Nếu như Doanh Quả không phải tiểu công chúa, cho dù nàng không thích Lưu Tín, Lưu Khám cũng không quá bận tâm.
Vấn đề chính là, đây là chuyện liên quan tới địa vị xã hội. Doanh Quả xem như dòng máu cuối cùng của Doanh Tần, mà Lưu Tín. . .Nói thực, y không xưng. Nếu Lưu Tín vẫn một mực giữ chủ ý, mà không thuyết phục y, thực sự sau này sẽ trở thành phiền toái lớn.
Lưu Khám nghĩ, chuyện này tốt nhất chính là để Vương Cơ đứng ra.
Thực sự không thể điều Lưu Tín đến Tịnh Châu để y thành gia lập nghiệp tại Tinh Châu, rồi dần dần quên đi.
Khi hai người quay lại đại doanh Phách Thương, thì trời đã qua giờ dân.
Trong đại doanh, giăng đèn kết hoa, náo nhiệt không gì sánh được.
Khi Lưu Khám trở về, hắn liền sai người đi tìm Quý Bố tới.
- Lão Quý, ngươi lập tức cầm Hổ phù, tới Hàm Dương trấn thủ.
Mật lệnh Lữ Thích Chi thống lĩnh quân đội tới Hàm Cốc Quan, đóng quân trấn thủ Mãnh Trì. . .Nói với y, phải xây thành cao, đào hào sâu, tuyệt đối không được tự ý xuất binh. Quan Trung hỗn loạn, ta phỏng chừng vô pháp ngồi vững tại Hàm Đan, mà lập tức huy binh tây tiến, đánh vào Hàm Cốc Quan. Nói chung, ngươi phải chuyển cáo với Lữ Thích Chi, nói Hàm Cốc Quan là cánh cửa Quan Trung, liên hệ tới cơ nghiệp Đại Đường, cần phải hành sự cẩn thận.
Quý Bố tiếp nhận Hổ phù, gật đầu đáp ứng.
- Đại Vương, thân sĩ Hà Tây vẫn không ngừng gây loạn. Sau khi Trung Úy Quân rút khỏi, binh lực trống rỗng. . .Nếu như đạo tặc nhân cơ hội Hoàng Hà đóng băng, qua sông công kích, Hà Tây có thể sẽ nguy.
Lưu Khám nói:
- Thân sĩ Hà Tây gây loạn không cần bận tâm.
Đợi tới khi nhân mã Ba Thục nghỉ ngơi lấy sức, ta sẽ an bài. . .Mạn nhi, ta muốn để Mông Khắc trấn thủ Hà Tây, nàng nghĩ thế nào?
Ba Mạn ngẩn người, chợt cười cười gật đầu:
- Khắc Thiếu Quân là lựa chọn rất thích hợp. Mông gia từ thời Mông Ngao tướng quân, đến Mông Võ tướng quân, Mông Điềm tướng quân đã trải qua ba đời trấn thủ Hà Tây, vì thế có uy danh rất cao tại nơi này, đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì. Chỉ có điều, ta cảm thấy, nếu chỉ dựa vào một mình Mông Khắc e là có chút mỏng manh, dù sao y còn quá trẻ, cũng đã rời khỏi Quan Trung thời gian dài. . .Nên phái thêm một người đức cao vọng trọng, cùng Mông Khắc tới trấn thủ Hà Tây, có lẽ không quá một tháng sẽ có thể bình định bạo loạn.
Lưu Khám không kiềm nổi lòng liếc mắt nhìn Ba Mạn từ trên xuống dưới.
- Mạn nhi nói chính là thượng sách.
Lưu Khám suy nghĩ một chút:
- Lão Quý, ngươi quay về Hàm Dương, tới hừng đông tới vấn an Vương An tiến sĩ, xem ông có nguyện ý đi tới Hà Tây không?
- Mạt tướng đã rõ!
Quý Bố lĩnh mệnh rời đi, trong đại trướng chỉ còn lại hai người Lưu Khám và Ba Mạn.
Cởi giày xuống, Lưu Khám và Ba Mạn ngồi chồm hỗm trên giường:
- Mạn nhi, Ba Thục, Quan Trung và Bắc cương hôm nay đã có thể gắn kết làm một. Ta muốn mời Ba Cức huynh về làm Thái Thú quận Thục, tiếp tục trấn thủ Ba Thục, nàng nghĩ thế nào?
Ba Mạn nói:
- Ca ca quanh năm làm điển khách, rất quen thuộc tình hình quận Thục, hơn nữa có quan hệ mật thiết với dân chúng địa phương, tự nhiên có thể đảm nhiệm chức Quận Thủ; chỉ có điều, sau khi phá được Cung Đô, chiếm được Bạch Mã, diện tích Ba Thục hiện tại đã rộng hơn gấp đôi so với trước kia. Ca ca mực dù có năng lực, nhưng không thể khống chế diện tích rộng như vậy. Cho nên, cần phải mau chóng phân phối quan viện Ba Thục.
Thẩm Thục Kỳ đại ca kinh doanh nhiều năm tại Giang Dương, hiểu rất rõ đối với tình hình quận Ba. Vả lại quận Ba có rãnh trời Trường Giang, để y tiếp quản Quận Ba thực sự rất thích hợp; còn Tào Vô Thương tính tính hào sảng, rất có khí phách tráng sĩ, y và Thẩm Thực Kỳ đại ca có quan hệ rất tốt, để y tiếp quản Cung Đô cũng rất thích hợp, hơn nữa có vấn đề gì, Thẩm Thực Kỳ đại ca và y có thể giúp đỡ lẫn nhau; Hán Trung là bông sen trong đầm, nối liền Ba Thục và Quan Trung, cũng cần phân phối quan viên đến đây. . .
Ta cho rằng, điều quan viên lão Tần đến tiếp quản là hay nhất. Như vậy, có thể loại bỏ sự nghi kỵ và lo lắng trong lòng quan viên lão Tần, đồng thời Quan Trung và Ba Thục sẽ không có vấn đề gì phải lo lắng. Về phần chọn người. . .Ta không hiểu nhiều về quan lại Hàm Dương, vì thế cần A Khám tự mình suy xét và tuyển chọn.
Lưu Khám suy nghĩ một chút, thoáng liếc nhìn địa đồ trên án thư bên cạnh, sau đó viết cái tên Dương Hổ vào khu vực Hán Trung.
Như vậy, đã phân phối đầy đủ toàn bộ quan viên bốn quận Ba Thục. Chuyện tình tiếp theo chính là, cần nhanh chóng trấn an Quan Trung thỏa đáng.
Lưu Khám và Ba Mạn, đang thảo luận làm thế nào để dẹp yên Quan Trung, bỗng nhiên có một gã thân binh chạy vào đại trướng:
- Khởi bẩm Đại Vương, Mông Thiếu Quân phái người đưa tin tức từ Hiểu Quan tới.
- Vậy hả?
Lưu Khám nghe được, vội vàng thu hồi đồ vật trên bàn, đứng dậy nói:
- Để y vào đây.
Thoáng chốc, có một tráng hán từ ngoài đại trướng đi vào.
Chỉ thấy y mặc một bộ y phục màu trắng, đầu quấn khăn trắng, làm như để tang ai đó.
Ba Mạn kinh ngạc nói:
- Kỷ Tín, vì sao người mặc trang phục này?
Kỷ Tín vừa nghe, liền khóc rống. Bịch bịch, quỳ gối trên mặt đất:
- Mạn tiểu thư, Đường, Đường quân sử. . .
Tim Lưu Khám đột nhiên đập mạnh trong đầu xuất hiện một loại ý niệm rất mơ hồ.
Hắn bước lên phía trước, cầm tay Lưu Tín:
- Lão Đường làm sao vậy?
Ba Mạn cũng đứng dậy:
- Kỷ Tín, mau nói, Đường quân sư xảy ra chuyện gì?
- Đường quân sư, Đường quân sư. . .Vào giờ ngọ đã đi rồi!
Trong đầu Lưu Khám vang lên thanh âm ù ù, tâm trí trống rỗng đặt mông ngồi trên mặt đất. Ba Mạn kéo Kỷ Tín lại, hỏi rõ tình hình, thế nhưng Lưu Khám dường như không nghe thấy gì cả. Trước mắt, hiện rõ Đường Lệ gầy gò anh tuấn nhếch miệng tươi cười. . .
- Chào ngài, ta là Đường Lệ!
Trong một khách điếm nhỏ tại huyện Bái, Đường Lệ và Thẩm Thực Kỳ đứng cùng một chỗ, cười vui vẻ chắp tay giới thiệu với Lưu Khám.
- A Khám, bài thơ ca này của ngươi, thực không hợp với nơi thanh nhã.
Trong lao ngục Huyện Bái, mọi người cùng ngồi một chỗ uống rượu. Khi tất cả mọi người tán thưởng bài thơ " Lục y bồi tân tửu, hồng nên tiểu hỏa lô " của Lưu Khám, thì Đường Lệ lại nhăn mặt, phê bình bài thơ của Lưu Khám, khiến Lưu Khám dở khóc dở cười, trên mặt toát lên vẻ xấu hổ.
Còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện. . .
- A Khám, A Khám, đừng ngồi ở chỗ này!
Sau khi Ba Mạn hỏi rõ vấn đề, thấy Lưu Khám đờ đẫn ngồi trên mặt đất, liền bước lên gọi lớn.
Lưu Khám bừng tỉnh, chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt.
Hắn run giọng hỏi:
- Lão Đường, lão Đường làm sao?
- Đường quân sư dẫn người đánh úp Hiểu Quan, chặn đường lui của Lưu Bang. . .Sáng sớm hôm qua, Lưu Bang phát động tổng lực mãnh công, Đường quân sư tự mình thống lĩnh binh mã ra sức chống đỡ. Mạt tướng nhớ kỹ, khi quân Sở công kích một lần sau cùng, Đường quân sư đã bị một gã tướng lĩnh quân Sở gây thương tích.
Chỉ là Đường quân sư không nói cho mạt tướng. . .Sau đó, Mông Thiếu Quân thống lĩnh binh mã đến, Đương Quân Sư lệnh mạt tướng thống lĩnh quân đội xuất kích, giáp công quân Sở. Thế nhưng, khi mạt tướng và Mông Thiếu Quân lên thành, thì phát hiện. . .Phát hiện, Đường quân sư. . .Quân sư đã đi rồi!
Thân thể Lưu Khám liên tục run lên, hai bàn tay nắm thật chặt.
Sau khi nghe Kỷ Tín nói xong, Lưu Khám không nhịn được hét lớn một tiếng:
- Lão Đường. . .
Vừa dứt lời, trong cổ họng Lưu Khám bắt đầu xuất hiện một cổ khí ngọt, máu tươi ứa trào lên miệng, hắn ngửa mặt lên trời, ngã quỵ xuống đất.