- Tổ trưởng Sử, tôi sẽ không gặp cô ấy, chỉ cần không có vấn đề gì là được, bây giờ tôi cũng không tiện gặp mặt cô ấy.
Ninh Khiết có chút chần chư, cuối cùng nàng từ chối lời đề nghị của Sử Kình Tùng:
- Nhưng làm phiền anh đến chỗ tôi một chuyến, tôi sẽ chuyển tiền thưởng cho anh, chỗ này của tôi có tiền mặt, cũng không thể chuyển khoản.
Sử Kình Tùng nghe Ninh Khiết nói sẽ đưa tiền thưởng thì cực kỳ hưng phấn, nhưng sau đó hắn lại ngượng ngùng từ chối:
- Ninh ŧıểυ thư, sao tôi lại không biết xấu hổ như vậy? Thật ra lần này Trương ŧıểυ thư an toàn quay về cũng không có công lao gì của chúng tôi.
- Tổ trưởng Sử, dù thế nào thì các người cũng đã khổ cực, hơn nữa tôi cũng giữ lời, nói chỉ cần Trương Đan an toàn quay về thì sẽ cho các anh tiền thưởng.
Ninh Khiết thản nhiên nói:
- Tóm lại bây giờ nếu các anh rãnh rổi thì đến đây một chuyến, mặt khác tôi cũng hy vọng cảnh sát có thể bắt được đám đa͙σ tặc kia, tôi không muốn sau này cô ấy gặp phải nguy hiểm cùng loại.
- Vậy thì được, trước tiên tôi hỏi Trương ŧıểυ thư vài vấn đề, lát nữa sẽ đến thăm hỏi Ninh ŧıểυ thư.
Sử Kình Tùng không tiếp tục từ chối, hắn không thu tiền lót tay nhưng đây là tiền thưởng của người thân của kẻ bị hại cung cấp, nếu hắn không lấy thì quá ngu.
- Tổ trưởng Sử, vấn đề bắt cóc anh có thể hỏi rõ ràng một chút, nhưng những vấn đề không đáng thì không liên quan thì đừng hỏi quá nhiều, anh hiểu chưa?
Ninh Khiết nói mang theo hương vị cảnh cáo, bây giờ nàng đã có thể thấy Sử Kình Tùng rất sợ mình, vì vậy quyết định lợi dụng, ép Sử Kình Tùng nghe lời, như vậy sẽ bớt phiền cho Hạ Thiên. Còn đối phương vì sao lại sợ, bây giờ nàng không biết, cũng không muốn quan tâm.
- Vâng, tôi hiểu, Ninh ŧıểυ thư yên tâm, tôi biết đúng mực.
Sử Kình Tùng rất cung kính.
Khi Ninh Khiết cúp điện thoại thì Sử Kình Tùng mới cúp máy, sau đó hắn vào phòng bệnh, trên mặt là nụ cười sáng lạn:
- Trương ŧıểυ thư, cô thấy thế nào, có khỏe không?
- Khát tốt, cám ơn cảnh sát Sử!
Trương Đan có chút cảm giác được sủng ái mà kinh hoàng, vì nàng phát hiện Sử Kình Tùng có hơi quá khách khí với mình. Dựa theo lẽ thường thì Sử Kình Tùng là tổ trưởng tổ trọng án cục công an Cảng Thành sẽ hoàn toàn không cần khách khí với một cô gái mới đến đây như nàng.
Sử Kình Tùng nhìn vài tên cảnh sát khác trong phòng, sau đó hắn phất tay cho bọn họ ra ngoài, cuối cùng trong phòng bệnh chỉ còn lại Sử Kình Tùng và Trương Đan, còn Sở Phàm không có ở đây.
Sử Kình Tùng đóng cửa phòng bệnh, sau đó hắn đi về phía Trương Đan, điều này làm Trương Đan có chút căng thẳng, cảnh sát Sử này không phải có ý đồ bất chính với nàng đấy chứ?
- Trương ŧıểυ thư, bạn của cô rất quan tâm đến cô, nhưng bây giờ cô ấy không tiện gặp người, vì vậy mà tôi thấy khoảng thời gian ngắn sau này cô cũng không nên đến tìm.
Sử Kình Tùng mở miệng nói.
- Cảnh sát Sử, anh nói đến Ninh Khiết sao?
Trương Đan vội vàng hỏi, lúc này nàng cuối cùng cũng bắt đầu ý thức được vấn đề, Sử Kình Tùng khách khí với nàng hình như có nguyên nhân là Ninh Khiết.
- Trương ŧıểυ thư hiểu rõ thì tốt rồi.
Sử Kình Tùng xem như gián tiếp thừa nhận, sau đó hắn lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Trương Đan:
- Trương ŧıểυ thư, sau này nếu gặp phiền toái thì cứ trực tiếp điện thoại cho tôi, tôi sẽ hết sức hỗ trợ.
- Cám ơn cảnh sát Sử.
Trương Đan nhận lấy danh thiếp, đối với nàng thì ở Cảng Thành mà có người hỗ trợ thì quá tốt. Hơn nữa nàng cũng nhanh chóng biết được Sử Kình Tùng có liên lạc với Ninh Khiết, vì thế nàng chỉ cần thông qua Sử Kình Tùng là có thể liên hệ với Ninh Khiết.
- Đúng rồi, Trương ŧıểυ thư, vừa rồi còn chưa kịp hỏi cô, cô có biết bọn cướp kia là ai không?
Sử Kình Tùng bắt đầu hỏi thăm đến vấn đề mấu chốt, cuối cùng còn bổ sung một câu:
- Bạn cô hy vọng sau này chúng tôi có thể bắt được bọn cướp, vì vậy cô sẽ an toàn hơn.
- Cướp sao?
Trương Đan chợt ngẩn ngơ, sau đó vẻ mặt nàng có hơi biến đổi, nàng sốt ruột nói:
- Cảnh sát Sử, mong anh nói lại với Ninh Khiết, đám sát thủ kia đến vì cô ấy và Hạ Thiên.
- Cô ấy và Hạ Thiên?
Sử Kình Tùng chợt ngây người, sua đó mê hoặc hỏi:
- Trương ŧıểυ thư, cô nói Hạ Thiên là ai?
- Là người đàn ông ở cùng một chỗ với Ninh Khiết.
Trương Đan có chút vội vàng:
- Đám sát thủ kia nghĩ rằng tôi rất quen thuộc Ninh Khiết, muốn dựa vào tôi để biết được vài chuyện.
Sử Kình Tùng chợt trầm ngâm một chút, sau đó lấy điện thoại ra tìm một tấm hình;
- Trương ŧıểυ thư, cô nói Hạ Thiên là người này sao?
- Đúng vậy, chính là cậu ấy.
Trương Đan khẽ gật đầu.
- Trương ŧıểυ thư, sau này cô không nên nhắc đến cái tên này với bất kỳ ai, biết chưa?
Vẻ mặt Sử Kình Tùng chợt biến đổi, sau đó hắn hạ thấp giọng nói:
- Nhớ kỹ, bây giờ mọi người gọi cậu ấy là Tống Tử, Tống trong Triều Tống, Tử trong sinh tử, ít nhất là trước khi Ninh ŧıểυ thư liên lạc với cô, cô đừng nói cái tên kia cho bất kỳ ai.
Sử Kình Tùng dù sao cũng là lão cảnh sát, hắn nhanh chóng ý thức được Hạ Thiên là tên thật của Tống Tử, mà nếu đã đổi từ Hạ Thiên ra Tống Tử thì tất nhiên không muốn cho người khác biết. Nếu tiết lộ ra thì hắn khó đảm đương được trách nhiệm, vì thế lập tức căng thẳng.
- Cậu ta...Bây giờ cậu ta là Tống Tử?
Trương Đan ngây người, Hạ Thiên này sao sửa tên kỳ cục như vậy?
- Trương ŧıểυ thư, cô đừng quan tâm đến tên của Tống tiên sinh, cô vừa nói đám sát thủ kia đến vì bọn họ, cô biết bọn họ là ai không? Cô còn nhớ rõ bộ dạng của bọn họ không?
Sử Kình Tùng hỏi.
- Nhớ rõ hay không cũng chẳng còn vấn đề, nhưng, cảnh sát Sử, anh cũng chẳng cần phải đi tìm đám sát thủ kia, vì bọn họ đã bị dọa bỏ chạy rồi.
Vẻ mặt Trương Đan rất cổ quái.
- Bị dọa bỏ chạy?
Sử Kình Tùng chợt tưởng mình nghe lầm, sát thủ bị dọa bỏ chạy sao? Ai dọa bỏ chạy?
- Bọn bị Hạ Thiên, à, chính là Tống Tử kia dọa cho bỏ chạy.
Trương Đan bây giờ còn không nghĩ ra, Hạ Thiên kia là ai, sao có thể dọa cho sát thủ bỏ chạy?
Trương Đan dừng lại một chút rồi bổ sung một câu:
- Tóm lại bọn họ nghe được tên của cậu ấy thì bỏ chạy, sau đó bọn họ báo cảnh sát đến tìm tôi, vì vậy mà cảnh sát Sử mới đến. Nhưng đám sát thủ đã chạy đi nhưng có lẽ vẫn còn sát thủ khác, cảnh sát Sử nên báo với Ninh Khiết để bọn họ cẩn thận một chút.
- Trương ŧıểυ thư yên tâm, tôi sẽ lập tức chuyển lời.
Sử Kình Tùng miễn cưỡng cười nhưng trong lòn khó thể bình tĩnh, đây là loại cướp gì, vừa nghe tên đã sợ và bỏ chạy sao?
Khoảnh khắc này Sử Kình Tùng cảm thấy may mắn, may mà bây giờ mình vẫn còn sống, cũng may mà lần đầu tiên mình không làm căng với Ninh Khiết.
Sử Kình Tùng thoáng suy tư rồi nói với Trương Đan:
- Trương ŧıểυ thư, tôi có việc cần ra ngoài một chuyến, cô cứ an tâm ở đây nghỉ ngơi.
- Vâng, cảnh sát Sử.
Trương Đan khẽ gật đầu.
Sử Kình Tùng xoay người đi ra ngoài, đi vài bước lại quay về nói:
- Trương ŧıểυ thư, những gì tôi đã nói với cô, đừng nói cho ai khác biết, nếu có cảnh sát đến ghi khẩu cung thì nói không biết gì cả. À, cô cũng nên nói cho bạn trai của mình, để anh ấy đừng nói gì, nếu không sẽ mang đến phiền toái cho Ninh ŧıểυ thư.
- Tôi biết rồi.
Trương Đan khẽ gật đầu:
- Cảnh sát Sử, tôi biết rồi.
Sử Kình Tùng lúc này mới an tâm đi ra, hắn phân phó vài cau cho đám cảnh sát canh giữ trong bệnh viện, sau đó nhanh chóng ra khỏi bệnh viện.
Khi rời khỏi bệnh viện thì Sử Kình Tùng đi lướt qua một nhóm người, sau đó hắn không nhịn được phải quay đầu nhìn, trong đám người đó có một nữ sĩ tuyệt sắc mặc tây trang trắng, làm hắn không thể không quay lại nhìn, nhưng khi hắn quay lại thì chỉ còn được nhìn thấy bóng lưng của nàng.
Sử Kình Tùng dù có chút tiếc hận nhưng dù sao cũng không còn trẻ, cũng không phải người có máu huyết sôi sục, hơn nữa bây giờ hắn muốn đi gặp Ninh Khiết, vì vậy mà xoay người tiếp tục đi, nhanh chóng lấy xe bỏ đi.
Sử Kình Tùng tất nhiên sẽ không ngờ người đẹp tuyệt sắc mà mình kinh hoàng quay đầu lại nhìn chính là nữ thần y nổi danh khắp thủ đô, nằm trong bốn đóa hoa thủ đô, là Y ŧıểυ Âm.
Tuy trước đó Y ŧıểυ Âm từng xung đột với Phạm Tử Lương, nhưng hôm nay Phạm Tử Lương điện thoại đến và nàng vẫn nhận máy, Phạm Tử Lương đề xuất có vài người bệnh muốn mời nàng ra tay, nàng cũng không lập tức đồng ý. Nhưng sau khi nàng biết người bệnh này vì phát sinh xung đột với Tống Tử mà hôn mê bất tỉnh thì đồng ý không chút do dự.
Dù bây giờ nàng còn chưa nghĩ ra phương pháp trả thù tên đàn ông dùng phương pháp vô sỉ chiếm đoạt cơ thể của mình, nhưng nếu có cơ hội tìm phiền toái đến cho hắn, nàng sẽ không bỏ qua.
Y ŧıểυ Âm sau khi đến bệnh viện thì có chút buồn bực, nàng tưởng rằng Phạm Tử Lương nói đến bệnh viện Huệ Nhân, không ngờ là bệnh viện nhà nước. Tất nhiên nếu ở Cảng Thành thì hai bệnh viện này đều có tiếng, một là bệnh viện công lớn nhất, một là bệnh viện tư lớn nhất.
Y ŧıểυ Âm được Phạm Tử Lương dẫn dắt vào một phòng bệnh, sau đó thấy một người đàn ông nằm hôn mê bất tỉnh, là cảnh sát nổi tiếng Cảng Thành, Lý Tư.
- Là anh ta sao?
Y ŧıểυ Âm nhìn Lý Tư rồi nhàn nhạt hỏi.
- Đúng vậy, Y ŧıểυ thư, anh ấy là một trong những người bệnh ở đây.
Phạm Tử Lương khẽ gật đầu.
- A Cửu.
Y ŧıểυ Âm không quan tâm đến Phạm Tử Lương mà nói một câu.
A Cửu lấy khăn đặt lên cổ tay Lý Tư, lúc này Y ŧıểυ Âm mới bắt mạch.
Một phút sau Y ŧıểυ Âm thu tay về, A Cửu trực tiếp vứt khăn vào thùng rác, vẻ mặt còn tỏ ra chán ghét, giống như rất chán ghét đàn ông.
Phạm Tử Lương lại không quan tâm đến vẻ chán ghét của Y ŧıểυ Âm và A Cửu, hắn chỉ hỏi: