Rầm, thư án đang đặt ở trước mặt gã bị một cước đạp trúng lăn ra xa. Hạng Vũ bỗng dưng đứng thẳng người lên, hét lên:
- Lập tức điểm binh mã, ta muốn dẹp yên Bắc Man, huyết tẩy thành Trì này.
Bắc Man, là tên gọi do tất cả chư hầu ở Trung Nguyên đặt cho Đường quốc khi Lưu Khám tự lập.
Lưu thị Đường quốc chấn hưng ở Bắc Cương, lại không phải người Hung Nô hay người Hồ, vì lẽ đó mang tên 'Bắc Man', phân chia với khu vực người Tần sinh sống ở Quan Trung.
Trần Anh vội vàng tiến lên,
- Thượng tướng quân bớt giận, tuyệt đối không thể trúng quỷ kế của Bắc Man được!
- Trần Anh, ngươi cũng thấy đấy, Lưu man tử bắt nạt ta như vậy, quả thực là khinh người quá đáng. Ta nếu không giết hắn, sao có mặt mũi để nhìn anh hùng thiên hạ đây?
Trần Anh nói:
- Thượng tướng quân, chúng ta cùng quân của Bắc Man giao phong nhiều lần, nhưng chưa từng thấy mặt tên Lưu man tử kia.
Ti chức cho rằng, việc này có chút quái lạ, quân của Bắc Man tựa hồ cũng không muốn cùng chúng ta quyết chiến, giống như chúng chỉ muốn kiềm chế chúng ta ở bên ngoài Hàm Cốc quan này, ẩn ý trong đó khó hiểu rõ ràng.
Tên Lưu Đường nay đã cướp được Quan Trung, lại chiếm lĩnh thành trì ở hai địa phương huyện Thiểm cùng Hàm Cốc quan tạo thành thế thế kỷ giác.
Mặc dù Tướng quân đã công phá Thằng Trì, nhưng tên Lưu Khám có thể điều quân từ huyện Thiểm đến Hàm Cốc quan để cùng chúng ta đọ sức. Mà những ngày đông giá rét cũng đã sắp tới, lương thảo ở Hà Lạc thiếu thốn, nếu cứ kéo dài như vậy, chỉ sợ quân tâm sẽ bị sụp đỗ. Anh cho rằng, nếu Lưu Khám không muốn quyết chiến, Tướng quân hãy lui binh giữ lấy Cốc thành, tạm thời để binh nghỉ ngơi là hơn.
Nếu như là trước đây, nói không chừng Hạng Vũ còn có thể nghe theo kiến nghị của Trần Anh.
Nhưng mà sau khi gã bị Trương Lương làm nhục một phen, sao còn có thể nghe lời khuyên bảo của Trần Anh được cơ chứ.
Đôi lông mày rậm nhăn lại, Hạng Vũ lạnh lùng nói:
- Trần Anh tiên sinh, trong lúc đại chiến sắp diễn ra, làm sao ngươi có thể nói tới việc lui binh như vậy, muốn làm dao động quân tâm sao? Nếu không phải trước nay ngươi đã lập không ít công huân, thì ta nhất định không tha tội cho ngươi đâu. Còn không mau mau lui sang một bên… Người đâu, điểm binh, Ta muốn cùng bọn Bắc Man quyết một trận tử chiến.
Trần Anh muốn nói lại thôi, mắt thấy Hạng Vũ bắt đầu điểm binh mã, liền tiến ra khỏi đại doanh.
Âm thần than nhẹ, y lắc lắc đầu, đi ra lều lớn.
Bây giờ Phạm Tăng không ở Cốc thành, trong quân doanh người có thể khuyên bảo Hạng Vũ hầu như không có ai. Mà Trần Anh mặc dù trên danh nghĩa là quân sư, nhưng cõ lẽ cũng chỉ là một con bù nhìn, thật sự lúng túng không biết nên làm sao cho đúng. Hạng Vũ tựa hồ không tín nhiệm y, điều này khiến cho rất nhiều tướng lĩnh dưới trướng đối với y cũng rất lạnh nhạt. Doanh trại quân đội trong cả mấy 100 ngàn đại quân, cũng không có một người cùng y tri tâm. Mặc dù là Phạm Tăng, vẫn luôn e sợ y nhưng trong lòng ông ta vẫn luôn giữ một phần hoài nghi.
Trở lại trong lều của mình, Trần Anh dựa vào trường án, sầu não uất ức.
Lúc này, mành lều bị bốc lên, Trần Nhị đi vào, nhẹ giọng nói:
- Trần Nhị, Thượng tướng quân điểm binh, vì sao ngươi vẫn còn ở nơi này?
Trần Nhị cười khổ một tiếng,
- Tiên sinh, Thượng tướng quân đã suất binh ra khỏi quân doanh, những người thuộc Đông Dương tòng quân, hầu như đều bị lệnh ở lại trong doanh trại, không phải xuất chiến... Tiên sinh, Thượng tướng quân tựa hồ đối với chúng ta cũng không tín nhiệm!
Khuôn mặt Trần Anh giật mạnh, thở dài nói:
- Cũng không phải là không tín nhiệm các ngươi, mà là không tin ta à.
Trần Nhị, là ta hại các ngươi… Năm đó ở Bành thành lúc, nếu ngươi không cứu ta, để ta chết ở Bành thành, ít nhất cũng sẽ không gặp những phiền toái này.
Hai gò má Trần Nhị giật mạnh,
- Tiên sinh, từ lúc chúng ta theo Thượng tướng quân vượt sông tới nay, cho dù phải làm tùy tùng, thì vẫn trung thành tuyệt đối.
Ngày xưa bốn mươi ngàn con cháu vùng Đông Dương cùng nhau đi kiến công lập nghiệp, bây giờ người may mắn sống sót chỉ còn ba, bốn phần… Thượng tướng quân đối xử với ta như thế, chúng ta không phục!
- Tiểu Nhị, ăn nói cẩn thận!
Trần Anh sợ hết hồn, vội vã quát bảo Trần Nhị ngưng lại. Y đi tới trướng cửa, hướng ra phía ngoài nhìn một chút, sau đó lạnh lùng nói:
- Đang ở trong quân, bọn ngươi chỉ cần nghe lệnh làm việc, tại sao phục hay không phục, những ngôn ngữ như thế này, sau này không nên nhắc lại nữa, bằng không đừng trách ta không nể tình.
Trần Nhị tựa hồ lấy hết dũng khí, nhẹ giọng nói:
- Tiên sinh, cho dù ngài giết ta, tiểu Nhị cũng phải nói mấy lời này.
Từ ngày Hạng gia vượt sông tới nay, chưa từng nhớ tới ân nghĩa của chúng ta. Ở trận chiến Lâu Thương, con cháu Đông Dương chúng ta luôn xung phong tiến về phía trước quét ngang Nãng quận. Tuy lúc đó con cháu Đông Dương chúng ta tử thương vô số, nhưng về sau khi phải qua sông, vẫn cứ anh dũng tiến lên. Trận chiến ở Cự lộc, con cháu Đông Dương chúng ta tử thương càng nặng nề. Quên mình phục vụ như vậy chỉ đổi lấy dang tiếng vũ dũng cho Hạng gia. Còn tiên sinh, từ khi theo Hạng gia, mọi việc không việc gì không tận tâm, nhưng kết quả thì lại như thế nào?
Phạm Tăng vốn chỉ là một lão hủ, lại được đứng ở trên tiên sinh.
Hàn Tín chẳng qua chỉ là một tên nhóc con miệng còn hôi sữa, nhưng đã chấp chưởng thiên quân vạn mã. Còn đám người Ngu Tử Kỳ Long Thả, Tào Cữu, có cái gì so để so với tiên sinh, nhưng mỗi người so với tiên sinh đều đang đắc thế hơn nhiều. Ta nghe nói, người Hạng gia không niệm tình xưa, chỉ biết dành lấy mặt mũi cho chính mình, sớm biết như vậy, không bằng…
- Tiểu Nhị, ngươi câm miệng cho ta!
Trần Anh thật sự đã bị y làm cho hoảng loạn rồi, vội vàng tiến lên bưng kín miệng Trần Nhị.
- Ngươi nếu còn ăn nói linh tinh như vậy, đừng trách ta không nể tình.
Trần Nhị hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Chẳng qua khi gã đi rồi, chỉ còn Trần Anh lưu lại ở trong quân trướng, tâm tư rối loạn.
Lời của Trần Nhị nói, chợt nghe thì có vẻ đại nghịch bất đạo, nhưng nếu bình tĩnh ngẫm nghĩ, cũng hợp tình hợp lí. Nhớ lúc đầu, khi Hạng Vũ vượt sông, chiếm cứ Quảng Lăng, binh mã không quá một vạn. Chính là nhờ vào Trần Anh suất lĩnh hơn bốn vạn con cháu Đông Dương đến dưới trướng Hạng Vũ xin gia nhập, mới khiến cho thanh thế tăng vọt. Trong số bốn vạn con cháu Đông Dương có hơn một thành đều mang họ Trần. Hiện nay, người còn sống, cũng chỉ được mấy trăm người.
Trần Anh vì Hạng gia, có thể nói là phí hết tâm tư.
Nhưng đổi lấy được gì đây?
Mắt thấy từng tên từng tên hậu bối đều bò lên trên đầu mình, mặc dù Trần Anh vốn không màng danh lợi, nhưng trong lòng đã cảm giác không thoải mái như trước nữa rồi.
Hôm nay ở trong đại trướng, Hạng Vũ ngay ở trước mặt rất nhiều người đã trách cứ mình, khiến cho Trần Anh đã không vui.
Mấy câu nói của Trần Nhị, bất tri bất giác càng khiến cho Trần Anh, trong lòng sinh ra bất mãn… Chỉ là bây giờ, sự bất mãn này vẫn chưa phát tác.
Liên tiếp hai ngày, Hạng Vũ mạnh mẽ công kích đại doanh quân Đường.
Thế nhưng Trương Lương chỉ nhất quyết phòng thủ, mặc kệ bằng Hạng Vũ dùng cách nào để khiêu chiến, đánh rát như thế nào, thì trước sau vẫn không chịu xuất chiến.
Nhưng ở mặt khác, y lại không ngừng điều động binh mã, lấy Hắc Kỳ quân làm chủ lực, chia làm mười mấy nhánh binh mã nhỏ, thường xuyên quấy rầy quân Sở. Ban ngày không tác chiến, đến buổi tối, đột nhiên tiếng trống chuông đồng thời vang lên, khiến cho quân Sở thấp thỏm lo âu, khó có thể nghỉ ngơi. Đồng thời, không ngừng có kỵ quân đột kích gây rối con đường vận lương, chỉ qua mấy ngày lương thảo của quân Sở đã bắt đầu thiếu thốn.
Vùng Hà Lạc lương thảo vốn đã không quá dồi dào.
Sau khi mấy chục vạn đại quân đóng quân đi vào, càng giật gấu vá vai.
Đổng Ế ở Lạc Dương nghĩ trăm phương ngàn kế thu thập lương thảo, để có thể vận chuyển một lần, nhưng vẻn vẹn chỉ đủ cho quân Sở dùng trong năm ngày.
Lương đạo bị tập kích quấy nhiễu, quân Sở tùy lúc có thể xuất hiện tình thiếu hụt. Đối mặt vớii tình hình như vậy, Trần Anh cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì nữa.
Cố gắng trì hoãn năm, sáu ngày, sau khi Phạm Tăng đôn đốc vận chuyển lương thực trở về, nghe được sự tình giữa Hạng Vũ và Trần Anh, không khỏi kinh hãi đến mức biến sắc.
Y một mặt trách cứ Hạng Vũ, mặt khác lại động viên Trần Anh.
Có thể đè nén được sự bất mãn ở trong lòng, nhưng một khi nó đã xuất hiện muốn tiêu trừ quả thật là rất khó khăn…
Hạng Vũ có tính tình nóng nảy, sau khi nghe Phạm Tăng phân tích, lập tức hạ lệnh cho Trần Anh, quay lại Lạc Dương, chuyên môn đốc thúc lương thảo.
Y theo ý của gã, ngươi không phải bất mãn sao? Vậy thì ta cho ngươi công việc để làm! Nếu làm tốt thì cũng không có gì để nói nhưng nếu làm không tốt…