Người gầm lên không phải là ai khác mà chính là Trần Tư Minh, rõ ràng hắn là người cực kỳ kiêu ngạo, lần này đến gặp Y ŧıểυ Âm vốn cũng không phải tình nguyện. Vì vậy khi nàng tiến vào phòng thì hắn còn chưa thèm nhúc nhích, bộ dạng rất kiêu căng, nhưng sau đó hắn lại thấy rõ ràng dung mạo của nàng.
Dung mạo của Y ŧıểυ Âm đủ để cho bất kỳ tên đàn ông nào cũng phải kinh hoàng, đặc biệt là sau sự kiện tối qua thì trên người nàng càng có thêm sức quyến rũ cực mạnh với đàn ông. Trần Tư Minh là đàn ông, là kẻ đã gặp qua vô số phụ nữ đẹp, nhưng sau khi được gặp Y ŧıểυ Âm thì hắn lập tức cảm thấy đám phụ nữ trước kia đều là mây bay. Vì thế mà hắn vứt bỏ thói kiêu căng, chủ động đứng lên chào hỏi Y ŧıểυ Âm, tự giới thiệu chính mình, đồng thời còn muốn lợi dụng cơ hội để được nắm tay Y ŧıểυ Âm, muốn được sờ vào bàn tay nhỏ bé non mềm của nàng.
Nhưng Trần Tư Minh dù thế nào cũng không ngờ nhiệt tình của bị đối xử lạnh nhạt chưa từng có, đúng vậy, đối với hắn thì đây chính là điều chưa từng xảy ra. Trước kia hắn gặp ai cũng không cần quan tâm đối phương có thân phận gì, dù thân phận của đối phương rất cao thì ít nhất cũng có cơ hội chào hỏi, nhưng Y ŧıểυ Âm thì không, nàng căn bản không quan tâm đến hắn, thậm chí cũng không thèm nhìn hắn, lại càng không nói là bắt tay.
Điều này làm cho Trần Tư Minh rất tức giận, đây thật sự là điều nhục nhã với hắn, đàn ông luôn khó thể nhẫn nhịn được sự nhục nhã, hơn nữa là nhục với người đẹp, điều này càng khó thể chịu được. Y ŧıểυ Âm chẳng những là người đẹp, hơn nữa còn là cực phẩm mỹ nữ, thậm chí còn có thể nói là mỹ nữ trong mỹ nữ. Trần Tư Minh gần đây rất kiêu ngạo nhưng bây giờ bị một người phụ nữ như vậy không thèm quan tâm, tất nhiên hắn sẽ khó thể chịu đựng được.
Trần Tư Minh vốn đã chuẩn bị nhịn một chút, vì hắn đến đây để đàm phán với Y ŧıểυ Âm, hắn định lợi dụng lúc đàm phán để làm khó dễ. Nhưng hắn không ngờ Y ŧıểυ Âm lại làm ra một sự kiện để mình chuốc lấy nhục nhã, nàng khinh thường đàm phán với hắn, cứ như vậy mà xoay người bỏ đi.
Vì vậy mà khoảnh khắc khi Y ŧıểυ Âm xoay người thì Y ŧıểυ Âm thẹn quá hóa giận đã cảm thấy máu nóng bùng lên, hắn không tự khống chế được mà phải đứng lên, sau đó chửi ầm lên không thèm quan tâm đến phong độ.
Trần Tư Minh vốn cho rằng tức giận mắng như vậy sẽ làm cho Y ŧıểυ Âm đáp lời, ít nhất cũng làm nàng dừng bước. Nhưng lúc này sự kiện làm hắn tan vỡ đã xảy ra, Y ŧıểυ Âm căn bản không quan tâm đến hắn, nàng trực tiếp rời khỏi phòng, đúng lúc một câu nói bay vào trong tai Trần Tư Minh:
- Không cần quan tâm đến nhân vật trời ơi này.
Trần Tư Minh nghe được câu nói kia mà cảm thấy điên cuồng, hắn mà là nhân vật trời ơi sao? Ở Cảng Thành này có bao nhiêu người thấy hắn mà phải cung kính, người phụ nữ này dám nói hắn như vậy sao?
- Hừ, đứng lại cho ông... ....
Trần Tư Minh phát điên chợt phóng khỏi bàn, hắn nhào ra khỏi phòng và chạy về phía Y ŧıểυ Âm.
- Cút ngay.
Đúng lúc này một tiếng quát khẽ vang lên bên tai Trần Tư Minh, sau đó hắn cảm thấy bụng đau dữ dội, một lực lượng khủng bố phóng đến đánh hắn bay lên không, sau đó rơi xuống đất, ngã đau đến mức thất điên bát đảo, vài phút sau vẫn chưa thể đứng lên.
Đến khi Trần Tư Minh tỉnh táo trở lại và bò lên thì bóng dáng của Y ŧıểυ Âm đã không còn.
- Hừ, dám đánh ông, đừng để ông tìm được ngươi, nếu không ông sẽ cho ba ngày ba đêm không thể xuống giường.
Trần Tư Minh thở hổn hển mắng, sau đó hắn quát lớn:
- Phạm Tử Lương, lại đây cho ông.
- Trần...Trần thiếu gia, cậu có gì phân phó?
Phạm Tử Lương cẩn thận hỏi.
- Thu thập tất cả những tư liệu của nữ nhân kia cho tôi.
Trần Tư Minh dùng giọng ra lệnh nói.
- Tôi sẽ lập tức thu thập.
Phạm Tử Lương vội vàng gật đầu, hắn cũng không đám cãi lời Trần Tư Minh.
- Bây giờ đi làm ngay.
Trần Tư Minh quát lớn.
- Vâng, tôi sẽ đi lấy ngay.
Phạm Tử Lương tiến vào phòng, sau đó bắt đầu thu dọn tài liệu về Y ŧıểυ Âm.
- Hừ, cái gì là nữ thần y đệ nhất thủ đô, nơi đây cũng không phải là thủ đô.
Trần Tư Minh tức giận mắng, hắn hận không thể lập tức tìm được Y ŧıểυ Âm, sau đó để nàng xuống dưới thân mà chà đạp.
Khi Trần Tư Minh đang cực kỳ tức giận thì trong cục cảnh sát thành phố Cảng Thành, cục trưởng Tạ Chính Khôn cũng đang nổi trận lôi đình răn dạy hai người, một là tổ trưởng tổ trọng án Sử Kình Tùng, một người khác chính là thủ trưởng trực tiếp của Sử Kình Tùng, là đội trưởng đội cảnh sát Phó Gia Cường.
Sử Kình Tùng và Phó Gia Cường đều coi như là cảnh sát lão thành, tuy chức vụ không cao nhưng lại có độ nặng rất lớn ở cục công an thành phố. Tuy cảnh sát chói mắt nhất chính là Lý Tư , nhưng tên cảnh sát ngôi sao thường khinh thường những vụ án nhỏ nhặt, căn bản giao hết cho hai người này đi làm.
- Buồn cười, đúng là quá buồn cười, các người đi ngay, lập tức đi bắt ngay tên Tống Tử coi trời bằng vung kia lại.
Tạ Chính Khôn tức giận quát lớn.
Tạ Chính Khôn không thể không nổi giận, tên khốn Tống Tử kia chỉ đến Cảng Thành vài ngày nhưng mang đến rất nhiều phiền toái, nếu lúc này lão được gặp Tống Tử, sợ rằng lão sẽ rút súng bắn ngay.
Đầu tiên là Trì Nhân Phong chết, dù tên này không phải là danh nhân gì của Cảng Thành nhưng lại có quan hệ cực rộng, có tới lui với không ít đại nhân vật ở Cảng Thành. Lần này Trì Nhân Phong vừa chết thì Tạ Chính Khôn lập tức nhận được vài cuộc điện thoại, nhất định phải tìm cho ra hung thủ.
Tạ Chính Khôn giao sự việc này cho Sử Kình Tùng, lão thấy Sử Kình Tùng sẽ nhanh chóng điều tra được hung thủ, nhưng điều làm lão không ngờ chính là Sử Kình Tùng chẳng làm được gì, hơn nữa còn tổn thất nặng nề.
Tên thầy thuốc Tống Tử gì kia không những làm cho Sử Kình Tùng mất mặt trước mặt mọi người, thậm chí còn làm cho Phương Lam phải đập đầu vào cạnh bàn và hôn mê, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện. Thậm chí tên kia còn đứng trước mặt mọi người mà hành hung Nhiếp Nhân Kiệt, điều này càng làm cho Tạ Chính Khôn muốn ói máu. Phải biết rằng Nhiếp Nhân Kiệt cũng không phải là nhân vật dễ trêu chọc, nhưng nếu so sánh với hai sự kiện kia thì chuyện xảy ra hôm nay mới chính thức làm Tạ Chính Khôn căm tức.
Sáng sớm Tạ Chính Khôn đã nhận được tin tức, có người đập nát một chiếc xe buýt trên đường, còn đánh cả hành khách, ảnh hưởng rất xấu. Không bao lâu sau lão lại nhận được báo cáo của thủ hạ, bọn họ bị người ta bắt cóc, mà sau đó một tin tức làm lão tan vỡ chợt truyền đến, thần thám tử Lý Tư trong cục bị người ta ném ra khỏi biệt thự, hơn nữa còn mười tên cảnh sát khác bị ném ra theo. Bây giờ mười tên cảnh sát kia vẫn còn hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện, sau khi làm rõ tình huống thì bọn họ phát hiện chỉ một người duy nhất làm ra những chuyện kia, đó chính là tống thần y Tống Tử.
- Cục trưởng, Tống Tử giống như có năng lực không tầm thường, chúng ta chỉ là cảnh sát bình thường, muốn bắt hắn là không dễ gì... ....
Sử Kình Tùng dù biết lời nói này sẽ làm Tạ Chính Khôn tức giận nhưng vẫn không nhịn được phải nói ra, dù sao hắn cũng đã tự mình ăn đòn đau.
Quả nhiên Sử Kình Tùng vừa nói lời này đã bị Tạ Chính Khôn gầm lên cắt ngang:
- Cái gì mà năng lực không tầm thường? Hắn cũng là người, các anh cũng là người, tóm lại hôm nay trước khi tan sở thì tôi muốn thấy tên Tống Tử kia ở cục, nếu không làm được thì đừng mặc đồng phục cảnh sát nữa.
Tạ Chính Khôn cũng không cho đám Sử Kình Tùng cơ hội nói chuyện mà vung tay lên:
- Bây giờ các anh ra ngoài, bắt không được người thì đừng quay lại.
Sử Kình Tùng có chút bất đắc dĩ nhưng đành phải đi ra phòng cục trưởng, Phó Gia Cường nãy giờ không nói lời nào cũng đi ra theo, sau đó hắn tiến nhanh vài bước đuổi kịp Sử Kình Tùng, hai bên sóng vai cùng đi:
- Anh Sử, đừng buồn bực nữa, mau đi dùng cơm trưa, chúng ta ra ngoài dùng cơm, uống vài ly.
- Được, đi thôi.
Sử Kình Tùng khẽ gật đầu, hắn căn bản không có dự định đi bắt người, Lý Tư dẫn theo hơn chục người đã bị đánh văng ra, bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện, bọn họ phải làm sao đây?
Sử Kình Tùng và Phó Gia Cường thật ra có quan hệ cá nhân rất tốt, bọn họ nhanh chóng ra khỏi cục cảnh sát, tìm một nhà hàng nhỏ ở gần đó, chọn thức ăn, khui một bình rượu trắng, vừa ăn uống vừa nói chuyện.
- Anh Sử, tên họ Tống kia có địa vị gì?
Phó Gia Cường hỏi.
- Không biết, không điều tra được, tôi cảm thấy hắn dùng tên giả, cùng ở chung với hắn là một người phụ nữ, tuy tên là Ninh Khiết có không ít nhưng không tìm được một người nào giống như vậy.
Sử Kình Tùng thở dài:
- Anh Phó, hai người kia nhìn qua có vẻ không dễ đụng vào, nói thế nào nhỉ, bọn họ gây cho tôi một cảm giác kỳ quái, không, phải nói là quỷ dị, đúng vậy, là quỷ dị.
- Quỷ dị? Thế nào là quỷ dị?
Phó Gia Cường có chút ngạc nhiên:
- Anh Sử, hình như đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy anh nói như vậy.
- Thật ra trước khi điều tra vụ án Trì Nhân Phong, tôi cho rằng Trì Nhân Phong vì đột nhiên phát bệnh cấp tính mà chết, không liên quan gì đến Tống Tử, dù sao bọn họ chỉ nói với nhau vài câu, căn bản không tiếp xúc cơ thể. Nhưng bây giờ tôi đã tin Trì Nhân Phong chết trong tay Tống Tử.
Sử Kình Tùng nói:
- Chuyện tối qua vốn rất quỷ dị, tôi vốn muốn dùng còng tay bắt người này, nào ngờ lại tự còng chính mình, sau đó Phương Lam chợt ngã xuống không rõ nguyên nhân. Anh nói xem một người đang đứng tốt, còn không cử động, sao có thể ngã được? Tôi suy đoán tất cả là do ŧıểυ tử kia động tay động chân.
- Anh nói vậy làm tôi cũng thấy quỷ dị, ŧıểυ tử kia chẳng lẽ có siêu năng lực gì đó?
Phó Gia Cường cau mày;
- Tôi nghe nói sáng nay đám người Lý Tư mỗi người một khẩu súng chạy vào nhà, kết quả là chưa đến một phút sau đã bị ném ra, đã hôn mê ngay từ bên trong nhà. Dù là bộ đội đặc chủng cũng không lợi hại như vậy.
- Điều này cũng khó nói, nhưng tám giờ sáng nay ŧıểυ tử này đập nát nhừ một chiếc xe buýt. Anh Phó, không phải chỉ là đập vỡ kiếng thủy tinh, thật sự là đập nát, thành một đống sắt vụn.
Sử Kình Tùng thở dài:
- Anh đừng nói tôi nhát gan, bây giờ tôi thật sự không dám đi bắt hắn, tôi sợ mình sẽ như Trì Nhân Phong, sẽ chết một cách không rõ nguyên nhân.
- Không bắt cũng không được, nếu không chúng ta khỏi công tác. Anh Sử, xem ra chúng ta phải nghĩ biện pháp.
Vẻ mặt Phó Gia Cường có chút nhưng trọng:
- Anh nói xem, chúng ta nên áp dụng phương pháp gì? Bắt người thì quá nguy hiểm, không bắt thì sao có thể báo cáo với cục trưởng?