Hình Như Phu Nhân Ta Đã Có Người Trong Lòng

Chương 3: Tướng quân trở về

Trước Sau

break

Trường Sinh tiến lên bẩm báo, nội dung không khác những gì Triệu mụ mụ đã nói trước đó nhưng bổ sung thêm rằng cô nương này là con nhà đàng hoàng, cha mẹ đều đã qua đời, huynh trưởng làm lính dưới trướng Lạc Tấn Vân, vừa chết trong trận chiến lần này. Tướng quân thương xót nàng ta đơn côi không nơi nương tựa nên mới mang về.
Lão phu nhân nghe vậy liền bảo cô nương kia tiến lên tự trả lời.
Có vẻ như nàng ta đang để tang cho huynh trưởng. Nàng ta mặc một bộ tang phục bằng vải thô, trên đầu cài một bông hoa lụa trắng, tóc mai rũ xuống hai bên má, đôi mắt phượng long lanh như ngấn nước. Dáng vẻ nhu mì yếu đuối kia thật khiến người ta không nỡ trách mắng. Đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân nhìn thấy cũng phải mềm lòng.
Hoàng Thúy Ngọc vừa nhìn thấy nữ nhân này liền không nhịn được cười khẩy, liếc mắt về phía Tiết Nghi Ninh.
Tuyệt vời! Nữ nhân này có thể lừa được người khác nhưng không qua được mắt nàng ta. Bề ngoài ra vẻ đau thương vì cái chết của huynh trưởng nhưng thực chất lại ăn mặc trau chuốt, giả bộ yếu đuối đáng thương. Đây nào phải một cô nương đơn côi nhu nhược đâu mà rõ ràng là một hồ ly tinh dã tâm bừng bừng hàng thật giá thật!
Có một hồ ly tinh như vậy vào cửa, để xem Tiết Nghi Ninh còn có thể giả bộ đoan trang hiền thục đến khi nào!
Tiết Nghi Ninh không nói gì, đây cũng không phải là lúc nàng có thể lên tiếng.
“Cứ theo lời tướng quân sắp xếp chỗ ở cho nàng ta nghỉ ngơi trước, chuyện còn lại đợi tướng quân về rồi bàn tiếp.”
Lão phu nhân nghĩ một chút rồi nói:
“Vậy thu dọn lại viện ở góc Tây Bắc cho nàng ta ở tạm đi.”
Dứt lời, bà ấy liếc mắt sang bên, bảo nha hoàn thân cận Xuân Hoa:
“Ngươi sắp xếp chỗ ở rồi bảo Phân Nhi qua đó hầu hạ trước, những chuyện khác tính sau.”
Xuân Hoa vâng dạ, sau đó dẫn Hạ Liễu Nhi lui xuống.
Ngay sau đó cả căn phòng trở nên yên lặng, sắc mặt mọi người đều khác nhau khiến bầu không khí có phần gượng gạo.
Lão phu nhân cảm thấy có chút băn khoăn, nhìn Tiết Nghi Ninh nói: "Nghĩ lại ta thấy nên hỏi kỹ Tấn Vân, cô nương này có phải là gia đình không trong sạch không, nếu như không trong sạch, đừng nghĩ đến việc vào nhà của ta."
Tiết Nghi Ninh nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân nói phải ạ."
Mọi người tiếp tục nói chuyện phiếm, gần nửa canh giờ sau, phía trước truyền đến tin tức, tướng quân hồi phủ!.
Lão phu nhân kích động đứng dậy, cũng không cần người đỡ, bước chân mạnh mẽ ra ngoài cửa lớn nghênh đón, những người khác cũng đều nóng lòng đi theo. Chỉ có Tiết Nghi Ninh chậm rãi đứng dậy, thu liễm làn váy, dáng vẻ đoan trang, chầm chậm đi ở phía sau.
Đến ngoài cửa lớn, trong chốc lát, một đoàn binh mã từ xa nhanh chóng tiến đến, tuấn mã cao đầu, thiết giáp sinh huy, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy Lạc Tấn Vân thân hình ngạo nghễ uy phong, mày lạnh mắt sáng ở giữa, đi tới cửa chính, hắn xoay người xuống ngựa, thần sắc có chút chậm rãi, bước chân trầm ổn đến trước mặt mọi người, hướng đến lão phu nhân cùng các vị trưởng bối chào hỏi.
Sau khi chào hỏi mọi người xong, hắn mới nhìn về phía Tiết Nghi Ninh, thần sắc lại trở nên lạnh nhạt, nói:
“Hơn một năm qua, trong nhà vất vả cho nàng rồi.”
Tiết Nghi Ninh mỉm cười dịu dàng, đáp:
“Phu quân vì nước quên thân, chinh chiến sa trường mới là người vất vả.”
Nàng còn chưa dứt lời, cháu trai Tỏa Nhi đã chạy tới ôm lấy chân Lạc Tấn Vân. Lạc Tấn Vân không nhìn nàng, cúi đầu cười nói với đứa trẻ:
“Tỏa Nhi lại cao lên rồi.”
Dứt lời, hắn bế đứa bé lên, nét mặt dịu dàng hơn rất nhiều, khóe môi nở nụ cười.
Tiết Nghi Ninh hơi cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy những chi tiết này.
Sau khi hàn huyên vài câu ở cửa, cả nhà cùng nhau tiến vào phủ. Lạc Tấn Vân về phòng thay quần áo, Tiết Nghi Ninh đi theo hầu hạ.
Vào trong phòng, nàng định giúp hắn cởi áo giáp, vừa ngẩng đầu lên đã bị hắn ngăn lại. Hắn tự mình cởi áo giáp, vừa làm vừa hỏi nàng:
“Chuyện của Liễu Nhi, nàng đã biết rồi chứ?”
Tiết Nghi Ninh gật đầu:
“Trường Sinh đã đến nói rõ mọi chuyện.”
Lạc Tấn Vân lại hỏi:
“Hiện giờ nàng ta đang ở đâu?”
Tiết Nghi Ninh nhỏ giọng đáp:
“Ở tiểu viện phía Tây Bắc, mẫu thân đã sai Phân Nhi đến hầu hạ.”
Hắn “ừ” một tiếng tỏ vẻ đồng ý, sau đó dặn dò:
“Nhớ sai người mang chút thức ăn qua đó.”
Tiết Nghi Ninh dịu dàng đáp:
“Vâng, chàng cứ yên tâm, thiếp sẽ sắp xếp.”
Lúc này Lạc Tấn Vân đã cởi bỏ áo giáp, thay thường phục, đang định ra ngoài thì như nhớ ra điều gì đó liền quay đầu lại nói với nàng:
“Nàng xuất thân từ danh môn thế gia, đừng đánh mất lễ độ của mình.”
Ý hắn là bảo nàng đừng ghen tuông, cố ý gây khó dễ cho Hạ Liễu Nhi.
Tiết Nghi Ninh khẽ cắn môi:
“Thiếp biết, thiếp sẽ chăm sóc nàng ta thật tốt.”
Lạc Tấn Vân xoay người rời khỏi phòng, đi về phía phòng tiệc.
Tiết Nghi Ninh đứng nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt tĩnh lặng, dường như không hề có chút tức giận nào.
Nha hoàn Ngọc Khê bên cạnh tiến lại gần, nắm lấy tay nàng, đau lòng nói:
“Phu nhân…”
Tiết Nghi Ninh không có phản ứng. Thấy vẻ mặt thất vọng của nàng, Ngọc Khê gần như sắp khóc, nói:
“Hay là chúng ta về Tiết gia, nói với lão gia và phu nhân, biết đâu bọn họ có thể đòi lại công đạo cho người.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc