- Tôi cũng không muốn đến Giang Hải, tuy chồng thích nơi đó, nhưng tôi lại không quen chỗ đó.
Đối với Ninh Khiết thì thủ đô cũng không có gì tốt đẹp, tuy nàng đã gặp Hạ Thiên ở đó, nhưng nàng thật sự thay đổi cũng không phải ở thủ đô, mà chính là chỗ này, nơi này mới chính là chỗ nàng trở thành phụ nữ của Hạ Thiên.
Thành phố Giang Hải đối với Ninh Khiết thì không có bao nhiêu lực hấp dẫn, tuy nàng đã từng đến Giang Hải, nhưng nàng cũng không hoàn toàn quen thuộc nơi đó, cũng tìm không thấy bất kỳ điều gì níu kéo.
Quan trọng là Ninh Khiết tự mình hiểu rõ, trong số các phụ nữ của Hạ Thiên thì nàng chỉ sợ là người kém xinh đẹp nhất, cũng có lai lịch bình thường nhất. Nàng biết rõ quan hệ giữa mình và Hạ Thiên sở dĩ có đột phá vì tình huống bất đắc dĩ mà thôi, vì vậy nàng hiểu mình khó thể so sánh với những người phụ nữ khác của hắn, nàng căn bản không có ưu thế gì.
Trong thủ đô thì Hạ Thiên có bốn đóa hoa đang chờ đợi, mà ở thành phố Giang Hải thì hắn có Kiều ŧıểυ Kiều, Lãnh Băng Băng...Nếu Ninh Khiết đến hai địa phương kia, nàng có thể sẽ bị Hạ Thiên lãng quên, vì vậy nàng thật sự không muốn đến đó.
- Vợ quỷ keo kiệt, vậy chị muốn đến nơi nào?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Chị không phải muốn ở chỗ này đấy chứ?
Ninh Khiết khẽ gật đầu:
- Chồng, tôi thật sự tính toán sau này sẽ ở đây, đây sẽ là nhà tôi.
Ninh Khiết dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:
- Đúng rồi, chồng, hôm nay tôi đã điện thoại cho Trương Đan, cô ấy nói đang ở Cảng Thành, nói rằng sau này sẽ phát triển ở đây, tôi đã hẹn gặp mặt cô ấy, sau này hai chúng tôi sẽ ở đây, cũng coi như quan tâm lẫn nhau.
Dù bị ép đến đây nhưng Ninh Khiết bây giờ thật sự có chút trung thành với chỗ này, nàng thật sự có thói quen với nơi đây, thậm chí người bạn duy nhất của nàng là Trương Đan cũng ở đây, vì vậy nàng muốn ở lại chỗ này.
- Chị thật sự muốn ở đây sao?
Hạ Thiên ngẩn người, hắn không ngờ Ninh Khiết thật sự quyết định ở lại Cảng Thành, hắn thật sự không quá lưu luyến với nơi này, tất nhiên bây giờ cũng không phải là chán ghét, nhưng nếu so ra thì hắn sẽ tình nguyện ở lại Giang Hải hoặc thủ đô hoặc huyện Mộc Dương hơn chỗ này.
- Chồng, cậu yên tâm, tôi sẽ không cần cậu ở lại chỗ này giúp tôi, cậu có thể ngẫu nhiên đến chỗ này, hoặc tôi đến tìm cậu, tôi chỉ muốn coi chỗ này là nơi sống và công tác chủ yếu mà thôi.
Ninh Khiết tiếp tục nói, nàng suy xét rất rõ ràng, Hạ Thiên không thể ở cùng một chỗ với nàng, vì vậy nàng cũng cần có công tác của mình, nếu không thì sau này cuộc sống sẽ rất khó khăn.
- Được rồi, chị tạm thời ở lại chỗ này cũng không sao, dù sao nhà của tôi ở Giang Hải cũng chưa được xây dựng xong, sau khi xây nhà xong thì chị đến ở là được.
Hạ Thiên suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng đồng ý, sau đó còn nói một câu:
- Vợ quỷ keo kiệt, sau lần này tôi sẽ tạm thời không đến đây, tôi sẽ ở với chị vài ngày nữa, đến giao thừa tôi sẽ phải đi.
- Ừ, được.
Ninh Khiết đồng ý, nàng vừa nói vừa nhìn đồng hồ, sau đó nàng khẽ duyên dáng kêu lên một tiếng:
- Ôi trời, đã hơn chín giờ rồi, chồng, tôi phải thứ dậy mới được, Trương Đan có lẽ sắp đến nơi rồi.
Ninh Khiết vừa nói xong thì điện thoại đã vang lên, người gọi đến thật sự là Trương Đan.
- Alo, Trương Đan, bạn đã đến chưa?
Ninh Khiết tranh thủ nhận điện thoại.
- Đúng vậy, mình đang đứng ở cổng số một của khu biệt thự Hồ Hương Tuyết, bảo vệ ở đây không cho mình vào, bạn đến đón mình nhé?
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của Trương Đan.
- Được, mình sẽ đến, bạn chờ chút.
Ninh Khiết cúp điện thoại, sau đó nàng nhảy dựng lên, mặc quần áo tử tế, cuối cùng chạy xuống lầu.
Khi thấy Ninh Khiết đứng lên thì Hạ Thiên cảm thấy có ngủ nữa cũng vô dụng, hắn cũng mặc quần áo bước xuống giường, xuống lầu rửa mặt đánh răng. Sau khi hắn làm xong tất cả thì Ninh Khiết cũng đưa Trương Đan vào nhà.
- Oa, Ninh Khiết này, các bạn đúng là rất tốt, căn biệt thự này tối thiểu cũng có giá cả trăm triệu.
Trương Đan dùng giọng khoa trương nói.
- Người khác tặng mà thôi, cũng không phải rấ mắc tiền.
Ninh Khiết thuận miệng nói.
- Hạ Thiên, thật sự là cậu, tôi đã nói trước rồi mà, khi đó cậu còn không chịu thừa nhận, bây giờ cả hai đã ở chung, không thừa nhận nữa đi?
Trương Đan thấy Hạ Thiên thì nói lớn.
- Trương Đan, bạn đừng như vậy có được không? Tối qua không phải mình đã nói với bạn rồi à? Mình và chồng ở cùng nhau mà.
Ninh Khiết có chút bất đắc dĩ.
- Vậy tối qua cũng không nói rõ ràng một chút, tuy mình đã sớm cảm thấy hai người là một, nhưng bạn trước nay vẫn không chịu chứng thực, bây giờ xem ra đã xác định rồi.
Trương Đan tùy tiện nói, sau đó nàng kéo người đàn ông bên cạnh:
- Này, Sở Phàm, đây chính là Hạ Thiên, cậu ấy thật sự là thần y, Ninh Khiết có dáng người mẫu bây giờ và gương mặt xinh đẹp hơn cả ngôi sao, tất cả đều là nhờ công lao của cậu ấy.
Trương Đan cũng không đến một mình, còn có cả Sở Phàm, nhưng lúc này Sở Phàm có vẻ khá thận trọng, giống như không quá thích ứng.
- Chào cậu, Hạ thần y, làm phiền cậu rồi.
Sở Phàm khách khí bắt chuyện với Hạ Thiên.
- Sở Phàm, không cần khách khí như vậy, các bạn đều là bạn học của mình, Trương Đan lại là bạn tốt của mình, các bạn cứ coi đây như nhà mình, không có gì cả.
Ninh Khiết đón lời.
- Vợ, chị muốn ăn gì? Tôi sẽ đi mua bữa sáng.
Hạ Thiên không quan tâm đến Sở Phàm, hắn chỉ hỏi thăm Ninh Khiết.
- Sao? Các người còn chưa ăn sáng à?
Trương Đan ngây người.
- Chúng tôi vừa thức dậy.
Ninh Khiết nói với gương mặt đỏ hồng, nàng sao có thể ăn sáng kịp được, thậm chí nàng còn chưa đánh răng rửa mặt nữa là.
Ninh Khiết có chút chần chừ rồi nói với Hạ Thiên:
- Chồng, mua cho tôi một tô phở là được.
- Được, tôi sẽ quay lại ngay.
Hạ Thiên nói xong thì đi ngay.
- Trương Đan, Sở Phàm, hai bạn ngồi xuống trước, mình vào rửa mặt cái đã.
Ninh Khiết có chút xấu hổ, nàng nói rồi đi vào nhà vệ sinh.
Trương Đan bắt đầu đi xem xét căn biệt thự, trong miệng chậc chậc cảm khái:
- Trời, đúng là, ngôi nhà này quá đẹp, Ninh Khiết ở đây thật sự là phú bà.
- Thật xin lỗi, Trương Đan, anh... ...
Sở Phàm ở bên cạnh có chút ngượng ngùng.
- Anh nói xin lỗi làm gì?
Trương Đan có chút sững sờ.
- Trương Đan, anh...Tuy bây giờ tiền lương của anh cũng không tệ, nhưng anh biết rõ mình chắc chắc sẽ không thể nào cho em có cuộc sống như thế này... ....
Sở Phàm khẽ nói.
Trương Đan cũng không đợi Sở Phàm nói xong, nàng trừng mắt nói:
- Đầu óc anh có vấn đề à? Em nói mình thích cuộc sống thế này khi nào? Em cũng không phải hạng phụ nữ chỉ biết so sánh, em chỉ hâm mộ Ninh Khiết mà thôi.
- Em...Em thật sự không thích sao?
Sở Phàm khẽ thở ra.
- Cũng không phải không thích, nhưng em sẽ không cưỡng cầu, anh biết không? Em nói cho anh biết, có nhà có xe đối với em là đủ, tất nhiên, nếu có cuộc sống tốt thì sẽ càng tốt, nhưng cũng không thể cứ phải là như vậy, anh hiểu chưa?
Trương Đan lại trừng mắt nhìn Sở Phàm, sau đó nàng cười hì hì:
- Thật ra nếu em muốn, em có thể chuyển đến đây ở với Ninh Khiết, bạn ấy sẽ không đuổi em đi ra ngoài.
- Trương Đan, bạn muốn ở lại đây sao? Thật sự không có vấn đề.
Ninh Khiết lúc này vừa rửa mặt xong, nàng đi ra nói:
- Chồng mình vài ngày nữa sẽ đi, trong khoảng thời gian ngắn sau đó cũng không thể quay lại ngay, khi cậu ấy không có ở đây, bạn có thể ở đây với mình, nhưng nếu cậu đến cũng phải có sự đồng ý của Sở Phàm, cậu ném anh ấy ở nhà một mình cũng không quá tốt.
- Có gì mà không tốt, mình tình nguyện ở cùng một chỗ với cậu.
Trương Đan cũng không cho là đúng, nàng lập tức nhớ đến điều gì đó:
- À, này Ninh Khiết, bạn có chồng thì chợt trở nên xấu xa, mình biết rõ bạn đang nghĩ điều gì, mình nói với bạn nhé, bạn đừng hiểu sai, bây giờ mình và Sở Phàm xem như hợp gu, cũng chưa ở chung, mình còn đang khảo sát anh ấy.
- Còn đang khảo sát sao?
Ninh Khiết chợt ngẩn ngơ:
- Các bạn ở chung với nhau đã lâu như vậy rồi mà?
- Lừa gạt ai vậy, tối qua các người còn ngủ chung với nhau.
Một câu nói chợt vang len, điều này làm cho gương mặt Trương Đan đỏ thẫm, Sở Phàm cũng có chút xấu hổ.
Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hắn không quan tâm đến Trương Đan mà gọi Ninh Khiết:
- Vợ, đến ăn sáng.
Một bữa sáng cũng làm cho Trương Đan phát hiện ra Hạ Thiên là một người ăn rất khỏe, người này may mà biết kiếm tiền, nếu không sợ rằng khó nuôi thân, một bữa sáng mất vài trăm đồng.
- Vợ, tôi ra ngoài một chuyến, tối nay tôi về, mọi người cứ chơi đùa thoải mái.
Hạ Thiên ăn xong bữa sáng thì cùng bắt chuyện với Ninh Khiết, sau đó hắn nhanh chóng chạy đi.
- À, Ninh Khiết, Hạ Thiên có phải không hoanh nghênh chúng ta không?
Trương Đan cuối cùng cũng cảm thấy không thích hợp.
- Trương Đan, đừng hiểu lầm, cậu ấy là như vậy, không thích ngồi bó gối.
Ninh Khiết giải thích một câu:
- Cậu ấy là thế, luôn có hứng thú với người đẹp, không có hứng thú với những thứ khác.
- Như vậy sao?
Trương Đan coi như hiểu ra, sau đó nàng nói một câu:
- Này, Ninh Khiết, bạn nên giám sát chặt chẽ cậu ấy một chút, không phải lúc này cậu ấy đi tìm người đẹp khác đấy chứ?
- Mình cũng không biết, Trương Đan, đừng quan tâm đến vấn đề này.
Ninh Khiết cũng không biết Hạ Thiên đi đâu làm gì.
- À, vậy thì thôi.
Trương Đan cũng chẳng qua chỉ muốn nói vài lời mà thôi, dù sao nàng cũng là phóng viên, sao không lắm chuyện cho được?
Tất nhiên Trương Đan chắc chắn sẽ không ngờ mình đoán đúng, Hạ Thiên thật sự đến tìm người đẹp khác.