả đều dùng danh nghĩa của lão, vì vậy lúc này coi như số tiền thế chấp kia là không đủ.
Lữ Nhân cảm thấy việc này quá dọa người, muốn tự mình nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng cuối cùng lại phát hiện không có biện pháp. Đám người trong khách sạn lại muốn báo cảnh sát, Lữ Nhân sợ mình bị nhiều người biết chuyện, vì rơi vào đường cùng mới điện thoại xin sự trợ giúp của Hạ Thiên.
- Tam sư phụ, ngài thật sự dọa người.
Hạ Thiên nghe xong cũng không quên đả kích Lữ Nhân:
- Sau này cũng đừng nói với người ta, ngài là sư phụ tôi đấy nhé?
- ŧıểυ tử, đừng đứng đó mà hả hê, chúng ta đến hộp đêm kia, ta đến đó vài đêm và luôn thấy cô gái kia, đêm nay có khi vẫn còn ở đó.
Lữ Nhân liếc mắt, lão thật sự không thể nào phản bác, lão cũng biết lần này mình gây chuyện quá mất mặt, chỉ có thể nhờ Hạ Thiên, dù sao ŧıểυ tử này biết cũng còn tốt hơn cho người khác biết.
- Tam sư phụ, ngài thật sự đã già rồi, chỉ số thông minh cũng thoái hóa, có kẻ nào trộm ví của sư phụ mà còn chạy về chỗ cũ để bị bắt?
Hạ Thiên lắc đầu nói.
- Cậu thì biết cái gì? ŧıểυ tử, đừng tưởng chỉ có mình thông minh, nếu nói về kinh nghiệm thì nguơi còn kém ta rất xa. Cô gái kia trộm ví mà không che giấu hành tung, ta không muốn tìm, nếu không bây giờ đã bắt được rồi.
Lữ Nhân tức giận nói:
- Ta đoán bây giờ cô ta căn bản không sợ ta tìm được, có lẽ cho rằng ta không dám đi tìm, không tin thì chúng ta đánh cuộc, đêm nay cô ta có tám phần sẽ xuất hiện trong hộp đêm kia.
- Sư phụ cảm thấy cô ta ở đó thì cứ coi như là đúng, tôi cũng không muốn đánh cuộc với sư phụ, thắng cũng không có gì tốt.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Nhưng bây giờ còn chưa đến tối, đi hộp đêm không phải quá sớm sao?
- Ta biết là sớm, nhưng đi đến sớm uống chút rượu, ăn chút gì đó cũng được.
Lữ Nhân giống như nhận định cô gái kia sẽ chắc chắn xuất hiện.
Hạ Thiên dù không có hứng thú với hộp đêm, nhưng vẫn quyết định đi giúp vị Tam sư phụ của mình, vì thế bọn họ nhanh chóng đi dến hộp đêm tối qua Lữ Nhân đã từng đến, là quán bar Bách Hợp Dại.
Bây giờ chỉ hơn 5 giờ chiều, bình thường cũng không có ai đến quán bar sớm như vậy, cũng may bây giờ quán bar này cũng mở cửa đón khách, vì vậy mà Lữ Nhân và Hạ Thiên thuận lợi tiến vào. Bọn họ tìm 1 bàn lớn gọi bia và bánh pizza, vừa uống bia vừa ăn, còn trò chuyện vài câu.
- Tam sư phụ, ánh mắt thưởng thức của ngài quá kém, tán gái sao lại đến đây, Đại sư phụ nói gái trong quán rượu đều không sạch sẽ.
Hạ Thiên tiếp tục khinh bỉ Lữ Nhân.
- Ngươi đừng nghe Quỷ Y nói lung tung, lão ta chỉ thích con gái đàng hoàng mà thôi, ta đã nói với ngươi rồi, trong hộp đêm cũng có gái ngon vậy.
Lữ Nhân không phục mà phản kích.
- Tôi vẫn tin tưởng Đại sư phụ, tôi thấy những cô gái trong này không có ai sạch sẽ.
Hạ Thiên quét mắt nhìn đám nhân viên phục vụ, sau đó mở miệng.
Lữ Nhân liếc mắt:
- Cũng không phải gọi cậu đến tán gái, cậu quan tâm đến bọn họ có sạch sẽ hay không làm gì?
- Hừ, tôi cũng không thể không có ánh mắt thưởng thức như vậy.
Hạ Thiên gật đầu nói.
- ŧıểυ tử, nghe nói ngươi phát triển ở đây rất tốt, còn tìm được vợ, cái gì là 1 trong 4 đóa hoa thủ đô.
Lữ Nhân lại hỏi.
- Không phải là 1 trong 4 đóa hoa thủ đô.
Hạ Thiên cải chính:
- Cả 4 đóa hoa thủ đô đều là vợ tôi.
Lữ Nhân trừng mắt nhìn Hạ Thiên, 1 lúc lâu sau lão mới mở miệng:
- ŧıểυ tử, coi chừng tất cả đàn ông đều cùng lấy đao chém chết cậu.
- Bọn họ cùng tiến lên cũng không làm gì được tôi.
Hạ Thiên không cho là đúng nói.
- Này ŧıểυ tử, có biết làm vậy là không đúng?
Lữ Nhân không nhịn được phải nói.
- Không biết, các người không ai nói là không đúng, chỉ nói đàn ông nên tìm nhiều vợ.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
- Nói bậy.
Lữ Nhân vội vàng phủ nhận:
- Đây không phải là ta dạy, là Quỷ Y dạy.
- Lúc đó sư phụ cũng chẳng nói không đúng.
Hạ Thiên chăm chú trả lời.
Lữ Nhân chợt á khẩu không nói được lời nào, vì lúc đó hình như lão cũng không phản bác lời nói của Quỷ Y.
Hai thầy trò vừa nói chuyện vừa uống rượu, thời gian trôi qua rất nhanh, vô tình đã hơn 8 giờ, người trong quán bar bắt đầu nhiều hơn. Đến khi 1 người đẹp ăn mặc khiêu gợi đi vào thì Lữ Nhân chợt chấn động tinh thần: