Trường mâu ngăn chặn thiết kiếm của Chu Bột, thuận thế quăng một quăng hung hăng đánh về phía ngực Chu Bột.
Chu Bột lại càng hoảng sợ, vội vàng tránh né, thuận thế văng viên thuẫn chắn trường mâu của Đường Lệ, rồi đột nhiên vung thiết kiếm chém xuống.
Cái này gọi là Tát Thủ kiếm!
Vốn là chiêu thức người trong giang hồ hay dùng, Chu Bột học được từ Chu Cú Tiễn.
Đường Lệ bị thiết kiếm đánh trúng, miệng thốt lên tiếng kêu đau đớn, trường mâu tuột tay rơi xuống đất. Chu Bột nhân cơ hội này, xoay người chụp lấy một tên binh sĩ Ba Thục, đoạt cướp một thanh trường đao, xông về phía Đường Lệ.
- Kinh Man, dám đả thương quân sư nhà ta!
Trong góc thành lâu, có một người vọt tới, chính là Kỷ Tín.
Y nâng cung cứng trong tay lên, còn cách Chu Bột khoảng trăm bước, liền thả dây cung bắn chuẩn về phía một tiễn Chu Bột.
Lợi tiễn mang theo lực đạo cực mạnh, cắm trung vai Chu Bột. Lực lượng cực lớn khiến y lui về phía sau hai bước, mà Đường Lệ lúc này giống như phát điên, nhổ bảo kiếm trên mình, tiến lên ôm lấy hai chân Chu Bột, rống lớn một tiếng.
- Đi xuống cho ta!
Chu Bột a một tiếng kinh hãi, rốt cuộc bị Đường Lệ quăng xuống phía dưới tường thành.
Bịch một tiếng. . .
Nếu như không có bốn năm cổ thi thể phía dưới, lần này đã đủ để Chu Bột mất mạng. Chu Bột lúc này một chân bị gãy, miệng phun máu tươi. Mười mấy tên sĩ tốt quân Sở điền cuồng trùng kích tới, vác Chu Bột trên lưng chạy trở về, cuối cùng cũng giúp y thoát khỏi hiểm địa.
Lưu Bang dưới thành quan chiến, thấy Chu Bột xông lên tường thành, liên tục trầm trồ khen ngợi.
Cũng không ngờ, thoáng chốc Chu Bột đã từ trên tường thành ngã xuống. . .Giống như Chu Bột, những sĩ tốt quân Sở xông lên đầu tường thành Hiểu Quan rất nhanh bị Kỷ Tín dẫn theo binh mã đánh xuống. Trong lòng Lưu Bang lúc này lại cảm thất rất bất ổn, rất lo lắng.
Chu Bột được cõng trở về, y liền vội vàng chạy qua.
- Lão Chu, ngươi sao không?
- Bái công. . .Người trên thành Hiểu Quan, mẹ kiếp, đều điên cả rồi. . .Ngay cả Đường thúc tử cũng liều mạng chiến đấu, chúng ta có lẽ phải đổi đấu pháp!
- Đổi đấu pháp?
- Quân số bọn họ không nhiều, hôm nay chính là dựa vào một cổ huyết khí chiến đấu. Chúng ta lấy cứng đối cứng, không chỉ tổn thương thảm hại, mà kết quả cũng không tốt. Trời sáng, hãy để các huynh đệ nghỉ ngơi ăn chút gì đó, rồi hãy công kích. Thứ nhất có thể ổn định chút tâm tình, thứ hai, cũng có thể làm giảm sĩ khí quân trấn thủ Hiểu Quan.
Lưu Bang thấy Chu Bột nói có điểm khó khăn, cũng biết y trọng thương khá nặng.
Chu Bột thụ thương, đối với quân Sở mà nói, chẳng khác gì một sự đả kích thật lớn. Có lẽ phải làm theo như lời Chu Bột nói, cần chút thời gian ổn định rồi!
- Thu binh!
Lưu Bang nhìn đại kỳ trên đầu tường thành Hiểu Quan, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh.
Lúc này trời đã tảng sáng. . .
Trước mắt sắp tới giờ mão, giao phong tại Hiểu Quan liên tục ba canh giờ, rốt cuộc đã dừng lại.
Nhưng ai cũng biết, đây là sự yên ả trước bão tố đã định.
Lưu Bang quyết không thể khoanh tay chịu chết dưới thành Hiểu Quan, còn Đường Lệ tuyệt không bỏ cái thông đạo này, để Lưu Bang thuận lợi bỏ chạy.
Gió sáng sớm mang theo hơi lạnh hiu quạnh, còn pha lẫn mùi máu tươi nồng đậm.
Nửa người Đường Lệ ướt đẫm. . .Chỉ có điều không phải bị mồ hôi thấm ướt, mà là máu tươi. Y ngồi xuống dựa vào tường thành lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt không có tia máu tươi, thậm chí còn lộ ra một màu xanh nhạt. Hít sâu một hơn, y kéo vạt áo xuống, quấn quanh trước ngực.
- Quân sư, ngài. . .
Kỷ Tín tiến lên, nhẹ nhàng hỏi.
Đường Lệ cười:
- Không sao, chỉ bị chém vào vai mà thôi.
Ta đã băng bó qua. . .Kỷ Tín, ngươi đừng lo lắng, ta biết rõ thương thế của ta, đừng quên ta từng theo Đường Vương học qua cách sơ cứu.
Tuy sắc mặt Đường Lệ thoạt nhìn xanh xao đáng sợ, nhưng y chậm rãi nói, khiến Kỷ Tín thở phào một hơi.
- Chúng ta còn bao nhiêu người?
- Chết ba trăm người, thương sáu trăm người. . .Trong đó còn có hai trăm người sợ hãi, không thể tái chiến.
Kỷ Tín nói:
- Quân sư, tình hình khẩn cấp, các huynh đều rõ. Lúc này. . .Tất cả mọi người dường như không thể trụ vững được nữa!
- Ha ha, Lưu Qúy tức chiến, không phải có chủ định đánh?
Đường Lệ nói:
- Kỷ Tín, để mọi người hát. . .Hát bài Nam Nhi Tòng Quân Ca. . .Trước kia Đường Vương dùng ca khúc này, đã có thể dùng ba ngày đi được lộ trình năm ngày đường. Hôm nay tất cả mọi người có chút mệt mỏi rồi. Có lẽ hát ca khúc này có thể tăng cường sĩ khí.
Nam Nhi Tòng Quân Ca, là ca khúc tám năm trước Lưu Khám hát khi đi tham chiến tại Hà Nam.
Chỉ có điều Đường Lệ vẫn luôn cho rằng, âm luật trong bài ca của Lưu Khám chưa chuẩn, có rất nhiều điểm lệch lạc. Nhưng Lưu Khám cười nói, vốn là đây là một bài dân ca, không cần quá nhiều quy củ? Hát thế nào cũng được, dù sao chỉ cần hát để khơi dậy khí thế là đủ rồi.
Ngoài miệng tuy không tán thành, nhưng Đường Lệ tại quận Thục, từng truyền ca khúc này vào trong quân, trở thành bài Ba Thục Quân Ca.
Kỷ Tín gật đầu, đứng dậy, kêu gọi thân binh, phân phó các sĩ tốt, bắt đầu hát.
Tiếng ca mới đầu rất nhỏ, nhưng dần dần hội tụ cùng một chỗ, vang vọng tới tận chân trời. . .
- Kỷ Tín, nếu như ta chết trận, ngươi hãy thống lĩnh binh mã.
- Quân sư. . .
- Ngươi hãy nghe ta nói, Đường Vương chắc chắn sẽ phái binh tiếp viện, nhưng rốt cuộc lúc nào tới, ta cũng không thể xác định. Trước kia, ta và Đường Vương tại huyện Bái thường xuyên nói giỡn. Đường Vương từng nói: Đại trượng phu dùng da ngựa bọc thây, lấy rơm làm chiếu. Ngẫm đi ngẫm lại, chiến tranh nào không có người chết? Ý của ta chính là, chẳng may ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi phải thay ta thống lĩnh binh mã, gắng sức chờ Đường Vương đến; nếu như người chết trận, cũng chỉ định cho người nào đó chỉ huy. . .Về phần có thể trụ vững đến khi nào, hãy phó thác cho trời. . .
Đường Lệ nói gián đoạn không được liền mạch.
Sau khi Kỷ Tín tỉ mỉ nghe xong, liền gật đầu thật mạnh.
- Đỡ ta đứng dậy!
Đường Lệ vừa nói, vừa đưa tay cho Kỷ Tín.
Y chậm rãi đứng lên, vừa muốn cất bước đi. . .Lại nghe có tiếng trống trận ù ù từ dưới chân thành truyền đến, theo đó là thanh âm gào thét quanh quẩn vang vọng tận trời. Thanh âm của hơn vạn quân Sở, đã áp chế hoàn toàn tiếng ca trên tường thành. Ban đầu, Lưu Bang vốn muốn chờ quân sĩ trấn thủ Hiểu Quan giảm bớt sĩ khí, nhưng khi nghe bài Nam Nhi Tòng Quân Ca, y lập tức ngừng nghỉ ngơi, hạ lệnh toàn quân phát động tiến công thành Hiêu Quan!
- Mau nhìn, chính là Đối Lâu!
Kỷ Tín nghe vậy liền ngây ngẩn người, vội vã chạy tới lỗ châu mai, nhìn ra phía bên ngoài.
Đối Lâu là tên một loại xe được bọc thép dùng để công thành. . .Nói chung, Đối Lâu thường có năm tầng, tầng năm dùng tháp công thành , phía dưới lắp bánh xe, dựa vào lực đẩy của sĩ tốt mà đi. Còn bốn tầng khác, có binh sĩ, có thể dựa vào độ cao của Đối Lâu, áp chế cung thủ trong thành.
Chỉ có điều Đối Lâu của Lưu Bang, rõ ràng rất giản dị, lúc này tạm thời dựng lên.
Vì thế Đối Lâu của Lưu Bang vẻn vẻn có ba tầng, cao khoảng ba trượng, do hơn trăm tên sĩ tốt đẩy, âm ầm chạy về phía Nghiêu Quan.
Đường Lệ muốn xông lên, nhưng ngay khi cất bước đã không còn chút sức lức. . .
- Kỷ Tín, người tạm thời thay ta chỉ huy, chuẩn bị đá!
- Rõ!
Kỷ Tín cũng không nhiều lời, vội vàng mệnh lệnh sĩ tốt chuẩn bị phòng ngự. Y cầm kiếm và thuẫn trong tay, đứng trên lâu thành quan sát hướng đi của quân Sở.
Đối Lâu càng lúc càng tới gần. . .
Theo tiếng kèn lệnh của quân Sở vang lên, sĩ tốt trên Đối Lâu, giương cung cài tên bắn về phía đầu thành Hiểu Quan.
- Các huynh đệ, chuẩn bị ném đá!
Nhưng đúng lúc này, từ phía chân trời xa xa lại vang lên tiếng kèn hiệu cực kỳ quái dị, tiếng vó ngựa ùn ùn, đứng trên đầu tường thành có thể cảm thụ được đại địa đang rung động. Kỷ Tín không khỏi ngẩn người, nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên khuôn mặt tràn đầy máu đen toát lên vẻ vui mừng khôn xiết.
- Kèn lệnh núi Ba, là kèn lệnh núi Ba!
Kèn lệnh núi Ba là kèn lệnh quân Ba Thục đặc chế, thanh âm dồn dập to rõ.
Tiếng kèn vang lên, cũng nói rõ viện quân đã tới! Kỷ Tín vung tay cả tiếng la lớn:
- Viện quân, viện quân của chúng ta tới rồi!
Rào rào rào. . .
Trên tường thành Hiểu Quan nhất thời vang lên tiếng hò reo như sấm dậy.
Còn quân Sở dưới chân thành Hiểu Quan không biết nên làm thế nào cho phải.
Lưu Bang đứng trên binh xa, xoay người nhìn lại phía sau. Chỉ thấy, phía chân trời cát bụi bay ngút trời, một con Hắc Long đang nhe nanh múa vướt vọt tới. . .
- Tặc tử Kinh Man, đừng vội càn rỡ, Mông Khắc ở đây!
Có một viên Đại Tướng cao giọng la lớn.
Mông Khắc là ai?
Lưu Bang chưa bao giờ nghe đến cái tên này. . . Nhưng cũng không quan trọng, đội binh mã này rõ ràng là viện quân của Hiểu Quan, nói như vậy, Trương Lương đã thất bại rồi sao?