Hạ Thiên và Kiều Phượng Nhi tranh chấp với nhau làm cho đám phụ nữ ở bên cạnh đỏ bừng mặt, Thạch Thuần kia lại không hiểu, nàng dùng giọng hiếu kỳ hỏi một câu:
- Chị, hết xí quách là sao? Súng bắn nhanh là sao? Là bắn quá nhanh sao?
Hai gò má Vân Thanh chợt đỏ ửng, khoảnh khắc này nàng không biết nên giải thích thế nào, nàng nói quanh co một lúc rồi khẽ gật đầu:
- Này, Thạch Thuần, đúng là như vậy.
- Thạch Thuần, ba ba đưa con ra ngoài chơi, con đừng quấy rầy chị và anh rể.
Thạch Trường Canh cũng phát hiện nơi đây có những lời không nên, vì vậy chuẩn bị đưa Thạch Thuần ra ngoài.
- Nhưng ba ba này, con rất thích chơi đùa với chị và anh rể.
Thạch Thuần mở to cặp mắt đẹp, rõ ràng không tình nguyện bỏ đi.
- Thạch Thuần, trước tiên em cứ đi chơi với ba ba, chiều chị sẽ đưa em đi dạo phố.
Vân Thanh lúc này mở miệng nói, nàng cũng hiểu nên cho em đi chỗ khác sẽ hay hơn.
- Được rồi, vậy bây giờ em và ba ba ra ngoài chơi.
Thạch Thuần tuy không quá tình nguyện nhưng cũng coi như đồng ý, điều này lại làm cho Thạch Trường Canh có chút bất đắc dĩ, con gái bây giờ nghe lời của chị hơn cả ba.
Sau khi Thạch Thuần theo Thạch Trường Canh bỏ đi thì Vân Thanh cuối cùng cảm thấy tự tại hơn khá nhiều, nàng nhìn Kiều Phượng Nhi, cũng không nhịn được phải giải thích:
- Điều này, Phượng Nhi, thật ra tôi không quá tiện, cho nên chúng tôi không... ....
Những chuyện thế này giải thích rất xấu hổ, vì vậy Vân Thanh chỉ nói đến đây mà không tiếp tục, nhưng điều đó cũng làm cho mọi người nghe rõ. Ý của nàng rất rõ, vừa rồi nàng không làm gì với Hạ Thiên, tất nhiên hắn cũng không phải là súng bắn nhanh.
- Chị Vân Thanh, không cần giải thích với cô ta, nếu không tin thì thử biết ngay.
Hạ Thiên lúc này không cho là đúng.
- Lưu manh đáng chết.
Kiều Phượng Nhi trầm giọng mắng một câu, nàng cũng không muốn cho lưu manh kia thử trên người mình, nếu hắn thật sự "hết hàng", không phải nàng sẽ thiệt thòi sao?
"Ủa, sao mình chỉ lo lắng lưu manh này là hết xí quách, không sợ hắn sàm sỡ?"
Kiều Phượng Nhi chợt cảm thấy không đúng, nàng không phải vì lưu manh chiếm tiện nghi mà lo lắng, nàng đã có thói quen như thế rồi sao?
Kiều Phượng Nhi suy nghĩ rất rối, Hạ Thiên lại chẳng quan tâm đến Kiều Phượng Nhi, hắn nói:
- Vợ, cho anh mượn điện thoại, anh muốn gọi điện.
Kiều ŧıểυ Kiều cầm điện thoại đưa cho Hạ Thiên, sau đó Hạ Thiên nhanh chóng bấm số.
- ŧıểυ Kiều, có chuyện gì sao?
Điện thoại nhanh chóng nối thông, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Mộc Hàm, rõ ràng Hạ Thiên lấy điện thoại của Kiều ŧıểυ Kiều điện cho Mộc Hàm.
- Vợ, là tôi.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Tôi không sao, bây giờ chị cũng không cần che giấu khi liên hệ với tôi, nhưng bây giờ phải một khoảng thời gian nữa tôi mơi có thể đi tìm chị được, tôi đã đồng ý đi với vợ Vi Nhi rồi.
- Chồng, không sao, cậu không có việc gì là tốt rồi.
Lần này giọng điệu của Mộc Hàm rất vui mừng nhưng không kích động như trước, dù sao nàng cũng đã biết Hạ Thiên không việc gì.
Mộc Hàm không đợi Hạ Thiên mở miệng mà tiếp tục nói:
- Chồng, bây giờ cậu đang ở đâu?
- Tôi vừa mới xuống Thanh Phong Sơn, còn đang ở huyện Mộc Dương, tối nay có thể sẽ đến thành phố Giang Hải.
Hạ Thiên trả lời.
- Chồng, vừa rồi cậu nói sẽ đến Cảng Thành, cậu định khi nào thì đi?
Mộc Hàm lại hỏi.
- Tôi còn chưa biết, tôi sẽ chờ vợ Vi Nhi điện thoại đến rồi mới nói sau, tôi cũng không biết các chị ấy còn chờ ở Cảng Thành hay không?
Hạ Thiên cũng không xác định điều này, nhưng hắn phải đến Cảng Thành, dù không có Ngải Vi Nhi và Ninh Khiết chờ ở đó thì cũng có Y ŧıểυ Âm, hắn cũng không thể để cho vợ Y Y chạy mất.
Dưa theo ý nghĩ của Hạ Thiên, nếu Ngải Vi Nhi vẫn còn chờ ở Cảng Thành, như vậy hắn sẽ đến Cảng Thành. Nếu Ngải Vi Nhi không còn ở lại Cảng Thành, hắn đến Cảng Thành cũng không sao, cũng không cần phải vội vàng chạy đi. Trước tiên hắn có thể ở Giang Hải một khoảng thời gian, đã lâu rồi không gặp cảnh sát tỷ tỷ, hắn còn muốn ở cùng nàng một thời gian đã.
- Chồng, cậu có thể phải nhanh lên một chút, sau đó chạy từ Cảng Thành sang HongKong.
Mộc Hàm nhớ tới một việc.
- Đi HongKong làm gì?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, hắn không có người quen ở HongKong, cũng không có bà vợ nào ở đó, giống như không cần phải sang đó thì phải.
- Chồng, cậu không nhớ cây sâm núi trăm năm kia sao?
Mộc Hàm có chút kiên nhẫn giải thích nguyên nhân:
- Cây sâm núi kia tôi lấy được từ một lão tiên sinh có danh vọng rất lớn ở HongKong, vị lão tiên sinh kia đã khá lớn tuổi, sức khỏe cũng không quá tốt, gần đây đau ốm liệt giường, có lẽ cũng không còn gắng gượng được bao lâu. Lúc đó tôi đã cho người ta đạt thành hiệp nghị với lão tiên sinh này, chỉ cần ông ta đưa sâm núi cho tôi, tôi sẽ để cậu đi chữa bệnh. Cũng vì vậy mà lão tiên sinh kia mới sảng khoái đưa sâm núi cho tôi, bây giờ chồng đã không có việc gì, tôi nghĩ chúng ta cần tuân thủ lời hứa, nếu không để truyền ra ngoài cũng không tốt lắm, chồng thấy sao?
- Thì ra là như vậy, vậy thì được, vợ đã đồng ý với người ta, tôi sẽ đi xem bệnh cho ông ta.
Hạ Thiên cũng không tiếp tục do dự, hắn lập tức đồng ý, tuy hắn còn chưa biết lão già kia là ai, nhưng dù thế nào thì người này cũng đã giúp hắn một đại ân, bây giờ hắn cũng nên đi chữa bệnh cho người ta. Hơn nữa dù sao hắn cũng phải đến Cảng Thành, mà Cảng Thành và HongKong khá gần nhau, hắn cũng thuận tiện đến chữa bệnh cho người ta, không mất bao nhiêu thời gian.
- Chồng, đáng lý việc này cũng không cần quá nhanh, nhưng hiện tại thì sức khỏe của vị tiên sinh kia rất kém, có một thầy tướng số còn nói ông ta khó thể nào sống qua tết. Vì vậy cậu nên cố gắng đi cho sớm, nếu không ông ta thật sự qua đời, như vậy sợ rằng sẽ có tổn hại đến danh dự của chồng.
Mộc Hàm tiếp tục nói:
- Dù sao cậu cũng là thần y đệ nhất thiên hạ, cũng không phải là thần y hữu danh vô thực để người ta nói này nọ, vậy cũng không tốt.
Hạ Thiên suy nghĩ và cảm thấy lời nói của Mộc Hàm rất đúng, nếu hắn đến muộn và ông lão kia chết mất, như vậy thật sự ảnh hưởng đến danh dự thần y đệ nhất của hắn.
- Được rồi, vợ, tôi sẽ cố gắng đến sớm, sẽ để cho ŧıểυ Kiều đặt vé máy bay, hôm nay hoặc là ngày mai đến Cảng Thành cũng được, sau đó sẽ đi HongKong.
Hạ Thiên đưa ra quyết định rất nhanh, tạm thời hắn khó thể đến Giang Hải ở cùng cảnh sát tỷ tỷ, hắn phải đến chữa bệnh cho ông lão ở Hongkong rồi nói sau.
- Chồng, không cần phải nói ŧıểυ Kiều đặt vé máy bay.
Mộc Hàm suy nghĩ một chút rồi có quyết định:
- Thật ra những giấy tờ của cậu đều đặt ở chỗ tôi, tạm thời cũng khó đặt vé máy bay, vì vậy chuyện vé máy bay hãy để tôi đặt. À, hơn sáu giờ chiều nay sẽ có một chuyến bay từ Giang Hải đến Cảng Thành, thế này đi, trước tiên cậu quay về Giang Hải, sau đó ra sân bay trước sáu giờ, tôi sẽ gặp cậu và đưa giấy tờ.
- Được rồi, cứ như vậy, tôi sẽ cùng ŧıểυ Kiều quay về thành phố Giang Hải, sau đó đến sân bay trước sáu giờ.
Hạ Thiên đồng ý, nếu Mộc Hàm đã sắp xếp xong, như vậy rõ ràng là cầu còn không được. Hơn nữa điều này cũng có nghĩa là nàng chạy từ thủ đô đến Giang Hải gặp mặt nhau, tất nhiên hắn sẽ càng cảm thấy vui sướиɠ.
- Ừ, chồng, trước tiên cứ như vậy, đến lúc đó gặp lại.
Mộc Hàm không nói gì thêm, nàng nhanh chóng cúp điện thoại, vì nàng còn có nhiều việc gấp cần làm.
Khi Hạ Thiên cúp điện thoại thì Vân Thanh ở bên cạnh không nhịn được phải hỏi một câu:
- Cậu lại phải đi sao?
- Đúng vậy, chị Vân Thanh, lần này tôi cũng chẳng có việc gì, chẳng qua phải bận rộn vì một ông lão, bây giờ ông ta đang rất yếu, vì vậy tôi cần đó đến giúp đỡ, như vậy hai bên mới không nợ gì nhau.
Hạ Thiên nhanh chóng giải thích một câu, sau đó hắn an ủi Vân Thanh:
- Yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ nhanh chóng quay lại, sẽ không như lần trước.
- Bây giờ cậu sẽ quay về thành phố Giang Hải sao?
Tâm tình của Vân Thanh có vẻ không được tốt lắm.
- À, tô có thể ăn cơm trưa xong rồi đi.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
- Chồng, anh đã hẹn gặp mặt chị Hàm ở sân bay thành phố Giang Hải sao?
Kiều ŧıểυ Kiều lúc này cũng nói một câu.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
- Như vậy chúng ta cũng có thể khởi hành lúc ba giờ chiều, vì trực thăng bay về thành phố Giang Hải chỉ mất vài chục phút mà thôi, bây giờ còn chưa đến mười giờ, chúng ta có thể ở lại đây vài giờ.
Kiều ŧıểυ Kiều khẽ đề nghị.
Kiều ŧıểυ Kiều dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Đúng rồi, chồng, em nghĩ mình còn vài vấn đề khai phá Thanh Phong Sơn cần hỏi bí thư Triệu của huyện Mộc Dương, bây giờ em đi gặp bí thư Triệu, trước ba giờ chiều em sẽ điện thoại cho anh.
- À, vậy thì được.
Hạ Thiên đồng ý.
- Phượng Nhi, Hoàng Nhi, chúng ta đi thôi.
Kiều ŧıểυ Kiều nói một câu, sau đó nàng xoay người bỏ đi.
Kiều Phượng Nhi ra khỏi cửa chính thì hỏi một câu:
- Kiều ŧıểυ thư, chị thật sự muốn đến gặp bí thư Triệu sao?
- Chúng ta về khách sạn.
Kiều ŧıểυ Kiều không trực tiếp trả lời vấn đề của Kiều Phượng Nhi, nàng chỉ khẽ nói một câu.
Kiều Phượng Nhi chợt buồn bực, xem ra Kiều ŧıểυ thư cố ý sáng tạo cơ hội cho lưu manh và Vân Thanh ở cùng nhau, nhưng ngay sau đó Kiều Phượng Nhi lại vui sướиɠ, Vân Thanh chẳng phải đang có gì đó bất tiện sao? Phụ nữ mà bất tiện thì tám phần là đến kỳ "trong tháng" rồi, lúc này lưu manh kia ở cùng đại mỹ nữ nhưng không thể ăn.
Đáng tiếc là Kiều Phượng Nhi không biết một chuyện, Vân Thanh chẳng phải hôm nay không tiện, chẳng qua nàng chỉ lấy cớ mà thôi. Trước đó nàng sở dĩ không làm gì với hạ thiên vì có chút ngượng ngùng vì bên ngoài có quá nhiều người, hơn nữa khi đó nàng đã đồng ý cho Hạ Thiên cả buổi tối, vì thế hắn mới tha cho nàng.
Lúc này Vân Thanh chủ động ôm cổ Hạ Thiên ở trong phòng, nàng dán thân thể mê người lên người hắn, nàng ngửa đầu, cặp môi đỏ mọng khẽ mở, giọng nói tràn đầy hấp dẫn: