Vài người giơ ngón cái với Hạ Thiên, còn có vài tên khẽ tán thưởng, nhưng bọn họ không dám lớn tiếng, dù thế nào thì Hạ Thiên cũng thật sự xả giận cho bọn họ.
- Cậu xem, cậu xem mình có ý thức gì vậy? Một đồng tiền cũng không chịu quyên cho người nghèo, cậu nói xem có loại đàn ông như vậy sao? Đàn ông như cậu mà còn muốn cô gái nhà người ta... ....
Chị Bạch có vẻ rất tức giận, nàng lớn tiếng răn dạy Hạ Thiên.
Nhưng đúng lúc này có một âm thanh vang lên cắt đứt lời chị Bạch:
- Này dì, chồng tôi có tương lai hay không, điều này hình như chỉ mình tôi là quan tâm, không cần chị phải kích động như vậy chứ?
Người mở miệng tất nhiên là Ninh Khiết, thật ra ban đầu nàng cũng có ý nghĩ cho đối phương một đồng tiền, nhưng Hạ Thiên không muốn cho, bây giờ người phụ nữ trung niên lại mắng vốn, điều này làm nàng mất hứng. Nếu nó chồng nàng không biết đồng tình với người nghèo thì nàng tuyệt đối tán thành, nhưng nếu nói hắn không có tương lai thì thật sự thái quá, nếu thật sự không có tương lai, nàng không biết có bao nhiêu đàn ông có tương lai hơn chồng mình.
Nghe được lời nói của Ninh Khiết thì mọi người cùng nhìn về phía nàng, sau đó trong đầu mọi người chỉ có một ý nghĩ, đúng là sự thật trần trụi, chị Bạch kia vừa nói người ta sẽ không tìm được bạn gái, bây giờ người ta đã có một người vợ đẹp như ngôi sao.
Khi thấy Ninh Khiết thì chị Bạch kia cũng sững sờ, sau đó nàng lại chuyển đổi mục tiêu giáo dục:
- Này người đẹp, em xinh đẹp như vậy thì cần gì phải theo chân loại đàn ông không có tương lai? Với điều kiện của em chỉ cần tùy tiện cũng tìm được nhiều đàn ông mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều. Để chị nói nhé, một tên đàn ông mà một đồng không dám bỏ ra, dù hắn thật sự có tiền cũng sẽ không cho em... ....
- Chết tiệt, cút ngay.
Hạ Thiên tung ra một cước đá văng người phụ nữ trung niên lắm mồm, đúng là muốn chết.
Mọi người chợt ngẩn ngơ, người anh em này được ủng hộ thì hình như làm thái quá một chút thì phải, cứ như vậy mà trực tiếp đạp văng người ta sao? Phải biết rằng bên cạnh còn có camera, đây là quyên tiền theo nghĩa vụ, còn có phóng viên đi theo phỏng vấn, nếu động tác đánh người bị người ta thu được, sợ rằng sẽ rất phiền toái.
Khi mọi người còn đang lo lắng cho Hạ Thiên, đúng lúc này Hạ Thiên lại lóe người đến bên cạnh máy quay, hắn dùng một tay cầm lấy camera, sau đó đập mạnh xuống đất, đồng thời bất mãn nói một câu:
- Đừng dùng thứ này quay vợ anh nhé chú.
Tên phóng viên chợt buồn bực, ai quay vợ mày?
Tên phóng viên rất buồn bực nhưng cũng rất thức thời, hắn cũng không mắng chửi, với kiến thức và kinh nghiệm phong phú của hắn thì biết ngay tên kia rất thích bạo lực, không nên dây vào, nếu không sẽ "đo đất" như chị Bạch kia.
Khi thấy chị Bạch kia còn nằm trên mặt đất chưa đứng lên, camera lại hư hỏng thì đám người trước đó bị ngăn cản quyền tiền lập tức giải tán ngay, sau đó chạy sạch.
Hạ Thiên thấy tình cảnh như vậy thì có chút đắc ý:
- Vợ quỷ keo kiệt, ai nói tôi không làm được việc tốt, đây không phải là việc tốt sao?
- Được rồi, cậu làm việc tốt, chúng ta đi thôi.
Ninh Khiết kéo Hạ Thiên đi, thừa dịp chị Bach kia chưa đứng lên mà bỏ đi, nếu không sẽ rất phiền phức.
... ....
Trong nhà thuê, Lục Huy và bạn gái Tô Cầm đã sớm thức dậy, bọn họ mở máy tính cùng ngồi xem phim, nhưng rõ ràng tinh thần không được tạp trung.
Trước đó khi nhận được điện thoại của Ninh Khiết thì Lục Huy vốn không quan tâm, Tô Cầm tất nhiên càng không biết chuyện này, nhưng bây giờ thì khác rồi, trong lòng bọn họ đang rất chờ mong Ninh Khiết đến.
Rất nhiều sự việc đều như vậy, khi người ta chưa có gì chờ mong thì căn bản sẽ chẳng quan tâm, nhưng khi đã có chuyện cần để ý thì bắt đầu lo lắng được mất. Ví dụ như bây giờ, đợi hơn một giờ mà chưa thấy đối phương, vì vậy Lục Huy bắt đầu lo lắng.
- Này, sao còn chưa đến? Ninh Khiết kia có phải là lừa gạt không?
Tô Cầm lúc này cũng không nhịn được nữa, một trăm ngàn tuy không tính là nhiều nhưng đối với bọn họ thì không thể tính là ít, có số tiền đó thì bọn họ có thể thực hiện ước mơ mua nhà sớm hơn vài năm. Những năm gần đây ai mà chẳng muốn có một căn nhà của riêng mình, thuê phòng không chỉ mắc, hơn nữa còn thường xuyên bị chủ nhà nổi giận nói này nọ, hơn nữa còn bị xem thường.
- Sao anh biết được?
Lục Huy có chút bất đắc dĩ, hắn suy nghĩ, sau đó nói thêm:
- Tô Cầm, em cũng đừng quan tâm, dù sao trước đó anh cũng không muốn một trăm ngàn của người ta, coi như việc này chưa từng phát sinh là được.
- Nói thì như thế nhưng điều này làm người ta chờ mong, bây giờ chúng ta lại thất vọng, đúng là đáng giận.
Tô Cầm có chút bất mãn, điều này cũng thật sự khó trách, nó giống như xổ số trúng thưởng, khi thấy trúng nhưng lại bị người ta nói là vé số giả, điều này thật sự khó thể chịu được.
Lục Huy đang muốn an ủi bạn gái thì điện thoại vang lên, hắn vội vàng lấy điện thoại ra xem, sau đó ngây người, hình như xổ số có thể thực hiện được thì phải.
- Có phải cô ta điện thoại đến không? Mau nghe máy đi.
Tô Cầm thúc giục.
- Là cô ấy điện thoại đến.
Lục Huy khẽ gật đầu, sau đó hắn hỏi Tô Cầm một câu:
- Em nói xem chúng ta nên gặp mặt cô ấy ở nơi nào?
- Con đường trước nhà đi, hẹn gặp mặt ở đó, vì nơi đó có ngân hàng, nếu thật sự cho chúng ta tiền, chúng ta có thể đi gửi luôn trong ngân hàng, một trăm ngàn mang trên người cũng không an toàn. Nếu bọn họ lừa đảo hay cướp bóc thì chúng ta ở gần ngân hàng cũng an toàn hơn, vì bên cạnh ngân hàng thường có cảnh sát.
Tô Cầm nhanh chóng có ý kiến.
Lục Huy cảm thấy ý kiến của Tô Cầm là rất tốt, sau đó hắn nhận điện thoại, người gọi đến thật sự là Ninh Khiết, mà Ninh Khiết cũng đồng ý gặp mặt ở ngân hàng. Chưa đến một phút sau Lục Huy đã cúp điện thoại và dùng ánh mắt chờ mong nhìn bạn gái:
- Tô Cầm, chúng ta đi xuống thôi, bọn họ đến rồi.
Hai người nhanh nhóng xuống lầu rồi đi đến một ngân hàng cách nhà bọn họ chưa đến một kilomet, sau đó bọn họ thấy được Ninh Khiết.
Đúng là không có biện pháp, Ninh Khiết quá đẹp, nàng đứng đó không khác gì hạc giữa bầy gà. Mà lúc này Tô Cầm thật sự không khỏi cảm thấy tự ti mặc cảm, ngay cả Lục Huy cảm thấy người yêu là Tây Thi cũng không thể không thừa nhận, đối phương và bạn gái mình không phải một cấp bậc.
- Là cô ấy sao?
Tô Cầm nhịn không được phải hỏi.
- Không biết, nhưng người đàn ông bên cạnh cô ấy hình như chính là tên anh đã cho mượn tiền hôm qua.
Lục Huy lúc này cũng nhìn thấy Hạ Thiên, sau đó nói với Tô Cầm.
- Vợ quỷ keo kiệt, anh đã mượn tiền của người kia.
Lúc này Hạ Thiên cũng thấy Lục Huy và Tô Cầm, sau đó hắn chỉ vào Lục Huy.
Ninh Khiết khẽ gật đầu, sau đó nàng kéo Hạ Thiên đi về phía Lục Huy và Tô Cầm.
- Lục tiên sinh, tôi là Ninh Khiết vừa điện thoại cho anh, đây là một trăm ngàn, phiền các anh cất kỹ.
Ninh Khiết đi đến trước mặt Lục Huy, sau đó nàng đi thẳng vào vấn đề, đồng thời còn đưa bọc tiền trong tay cho Lục Huy.
Lục Huy có chút do dự, hắn không nhận ngay, nhưng Tô Cầm lại chọc lên người, cuối cùng hắn mới kịp phản ứng. Hắn khẽ cắn môi, nhận tiền, mở ra xem, bên trong thật sự đều là tiền mặt, dù không cần đếm nhưng chỉ cần nhìn qua cũng có lẽ là một trăm ngàn.
- Làm phiền Lục tiên sinh xem lại, nếu không có vấn đề thì chúng tôi đi trước.
Ninh Khiết mở miệng nói.
- Không có vấn đề, tất nhiên không có vấn đề.
Lục Huy vội vàng nói, hắn tất nhiên không có ý đếm lại tiền, dù sao người ta chỉ mượn hắn mười đồng, dù chỗ này không đủ một trăm ngàn thì hắn cũng không dày mặt mà đòi thêm.
- Nếu như vậy thì chúng tôi xin cáo từ.
Ninh Khiết cũng không muốn dừng lại nơi đây quá lâu, nàng nói xong thì xoay người bỏ đi.
- Ninh ŧıểυ thư, xin chờ chút.
Tô Cầm vội vàng hô lên một tiếng.
- Có chuyện gì sao?
Ninh Khiết quay đầu lại hỏi.
- Ninh ŧıểυ thư, bây giờ đã là giữa trưa, không bằng chúng ta cùng dùng cơm nhé? Chúng tôi mời khách, nếu không chúng tôi cũng cảm thấy rất ngại.
Tô Cầm nhanh chóng nói, trong lòng thật ra có ý nghĩ khác, Ninh Khiết này chắc chắn lại lịch không nhỏ, ít nhất cũng là phú bà, mà nàng và Lục Huy chẳng có bối cảnh gì ở đây, khó có cơ hội làm quen một người như vậy. Bây giờ bọn họ làm quen, biết đâu sau này sẽ được phú bà kia hỗ trợ.
- Đúng vậy, cùng dùng cơm.
Lục Huy cũng nói lời mời, hắn thật sự cảm thấy có chút xấu hổ.
Ninh Khiết quay đầu lại nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, cậu thấy thế nào?
- Được, vậy thì đi dùng cơm, tôi cũng có hơi đói.
Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó đồng ý, tuy bây giờ còn chưa đến mười một giờ nhưng muốn ăn cơm cũng không có vấn đề. Hắn cảm thấy đói bụng vào lúc này vì sáng sớm còn chưa ăn sáng.
- Ninh ŧıểυ thư, tôi vào gửi tiền rồi ra ngay.
Lục Huy dùng giọng xấu hổ nói.
Ninh Khiết khẽ gật đầu, nàng cũng hiểu việc làm của Lục Huy, nếu là trước kia nàng cầm trên tay một trăm ngàn cũng sẽ rất lo lắng, nhất định sẽ đi gửi ngân hàng.
Bây giờ ngân hàng cũng không có nhiều người, gửi vào dù sao cũng nhanh hơn lấy ra, vì vậy Lục Huy nhanh chóng làm xong mọi thứ, đồng thời cũng xác nhận Ninh Khiết đưa cho mình đúng một trăm ngàn. Vô tình trong lòng hắn sinh ra cảm giác nói không nên lời, có chút kích động, phần nhiều là ngạc nhiên, đến bây giờ hắn cũng cảm thấy khó tin, không ngờ trên người mình lại phát sinh sự kiện thế này.
Bốn người nhanh chóng rời khỏi khu tây của xã Thành Trung, sau đó bọn họ cùng ngồi taxi. Ngày thường Lục Huy có khách thì sẽ đưa đến khách sạn ở gần khu vực nhà mình, nhưng lúc này người ta cho hắn một trăm ngàn, hắn khó thể nào mời khách ở vị trí như vậy. Vì thế hắn khẽ cắn môi, đi đến một nhà hàng tiệc đứng, đó là một nhà hàng hải sản xa xỉ, năm trăm đồng một người, vì độ nặng một trăm ngàn, hôm nay hắn quyết định bỏ ra một bữa cơm hai ngàn.
Nhà hàng này không tính quá xa, mười phút trôi qua, bốn người xuống xe, đã đến nơi. Khi đi vào thì Hạ Thiên hỏi Ninh Khiết:
- Vợ quỷ keo kiệt, nhà hàng tiệc đứng này có phải ăn bao nhiêu cũng được không?