Trên đường về nhà, Thẩm Thực Kỳ Tào Vô Thương cao hứng bừng bừng.
Thế nhưng Khoái Triệt lại có vẻ rất trầm mặc.
Thừa dịp Đường Lệ và Quán Anh đang nói chuyện, Khoái Triệt đột nhiên bước nhanh hơn, đến bên cạnh Lưu Khám:
- Đông chủ, hôm nay hình như ngươi có chút lỗ mãng! Lưu Quý kia không phải hạng người đơn giản, ngươi cần gì phải mạo hiểm đắc tội với hắn?
Trên đời này tiểu nhân khó đề phòng.
Theo Triệt thấy, người này không những là tiểu nhân, hơn nữa lại có tính cách ẩn nhẫn. Mạo muội giở mặt với hắn, chỉ sợ ngươi sẽ bị bất lợi thôi.
Thật ra, Lưu Khám sao không biết hành động hôm nay của hắn sẽ đắc tội với Lưu Bang chứ.
Chỉ là hắn thật sự không chịu nổi bộ mặt của Lưu Quý. Được rồi, coi như là phong tục như vậy, nhưng ngươi cũng quá đáng chẳng kiêng nể gì cả như vậy chứ.
Truy cầu tinh thần tự do, hiểu rõ tự nhiên không sai.
Nhưng làm đến như Lưu Bang hôm nay thì thật sự là có chút quá đáng!
Chẳng biết vì sao, lúc đó trong chớp mắt trong đầu Lưu Khám hiện lên một bóng dáng xinh đẹp quật cường, làm trong ngực hắn như nghẹn lại.
Thở ra một hơi dài, Lưu Khám lẩm bẩm:
- Khoái Triệt, ta đương nhiên biết tiểu nhân khó phòng...Thật ra, không làm thế thì thế nào chứ? Ta và hắn là hai loại người khác biệt...Lẽ nào, ngươi cho rằng một ngày kia chúng ta có thể đi trên cùng một con đường sao?
Khoái Triệt nghe vậy thì ngạc nhiên!
“Thật ra, từ lúc a Khám sản xuất ra Tứ Thủy Hoa Điêu, đã bắt đầu bộc lộ tài năng ở huyện Bái, giữa hắn và Lưu Quý đã định sẵn không thể nào cùng tồn tại rồi.”
Chẳng biết tự lúc nào Đường Lệ đã đi tới.
Y khẽ nói:
- Huyện Bái nhiều người như vậy, vậy mà a Khám lại dám mắng chửi Lưu Quý như vậy sao?
Đúng vậy!
Cẩn thẩn nghĩ lại, Lưu Bang cũng không có gì đáng sợ. Đúng vậy, hắn ta là mượn hơi người, ngả theo gió, nhưng thế thì sao nào?
Ta cũng đâu có kém đâu!
Ta gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tạo nên gia nghiệp như hôm nay. Bên cạnh hắn ta còn có Phàn Khoái, Hạ Hầu Anh, nhưng mình thì có Đường Lệ và Thẩm Thực Kỳ đó sao?
Có thể vẫn còn kém so với nhân vật như Phàn Khoái, nhưng ít ra nói rõ, mình không phải là không đúng.
Mọi người đều là người, khởi điểm của ta cao hơn ngươi, ta dựa vào gì mà sợ ngươi, nhường ngươi, tránh né ngươi?
Lưu Khám thoáng trở nên tâm tư hỗn loạn, bởi vì Lưu Bang mà hắn biết và Lưu Bang trong lịch sử khác biệt quá lớn.
“Đại phong khởi hề vân phi dương
Uy gia hải nội hệ quy cố hương
An đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương...”
Dịch:
Gió lớn nổi lên rồi mây bay vút
Uy thanh nổi lên trong bốn biển rồi
Làm sao có được dũng sĩ để giữ bốn phương
(Bài thơ Đại Phong ca của Lưu Bang: 2 câu đầu nói mình có sức mạnh thành công trong việc bình định thiên hạ, câu sau thể hiện ước muốn có nhiều dũng sĩ để giữ được bốn phương)
Lưu Bang hiện nay thật sự có phải là Lưu Bang làm nên “Đại phong ca” không? Lưu Khám tự nói với mình, tâm tư trở nên mịt mùng.
Nhưng lời lẩm bẩm của hắn lại làm cho Đường Lệ và Khoái Triệt hai mắt sáng lên.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng lui một bước, không đi sóng vai với Lưu Khám nữa.
Hành động kỳ lạ đó làm Quán Anh, Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô Thương đều ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Đường Lệ và Khoái Triệt. Thẩm Thực Kỳ tiến lên, thấp giọng hỏi:
- Lão Đường, Lão Khoái, hai người các ngươi sao vậy? Đang yên lành...mà A Khám làm sao vậy?
Hai gò mà võ vàng gầy gầy của Đường Lệ chợt đỏ lên, y lắc đầu:
- Về nhà rồi nói!
Hiện nay Đường Lệ có hai nhà, một nhà là tổ trạch của hắn tại thị trấn Bái, còn một tòa là nhà mới gần bên nhà của Thẩm Thực Kỳ, cũng không quá lớn. Tổ trạch thì hiện đang cho thuê, trở thành một tửu quán nhỏ.
Hàng tháng có thể thu vào bốn năm trăm tiền, trên cơ bản đủ cho y sinh hoạt. Mà hiện tại trong nhà Đường Lệ chỉ có duy nhất một lão nô bộ, ở trong nhà mới. Thứ nhất là y không muốn gây tiếng động lớn trong thành thị, thứ hai là khoảng cách nhà của Lưu Khám và Thẩm Thực Kỳ cũng rất gần, tiện đi lại.
Khoái Triệt nói với Lưu Khám, là Đường Lệ có việc, Lưu Khám cũng không nghi ngờ gã, đương nhiên không hề ngăn lại.
Mấy người Thẩm Thực Kỳ cũng chạy tới nhà Đường Lệ, đóng cửa phòng.
Lúc Lưu Khám về đến nhà, Khám phu nhân đang nghỉ trưa.
Thói quen này của Khám phu nhân cũng là do Lưu Khám. Bà tuổi đã cao, sức khỏe đương nhiên đã kém rất nhiều, ngủ trưa có thể giảm bớt mệt nhọc. Mùa xuân là thời tiết rất tốt để điều dưỡng. Lâu dần, Khám phu nhân cũng đã thành một thói quen.
Vương Cơ đi tác phường giám sát công việc ủ rượu.
Trong viện chỉ có Lưu Cự và Vương Tín đang chơi đùa ầm ĩ. Đừng thấy Lưu Cự mất trí nhớ, nhưng thân thủ vẫn còn, tuy Vương Tín trời sinh thần lực, nhưng ở trước mặt Lưu Cự thì còn kém xa. Thấy Lưu Khám tới, cậu quệt miệng bỏ chạy tới trước mặt Lưu Khám:
- Chủ nhân, đại chủ nhân thật là lợi hại, Tín không phải đối thủ của hắn!
Có lẽ bởi ngày đó bị Lưu Khám đánh vài cái, mà Lưu Cự có chút sợ hãi đối với Lưu Khám. Khi nhìn thấy Lưu Khám, gã liền trở nên rụt rè, không dám tiến lên chào hỏi. Nghe Vương Tín báo cáo như thế, Lưu Cự mím miệng, bộ dạng rất ấm ức.
- A...Đại ca!
Lưu Khám thật đúng là không quen với cách xưng hô này.
Thế nhưng Lưu Cự lại rất ngoan ngoãn bước tới, sợ sệt nói:
- Đệ đệ!
Lưu Khám dở khóc dở cười... Hắn thở dài, chìa tay ra. Luận chiều cao, hắn thấp hơn Lưu Cự nửa cái đầu, nhưng khi hắn nắm lấy tay Lưu Cự, thì rõ ràng cảm thụ được, Lưu Cự né tránh. Đó là một loại bản năng, bởi vì sợ hãi mà sinh ra. Tuy rằng hắn không biết Lưu Cự từng trải qua chuyện gì, nhưng có thể hiểu nhất định là rất đáng sợ.
- Đại ca, huynh và Tín chơi đùa, đệ không phản đối.
Lưu Khám vừa nói, vừa giơ tay nhận lấy khăn ướt, lau lên khuôn mặt bụi bặm của Lưu Cự, hòa nhã nói:
- Nhưng đệ phải biết, Tín năm nay mới mười tuổi, chỉ là một đứa trẻ, lúc chơi đùa nên chú ý một chút, đừng để Tín bị thương.
- Ồ....ta nhớ rồi!
Có lẽ là ấn tượng hung hãn của Lưu Khám đã để lại quá sâu trong lòng Lưu Cự, cho nên mỗi một hành động của Lưu Khám, khiến một hán tử to lớn như gã đỏ mắt lên, nước mắt chảy xuống:
- Đệ đệ, sau này đệ đừng ác với ta nữa, được không?
Lưu Khám ngẩn ra, chợt hiểu ra, liền mỉm cười.
- Nào, đệ dạy hai người đánh quyền!
Vương Tín lập tức vui vẻ, mà Lưu Cự thì thấy Lưu Khám cười, cũng cười theo.
Ba người chạy tới sân luyện võ ở hậu viện, thi triển quyền cước. Lúc đầu, Vương Tín còn cùng giúp vui, nhưng rồi về sau, Lưu Khám và Lưu Cự đấu nhau, cậu không xen vào nữa. Hai người luyện Tam Cung Bộ, mà bên cạnh còn có một con ngựa nhỏ quan sát cuộc chiến. Chú ngựa này là của Lữ Tu, nhoáng cái đã nửa năm rồi, chú ngựa đã trưởng thành lên nhiều, rất thân với Vương Tín.
Lưu Cự này quả nhiên là lực sĩ trời sinh, tuy rằng trí nhớ đã mất, nhưng công phu thì đã thành một bản năng.
Ngay từ đầu, Lưu Khám còn không thi triển toàn lực, nhưng dần dần hắn phát hiện, nếu như không thi triển toàn lực, căn bản mình sẽ không phải đối thủ của Lưu Cự. Hai người quyền đi cước đến, đánh rất hứng khởi. Lưu Khám nhấc lên hai cây trúc, ném cho Lưu Cự:
- Đại ca, tiếp lấy.
Cây trúc mang theo tiếng gió rít, quét ngang thiên quân.
Lưu Cự nhận lấy, hét lớn một tiếng, cây tre bương nặng trên dưới trăm cây trong tay gã nhẹ như bẫng, một chiêu khóa chiêu đâm ngang của kiếm, chân dưới bước lướt, thân hình thuận thế vừa chuyển, chặn đánh ra. Hai cây tre bương đều có trọng lượng tương đương va chạm vào nhau, một âm thanh trầm đục vang lên.
Tre bương nát bấy, một đoạn vải buộc phía trước tre bương cũng nát như cánh bướm, bay lả tả.
- Khám, Cự, các con đang làm gì vậy?
Lưu Khám và Lưu Cự đang tỷ thí, kinh động tới Khám phu nhân đang nghỉ trưa, bà tưởng chuyện gì đang xảy ra, vội vàng chạy tới, vừa lúc thấy Lưu Khám và Lưu Cự giao phong, lập tức hoảng sợ.
Lưu Khám lè lưỡi, nói:
- Mẫu thân, con và đại ca đùa nhau thôi, mẹ đừng lo lắng...Chúng con không có gì đâu.
- Thế này mà gọi là đùa vui à?
Khám phu nhân lạnh lùng nói:
- Mẹ thấy các con rõ ràng là đánh đến sống chết đấy.
Vừa nói, bà vừa đi đến bên cạnh Lưu Cự, đánh vào tay gã. Mà lúc này Lưu Cự cũng đã ném tre bương đi, gãi đầu cười khì.
- Hai đứa con sau này không được tỷ thí nữa, đều là người lớn hết rồi, mà chẳng biết chừng mực gì cả. Cự, đi theo mẹ, thay bộ y phục mới.
Khám phu nhân kéo Lưu Cự đi, để lại Lưu Khám ở sân luyện võ cười khổ...Rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ đây!
- Chủ nhân, chủ nhân, chúng ta tỷ thí đi!
Vương Tín mắt tròn xoe nhìn Lưu Khám, làm Lưu Khám lại dở khóc dở cười.
Sau giờ cơm tối, Lưu Khám về phòng mình.
Chuyện buổi trưa đã bị hắn gác lại sau đầu, dù là Lưu Bang muốn trả thù, hắn nào có sợ gì? Hừ, hươu chết về tay ai, còn chưa biết đâu.
Bình thản ngồi xuống, Lưu Khám lấy một quyển thẻ tre trên án thư.
Thẻ tre tên là “Lã Thị Xuân Thu”, là Lưu Khám lấy được từ chỗ Đường Lệ. Lã Thị Xuân Thu là do Lã Bất Vi biên soạn, phân làm mươi hai kỷ, tám lãm, sáu luận cùng hai mươi sáu thiên, tổng cộng hơn hai mươi vạn chữ. Lã Thị Xuân Thu lưu truyền hậu thế, Lưu Khám chưa từng đọc bao giờ, mà Lã Thị Xuân Thu trong tay hắn hiện tại, cũng chỉ là một bộ tàn thiên, nhưng dù sao vẫn còn tốt hơn không có, với Lưu Khám thế là đủ.
Vừa đọc một lúc, cửa phòng đột nhiên có người gõ vang lên.
Lưu Khám vô cùng kinh ngạc đứng dậy, mở rộng cửa, là hai người Đường Lệ và Khoái Triệt.
Hai người nét mặt nghiêm túc, thấy Lưu Khám, Đường Lệ trầm giọng nói:
- A Khám, có chút chuyện muốn nói với ngươi, có rảnh không?
Lưu Khám vốn định đùa chút, nhưng thấy thái độ hai người như thế, lời đùa đến bên mép lại nuốt vào.
Hắn nghiêng người tránh, để Đường Lệ và Khoái Triệt đi vào.
- Ngồi đi!
Lưu Khám đóng cửa lại, ngồi xuống sau án thư, sau đó hỏi:
- Có chuyện gì quan trọng mà muộn thế này mà tới đây?
Đường Lệ và Khoái Triệt nhìn nhau, như có chút do dự.
Một lúc lâu, Đường Lệ hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- A Khám, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, là vấn đề vô cùng nghiêm túc, mong rằng ngươi hãy nghiêm túc trả lời. Hôm nay trên đường ngươi ca:
“Đại phong khởi hề vân phi dương
Uy gia hải nội hệ quy cố hương
An đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương...”
Ta và lão Khoái và đám Thẩm Thực Kỳ đều muốn biết, bài ca này có thật là tâm tư của ngươi không?
- A!
Lưu Khám mở to hai mắt, chẳng biết phải nói gì, chỉ là ngẫu nhiên cảm hoài, không ngờ bị Đường Lệ bọn họ nghe được.
- Ta,,
- Đông chủ, lúc trước ngươi ở Tống Tử, từng nói với chúng ta, nếu Cao Tiệm Ly kia có thể giết được Tần Vương, là có lợi với Tần, với sinh linh thiên hạ, không biết là ý tứ gì? Triệt từng suy nghĩ, chỉ cảm thấy Đông chủ như có dụng ý. Chẳng lẽ ngươi cho rằng chiến hỏa này vẫn luôn nhen nhóm?
Đường Lệ nói:
- A Khám, từ lúc ta biết ngươi, đã cảm thấy trong lòng ngươi có điều gì đó sợ hãi. Ngươi có thể dự đoán được sẽ thống nhất tiền, còn dự đoán được Hoàng đế sẽ không phân phong, sau đó ngươi ủ rượu, còn cung phụng rượu Vạn Tuế, hình như là muốn cầu gì đó.
Nam chinh Bách Việt, chẳng can hệ tới chúng ta.
Nhưng ngươi lại đi làm rượu thuốc, nói vậy cũng không phải bởi câu nói đùa của ta và Vô Thương đâu. Bôn ba bao lâu, ta vẫn muốn hỏi ngươi: Ngươi sợ cái gì? Ngươi cầu cái gì? A Khám, chúng ta là huynh đệ, mong rằng ngươi có thể thành thật nói cho chúng ta biết.
Khoái Triệt nói:
- Đúng vậy, đông chủ, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì, nghĩ gì, vì sao không thể nói cho chúng ta biết được? Biết đâu chúng ta có thể chia sẻ ưu sầu được với ngươi? Tuy rằng nói ngươi muốn lên cao, nhưng đối với những người đi theo ngươi như chúng ta, thì dù gì cũng phải có một phương hướng rõ ràng, đúng không?