Ngày đầu tiên của năm mới thật sự làm Hạ Thiên rất vui sướиɠ, tư thái hoàn mỹ của Lãnh Băng Băng làm hắn thật sự sung sướиɠ hưởng thụ, dù là hai quả nho đỏ cực phẩm hay cặp mông vểnh, hay da thịt nõn nà, cặp chân thon dài có lực đều làm hắn mê say.
Ngày đầu tiên Lãnh Băng Băng cũng rất vui, dù lúc đó có chút đau đớn nhưng cũng nhanh chóng khổ tận cam lai. Nàng đã hai mươi lăm tuổi, bây giờ nàng đã là một người phụ nữ thật sự, cảm giác lạnh lùng của nàng đã biến mất, nàng hóa thành một kẻ nhiệt tình nồng đậm, cố gắng hòa tan với Hạ Thiên, để hắn và nàng không thể nào tách ra.
Ngày thứ hai Hạ Thiên vẫn rất vui sướиɠ, Lãnh Băng Băng cũng vui sướиɠ, nhưng cả hai có chút đói.
Ngày thứ ba của năm mới thì Hạ Thiên vẫn tiếp tục tìm niềm vui trên người Lãnh Băng Băng, nhưng Lãnh Băng Băng bây giờ đã thật sự không gánh được.
- Chồng, không thể, chúng ta nên dừng lại, không phải đã ba ngày rồi sao?
Lãnh Băng Băng khẽ cầu xin tha thứ, giọng điệu lười biếng vô lực, người đàn ông này thật sự quá si mê cơ thể của nàng, cũng không cho nàng ăn uống gì.
- Băng Băng, lần cuối cùng được không?
Hạ Thiên còn đang yêu thích vuốt tay lên cặp thỏ của Lãnh Băng Băng.
- Không được, lần này thật sự không được.
Lãnh Băng Băng không tin lần cuối cùng của Hạ Thiên, vì lời nói cùng loại đã được nói rồi.
Khi thấy Hạ Thiên còn ở trên người mình không chịu xuống thì Lãnh Băng Băng ra vẻ tức giận:
- Cậu có phải muốn tôi chết đói không?
Ba ngày qua Lãnh Băng Băng hầu như không ăn gì, tất nhiên cũng chẳng phải thật sự không ăn gì cả. Hạ Thiên tìm được một giỏ táo, hắn chuyển vào trong phòng ngủ, khi nào nàng đói thì hắn sẽ cho nàng một quả, khi nàng ăn táo thì hắn ăn nho của nàng. Nàng hồi tưởng lại những gì đã xảy ra ba ngày qua mà chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả, đó là hoang đường.
- Táo đã ăn hết rồi à?
Hạ Thiên không khỏi hỏi một câu.
- Tối qua đã hết rồi.
Lãnh Băng Băng hờn dỗi:
- Được rồi, tôi muốn ăn cơm, cậu cũng đừng nhịn như vậy.
- Được rồi.
Hạ Thiên tuy không tình nguyện nhưng cũng không thể để vợ nhịn đói, hắn đành phải để nàng đi ăn cơm.
Hạ Thiên nhìn Lãnh Băng Băng duyên dáng chui ra khỏi chăn, trong lòng hắn bùng lên lửa nóng, đáng tiếc là tình cảnh đó lại bị che giấu ngay. Vài phút sau Lãnh Băng Băng đã ăn mặc chỉnh tề, hơn nữa lúc này nàng không mặc váy đỏ mà mặc trang phục bình thường, quần áo và áo khoác ngoài.
- Chồng, cậu cũng theo tôi ra ngoài dùng cơm thôi, trong nhà không có thức ăn gì đâu.
Lãnh Băng Băng vừa đi ra phòng ngủ vừa nói.
Hạ Thiên vẫn ráng nằm trên giường thêm một lúc nữa để hoài niệm hương vị của Lãnh Băng Băng, sau đó hắn mới mặc quần áo đi xuống, lúc này Lãnh Băng Băng lại đi đến.
- Chồng, đã quên nói với cậu, trong tủ còn có bộ quần áo tôi mua cho cậu, cậu thay đi.
Lãnh Băng Băng kéo tủ quần áo rồi lấy một bộ đồ, một bộ quần áo lót, một chiếc áo khoác đưa cho Hạ Thiên.
Tuy đây không phải là những thứ Hạ Thiên quen mặc nhưng hắn vẫn thay đổi, Lãnh Băng Băng mua cho hắn, nếu không mặc thì nàng sẽ không vui, hắn không muốn làm cho nàng mất vui, vì vậy phải mặc bộ đồ này.
May mà hắn không những chẳng sợ lạnh mà cũng không sợ nóng, vì vậy dù mặc vài món thì hắn vẫn không bị ảnh hưởng.
- Điện thoại của cậu.
Lãnh Băng Băng đưa điện thoại đến cho Hạ Thiên:
- Điện thoại đã bị tôi tắt máy, nhưng vài ngày qua có không ít người tìm cậu, cậu nên báo cáo cho các cô ấy đi là vừa.
Nguyên nhân Lãnh Băng Băng tắt điện thoại của Hạ Thiên đi rất đơn giản, nàng hy vọng có thể cùng hắn hưởng thụ thế giới của hai người, không bị bất kỳ ai quấy rầy. Thực tế cũng là như vậy, trong ba ngày qua bọn họ thật sự không bị ai quấy rầy, là một khoảng thời gian tốt đẹp. Nàng tin nhiều năm sau thì khoảng thời gian qua cũng cực kỳ quan trọng nhất đối với mình.
Hạ Thiên nhanh chóng mở điện thoại, Lãnh Băng Băng nói không sai, những ngày qua có rất nhiều cuộc gọi đến, hơn nữa tất cả đều là người đẹp, cũng có những cô vợ. Kiều ŧıểυ Kiều, Diệp Mộng Oánh, Tôn Hinh Hinh, Liễu Vân Mạn đều điện thoại cho hắn, mà điện thoại không nối thông thì các nàng đều chuyển sang nhắn tin, nội dung không khác biệt nhiều lắm, đại khái là chúc mừng năm mới, ngay cả Triệu Vũ Cơ trước đó không liên lạc cũng nhắn đến một bản tin.
Hạ Thiên xem một lượt tất cả tin nhắn thì cũng không điện thoại cho ai, dù sao hắn cũng đã quay về Giang Hải, vài ngày nữa đến tìm các nàng cũng không muộn.
- Băng Băng, chúng ta đi ăn cơm.
Hạ Thiên nhanh chóng thu hồi điện thoại, hắn ôm lấy vòng eo của Lãnh Băng Băng rồi mở miệng nói.
- Ừ, được.
Lãnh Băng Băng cũng không nói thêm điều gì, nàng chỉ đi theo hắn xuống lầu, thu dọn vài thứ, hai người cùng ra khỏi cửa.
Lúc này thời tiết đã tốt hẳn lên, trên đường không còn thấy tuyết đọng, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, nhiệt độ tương đối thấp, gió cũng mạnh. Dù Lãnh Băng Băng có thể chất tốt, nàng không sợ lạnh nhưng cũng vô thức nép lên người Hạ Thiên.
- Cậu muốn đi ăn ở đâu?
Lãnh Băng Băng trưng cầu ý kiến của Hạ Thiên.
- Đâu cũng được.
Hạ Thiên cũng không có yêu cầu gì.
- Bây giờ có vài nhà hàng còn chưa mở cửa, tôi cũng không biết nên đi đâu, như vậy chúng ta lái xe ra ngoài, đi đường thấy nhà hàng nào mở cửa thì vào.
- Được.
Hạ Thiên đồng ý.
Mười phút sau Lãnh Băng Băng chạy xe như gió trên đường, nàng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng chọn một quán lẩu Trùng Khánh. Những ngày qua nàng toàn phải ăn táo, ăn quá lố, bây giờ rất khát khao hương vị khác.
Lãnh Băng Băng gọi một nồi lẩu cay, nàng ăn khá mạnh, có lẽ đây cũng là di chứng sau ba ngày ăn táo, tư thế ăn uống cũng không kém Hạ Thiên.
- Phụ nữ có mang quả nhiên có thể ăn.
Hạ Thiên không khỏi lầm bầm.
Lãnh Băng Băng đang ăn hăng hay thì nghe thấy như vậy, thiếu chút nữa đã bị nghẹn, nàng vội vàng uống vào miếng nước, ăn chậm lại, sau đó trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Cậu nói gì vậy? Ai có mang? Còn không phải do cậu mỗi ngày đều bắt tôi ăn táo, nhưng khi ăn táo cũng không được nghỉ ngơi, làm hại tôi mất thể lực nghiêm trọng.
- Băng Băng, chị có mang rồi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Tuy bây giờ còn chưa thể kiểm tra được, nhưng chị chắc chắn đã có mang.
- Tôi không tin.
Lãnh Băng Băng liếc mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng lại vùi đầu vào sự nghiệp ăn uống. Tuy nàng nói không tin nhưng trong lòng lại thầm tin tưởng, ba ngày qua nàng phần lớn đều cùng hắn làm loạn, thụ thai cũng là bình thường.
- Băng Băng, không tin chồng là không được.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Đợi lát nữa về nhà thì tôi sẽ đánh mông chị.
Lãnh Băng Băng đỏ mặt, nàng dùng ánh mắt xấu hổ nhìn Hạ Thiên, sau đó khẽ nói một câu:
- Đồ lưu manh.
Hai người liếc mắt đưa tình làm cho đám thực khách chung quanh liên tục ao ước, trong quán ăn này có rất nhiều người, tuy ngồi không đầy bàn nhưng cũng được hơn phân nửa. Thực tế Lãnh Băng Băng vừa vào đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, vẻ đẹp của nàng có thể làm cho tất cả đàn ông phải ngước nhìn , ngay cả phụ nữ cũng không khỏi liếc mắt xem xét.
- Đúng là gái quá đẹp.
Cách Hạ Thiên ngồi hai ba bàn có ba nam một nữ, tuổi cũng không lớn, hơi hai mươi tuổi, một tên trong nhóm không nhịn được phải tán thưởng.
- Đúng vậy, dáng người, con bà nó muốn sờ hai cái.
Tên ngồi bên cạnh đón lời.
- Này, hai đứa chúng mày nói chuyện cẩn thận một chút, nơi này là thành phố Giang Hải, đừng tùy tiện thảo luận về phụ nữ đẹp.
Tên cuối cùng mở lời khuyên cục an ninh quốc gia
- Nói vài lời mà thôi, có gì mà không được, bọn họ cũng không nghe thấy được.
Tên đầu tiên mở lời lại không cho là đúng.
- Đúng vậy, không có gì không được.
Một tên phụ họa.
- Các người không phải là người thành phố Giang Hải, tất nhiên không biết nổi nguy hiểm khi thảo luận về người đẹp ở đây.
Tên vừa nãy khuyên can lại mở lời giải thích:
- Chỗ này có lời đồn, phụ nữ đẹp ngàn vạn lần đừng đụng vào, vì có hơn phân nửa là phụ nữ của Hạ Thiên.
- Hạ Thiên? Là ai?
- Hạ Thiên là người nào?
Hai tên kia rõ ràng chưa từng nghe qua cái tên này, vì vậy lại tiếp tục không cho là đúng.
- Băng Băng, hai tên ngốc kia hình như đang nói về chúng ta, tôi đi cho bọn họ một trận rồi nói sau.
Hạ Thiên ở bên này tất nhiên nghe rõ những lời thảo luận của đám bên kia.
- Thôi, ăn cơm quan trọng hơn, đừng để đám bại hoại làm mất hứng.
Lãnh Băng Băng lắc đầu:
- Chỉ cần bọn họ không chọc vào chúng ta, cứ để mặc bọn họ.
Lãnh Băng Băng thật ra cũng nghe được, nhưng bây giờ nàng đang muốn ăn cơm, vì vậy cũng không quan tâm đến đám người kia.
- Được, mặc xác bọn họ.
Hạ Thiên tạm thời tiếp nhận lời đề nghị của Lãnh Băng Băng.
Bên kia hai tên ngu ngốc không biết sống chết lại bắt đầu đánh cuộc.
- Lão Ngũ, chúng ta đánh cuộc nhé? Tao nhất định sẽ xin được số điện thoại của người đẹp kia.
Tên đầu tiên chợt nói.
- Lão Tam, mày đừng nổ, với trình cưa gái của chú thì nên "xỏa" đi là vừa.
Tên được gọi là lão Ngũ dùng giọng khinh thường nói.
- Này hai người, đừng làm rộn, người phụ nữ kia có vẻ quen mắt, hình như là danh nhân, các chú động vào sẽ gặp chuyện không may.
Tên kia tiếp tục khuyên nhủ.
- Đại ca, gan của anh quá nhỏ, nhưng không sao, vì gan nhỏ như vậy mà bây giờ mới có bạn gái.
Lão Tam có chút buồn bực, hắn nói xong thì nhìn cô bé bên cạnh, đó là bạn gái của vị đại ca.
Lão Tam nói đến đây thì đứng lên:
- Lão Ngũ, chúng mình đánh cuộc, tao bây giờ đi xin số điện thoại, nếu tao xin được thì mày thua, phải mời tao nhậu, ok?
- Ok!
Lão Ngũ đồng ý:
- Đại ca, hai người làm chứng, đừng để lão Tam đổi ý!