Lạc gia vốn xuất thân là một gia đình võ quan nhỏ ở U Châu, Lạc Tấn Vân từng là cận vệ bên cạnh Tiết độ sứ. Sau này Tiết độ sứ lấy danh nghĩa “dẹp loạn” khởi binh, Lạc Tấn Vân theo ông ta chinh chiến khắp nơi, lập được nhiều chiến công hiển hách.
Sau đó, Tiết độ sứ chiếm được kinh thành, lập ra triều đại mới. Lạc Tấn Vân cũng được luận công ban thưởng, phong làm Trấn Quốc đại tướng quân.
Lão phu nhân đến kinh thành, chuyển vào phủ đệ này mới được hai năm. Trước kia bà xuất thân là con gái một tiểu thương, lại là vợ của một võ quan nhỏ nên bà không biết cách quản lý một gia tộc lớn với hơn trăm người như thế này.
Tiết Nghi Ninh thì khác, Tiết gia là dòng dõi thư hương, gia đình làm quan nhiều đời. Ông nội nàng từng là Thái phó của triều trước, cha nàng cũng là Hàn lâm đại học sĩ. Là đích nữ của Tiết gia, nàng được dạy dỗ để trở thành chủ mẫu của một gia đình lớn, từ nhỏ đã học cách quản lý hạ nhân, sắp xếp sổ sách, giao tiếp ứng xử, chuẩn bị lễ tết, tang lễ… Vì vậy, ngay khi nàng vừa vào cửa, lão phu nhân đã giao toàn bộ việc quản lý gia đình cho nàng.
Đó cũng là lý do tại sao dù Lạc Tấn Vân lạnh nhạt với nàng nhưng người nhà họ Lạc vẫn không dám coi thường nàng. Dù sao nàng cũng là người quản lý mọi việc trong phủ.
Đúng vậy, quả thật nàng có chút địa vị, nhưng tất cả đều là do nàng vất vả đổi lấy.
Giờ Mão, sau khi gặp quản sự của các phòng, kiểm tra xong xuôi mọi việc thì trời cũng đã sáng. Nàng phải đến thỉnh an lão phu nhân, hầu hạ bà ấy dùng bữa sáng, bẩm báo những việc quan trọng rồi mới được trở về phòng. Lúc này nàng mới có thể ăn sáng.
Sau khi ăn sáng khoảng nửa canh giờ, Tử Thanh bưng đến một bát thuốc đen ngòm theo lời dặn dò trước đó của nàng.
Thuốc này nàng bắt đầu uống từ khi gả vào Tướng quân phủ, nghe nói là thuốc bổ, loại bỏ hàn khí trong cơ thể. Nhưng Tử Thanh đã cẩn thận quan sát, chủ tử chỉ uống thuốc vào ngày hôm sau khi cùng phòng với tướng quân.
Ví dụ như hơn một năm tướng quân xuất chinh, chủ tử không hề uống thuốc này lần nào, hôm nay mới uống lại. Vì vậy, nàng suy đoán đây có lẽ là một loại thuốc hỗ trợ mang thai, chủ tử muốn sớm ngày có con nhưng lại không tiện nói ra.
Tiết Nghi Ninh nhìn bát thuốc một lát, cầm lấy, im lặng uống cạn một hơi.
Sau đó, nàng cau mày, cố nén vị đắng chát trong miệng, dùng trà súc miệng.
Vừa uống thuốc xong, em dâu Hoàng Thúy Ngọc đã tới.
Đệ đệ Lạc Tấn Vân tên là Lạc Tấn Phong, tuy tuổi nhỏ hơn hắn nhưng vì không có trọng trách gì nên thành thân sớm hơn, hiện giờ con trai cả đã năm tuổi, tên gọi ở nhà là Tỏa Nhi, Hoàng Thúy Ngọc lại đang mang thai đứa thứ hai.
Quan hệ chị em dâu khó tránh khỏi việc so bì, hơn nữa Hoàng Thúy Ngọc lại là người có tính cách ngang ngược.
Nhà nàng ta cũng xuất thân từ tiểu thương, không được học hành tử tế, gả cho Lạc Tấn Phong khi nhà họ Lạc vẫn chưa phát đạt. Nàng ta luôn tỏ ra chanh chua, keo kiệt, có phần thô lỗ. Ban đầu trong nhà họ Lạc chỉ có mình nàng ta là con dâu thì cũng chẳng sao, nào ngờ Lạc Tấn Vân lại cưới Tiết Nghi Ninh về.
Nói về xuất thân, hai người khác nhau một trời một vực; nói về phẩm hạnh, Hoàng Thúy Ngọc ngay cả trong đám tiểu thương cũng bị coi là nữ tử chanh chua, còn Tiết Nghi Ninh lại được mọi người trong Lạc gia khen ngợi là nàng dâu hiền thục, hiểu lễ nghĩa, dịu dàng đoan trang, đúng chuẩn một tiểu thư khuê các.
Bị so sánh như vậy, Hoàng Thúy Ngọc vô cùng chán ghét Tiết Nghi Ninh.
Nếu Tiết Nghi Ninh hơn nàng ta mọi mặt, có lẽ nàng ta cũng đành chấp nhận. Đằng này Tiết Nghi Ninh lại không được Lạc Tấn Vân yêu thương, bị phu quân lạnh nhạt.
Chính vì vậy, Hoàng Thúy Ngọc càng thêm hả hê, mỗi khi có cơ hội là lại tìm cách giẫm lên Tiết Nghi Ninh một phát.
Lần này nàng ta đột nhiên đến đây, người trong Kim Phúc Viện không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là vì chuyện của Hạ Liễu Nhi.
Quả nhiên, nàng ta vừa bước vào đã tươi cười hớn hở, thấy Tiết Nghi Ninh liền giả vờ ra vẻ khó xử, nói:
“Vừa rồi ta rảnh rỗi không có việc gì, nghĩ bụng hay là đến xem cô nương họ Hạ kia thế nào, tính tình ra sao, ai ngờ vừa đến đã bị Phân Nhi ngăn lại, nói là không tiện. Ta còn đang thắc mắc không tiện chỗ nào thì lại nghe thấy giọng nói của đại ca, lúc đó ta mới biết thì ra đại ca đang ở bên trong! Nếu không phải tận tai nghe thấy thì ta cũng không dám tin. Ta cứ tưởng đại ca vừa mới trở về, không nói là phải ở bên cạnh tẩu tử, sao có thể sáng sớm đã chạy đến chỗ nữ nhân kia chứ? Còn chưa chính thức vào cửa mà đã như vậy, giống như không đợi được rồi ấy. Tẩu tử nghĩ sao về chuyện này?”
Nói xong, Hoàng Thúy Ngọc liền nhìn chằm chằm Tiết Nghi Ninh, hy vọng nhìn thấy nàng tức giận, xấu hổ và đau khổ. Nhưng Tiết Nghi Ninh vẫn bình tĩnh như thường, dường như đây là chuyện của người khác, không liên quan gì đến nàng. Nàng vừa sai nha hoàn đi lấy sổ sách chi tiêu vừa thản nhiên đáp:
"Vậy sao, tinh thần của muội cũng thật tốt."