Bọn mọi rợ bây giờ đúng là khí thế đang thịnh, nếu Bắc Hà không yên, hắn đánh biên cương phía bắc của chúng ta sao đây?
Sáu vạn quân Tần trốn vào Thái Hành sơn, lại không dựa dẫm vào Nhạn Môn, điều này cho thấy rõ ràng là trong số sáu vạn người này, có kẻ sáng suốt. Bọn họ đã ở lại Thái Hành sơn, tất nhiên sẽ quấy nhiễu liên quân Sở Triệu ....hì hì, ta đoán chắc, Hạng Tịch bây giờ e là đang đau đầu vì chuyện này.
Còn nữa, hắn công lược Bắc Hà, mục đích cuối cùng cũng vẫn là để đánh vào Quan Trung.
Thời gian càng kéo dài, thì càng bất lợi cho hắn. Vì thế ta đoán là, Hạng Tịch bây giờ cũng đang khó xử, không biết bước tiếp theo nên làm thế nào cho phải. Ở lại Bắc Hà? Tiến quân Quan Trung? Hì hì, bất kể là lựa chọn thế nào, đối với Hạng Tịch mà nói, đều không phải là lựa chọn tốt.
Lưu Khám nói xong, trầm ngâm một lát:
- Lệnh Khoái Triệt lập tức phái người, nghĩ cách liên lạc với quân Tần ở Thái Hành sơn, trợ giúp cho họ hết mức có thể.
Ta phải để sáu vạn quân Tần này, nhiễu cho Bắc Hà long trời lở đất!
Sơn Dương, Nguyệt Thị vương thành.
Đúng lúc canh hai, vương hậu Mạt Lỵ lặng lẽ rời khỏi hoàng cung, men theo hẻm nhỏ, đến một chỗ vắng vẻ trước cửa nhà.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, một lát sau từ bên trogn vang lên tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng mở cửa, một ông già đầu tóc bạc phơ thò đầu ra nhìn, thấy Mạt Lỵ vương hậu, lão vội vàng kéo cánh cửa ra mời vương hậu vào trong. Sau đó lại nhìn trước ngó sau, thấy bốn bề không chút động tĩnh, mới đóng cửa lại.
Mạt Lỵ có vẻ rất thông thuộc căn nhà này.
Không cần ông lão tóc bạc dẫn đường cho mình, tự mình đi thẳng tới trước gian phòng ở hậu trạch, đẩy cửa bước vào.
Nguyên Bình đang đọc sách trong phòng, bị Mạt Lỵ đột ngột đến dọa cho một trận.
- Mạt Lỵ, sao người lại tới đây?
Mạt Lỵ bỏ áo choàng xuống, những đường cong lồi lõm uyển chuyển hiện lên dưới lớp áo quần mỏng manh.
Nàng thấp giọng nói:
- Bình, ngươi không cần bận tâm, lão gia kia gần đây bị Ô Tôn mĩ nữ mà phụ vương ta dâng tặng làm cho đầu óc choáng váng, căn bản là không quản nổi ta.
Vừa nói, Mạt Lỵ vừa đến ngồi xuống bên cạnh Nguyên Bình.
Nguyên Bình cười, ôm lấy Mạt Lỵ, bàn tay to lớn thò vào ngực nàng, sờ nắn bộ ngực đẫy đà của Mạt Lỵ, nhẹ giọng cười nói:
- Sao, nhớ ta hay sao?
Mạt Lỵ cũng không cự tuyệt, đôi mắt đẹp híp lại thành đường, hơi thở có chút nặng nề.
- Bình, huynh đừng nhiễu nữa, hôm nay ta đến, là có chuyện tìm huynh!
Mạt Lỵ cơ hồ như đã nằm bẹp trong lòng Nguyên Bình, miệng thì nói vậy, nhưng bàn tay nhỏ bé mềm mại như không có xương kia, lại thò sâu vào trong vạt áo Nguyên Bình, vuốt ve bộ ngực của hắn.
- Hả? Là chuyện gì vậy?
- Phụ vương ta hôm nay phái người tới rồi....
Nguyên Bình giật bắn cả người, chợt thu lại nụ cười vui vẻ, nhẹ giọng hỏi:
- Tình hình thế nào rồi?
- Theo kế hoạch của huynh, tên đó đã bị đệ đệ của ta dụ tới Thành Khuếch Chu Quốc rồi....
Phụ vương hỏi ta, có phải có thể hành động rồi không? Liệp Kiều Mỹ chỉ cần phát động từ phía sau, Thành Khuếch chư quốc sẽ lập tức phản công. Tên đần độn đó khó mà sống sót, chỉ có đường chết.
Nhưng không biết, cái tên lão Bi Quân Hầu kia của ngươi.....à, bây giờ phải gọi là lão Bi vương, lúc nào sẽ gây chuyện đây?
Nguyên Bình mỉm cười:
- Chuyện này nàng cứ yên tâm đi, Vương thượng phục quốc, bây giờ hùng cứ phương bắc, nắm trong tay sáu quận, thực lực tự lớn mạnh. Mấy hôm trước, y phái người đến thông báo cho ta, đã lệnh Thiệp Gian tướng quân đánh Tịnh Châu. Chỉ đợi sau khi vào đông, sẽ xuất kích Nguyệt Thị.
- Bình, tên lão Bi vương kia của huynh không thành thật cho lắm.
- Hả?
- Phụ vương ta nói, hắn phái người vượt Hà Thủy, không ngừng gặm nhấm Hà Tây, còn bắt người cướp của của người Khương ở đó.
Huynh cũng biết, đám người Khương đó có không ít là phụ thuộc vào chúng ta, hắn làm như vậy, là để cho phụ vương ta mất mặt, có chút mất hứng.
Nguyên Bình nói:
- Phụ vương nàng cũng quá keo kiệt!
Chỉ là một đám Khương man thôi mà, hà tất phải ghi nhớ trong lòng? Nếu hơn ngàn dặm đất đai màu mỡ ở vùng Sơn Dương cát chảy này, tí đất Hà Tây hoang tàn này, tính đếm gì chứ?
Sáu mươi vạn người Nguyệt Thị....Mạt Lỵ, nếu Ô Tôn có được sáu mươi vạn người này, biên cương vạn dặm Tây Bắc, ai dám chống lại ta?
Hì hì, cho dù đó là người Đông Hồ, sau này thấy Ô Tôn đại vương, sợ là cũng phải khúm núm, không dám có tí không tôn kính nào.
Vốn cho rằng, sau khi nói ra những lời này, Mạt Lỵ sẽ lại cao hứng như cũ.
Ai ngờ, Mạt Lỵ không những không vui, ngược lại lại tỏ vẻ bi thương.
Nàng khẽ thở dài một hơi, ngồi thẳng dậy.
- Sáu mươi vạn người, thì có can hệ gì với ta?
Nguyên Bình không khỏi ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Mạt Lỵ, có chút không hiểu, vì sao nàng không vui.
Đôi mắt Mạt Lỵ, đỏ lên....
- Ta đã suy nghĩ mấy hôm nay, dù sao ta cũng là vương hậu ở Nguyệt Thị.
Nếu Nguyệt Thị không còn, vùng đất này bị tên vua gấu ngựa của ngươi và Ô Tôn chia cắt, ta và Tứ Nguyệt, sẽ trở thành kẻ không nhà. Ô Tôn đại vương có được sáu mươi vạn người, thực lực tăng mạnh, thì đã sao? Ta chẳng còn gì cả, không khéo lại phải gả cho người khác.
Nguyên Bình, trong lòng khẽ động.
- Mạt Lỵ, nàng lo lắng....
- Ô Tôn đại vương đã lập Liệp Kiều Mỹ làm vương tử.
Liệp Kiều Mỹ do vương hậu Ô Tôn sinh ra, không phải là chị em ruột của ta. Tên đó, từ nhỏ đã ngạo mạn hống hách, nếu Ô Tôn mạnh lên, còn tha cho mẹ con ta sao? Bình, tất cả chuyện này ta đều nghe theo huynh, huynh phải tìm đường thoát cho ta.
Nguyên Bình lần này coi như hiểu rõ rồi!
Mạt Lỵ, rõ ràng là không muốn Liệt Kiều Mỹ trở thành đại vương của Ô Tôn.
Hoặc là nói, nàng muốn trở thành Ô Tôn vương nữ, thay thế tên Liệt Kiều Mỵ kia.
Nguyên Bình biết rõ, Mạt Lỵ trước nay luôn có dã tâm, không phải là một người con gái an phận. Dưới vẻ điềm đạm đáng yêu và vẻ đẹp động lòng người, ẩn dấu một trái tim bất định. Nhưng như vậy cũng không tệ. Phục tùng khoái cảm của một người con gái như vậy, hì hì, chắc cũng không tồi.
Nguyên Bình cũng từng nghĩ tới, nếu Ô Tôn chiếm được Nguyệt Thị, thực lực lớn mạnh lên, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Một Ô Tôn cường đại thống nhất, với một Ô Tôn chia cắt nội đấu....
Nguyên Bình không chút nghi ngờ sẽ lựa chọn cái thứ hai.
Trước đó, hắn vẫn đang khổ sở tìm cơ hội, nhưng chưa nghĩ tới, cơ hội này rõ ràng là đã đưa đến trước mặt.
- Mạt Lỵ, nếu đã như vậy, nàng hãy theo ta về Bắc Cương đi.
Nguyên Bình cố ý không nói, mà tình thâm ý trọng nhìn Mạt Lỵ, nhẹ giọng nói:
- Ta ở dưới trướng Vương thượng, địa vị cũng xem như không quá thấp. Hơn nữa, gia đình cũng có cơ nghiệp, nàng theo ta về, không cần nói cái khác, nhưng đảm bảo nàng và Tứ Nguyệt vinh hoa phú quý, không phải lo cơm ăn áo mặc, không phải là điều khó khăn.
Mạt Lỵ đen mặt lại, bàn tay nhỏ bé hung hăng véo một cái vào chỗ hiểm của Nguyên Bình.
- Đồ chết tiệt nhà huynh, ta thèm vào theo huynh về.
- Vậy nàng...
- Ta muốn huynh giúp ta!
Mạt Lỵ dứt khoát nói hết ra:
- Ta muốn huynh giúp ta, giúp ta lên làm Ô Tôn vương nữ.
- Cái này sao....
- Được không vậy...
Mạt Lỵ vừa nói, tấm thân mềm mại không xương dán chặt lấy Nguyên Bình, cánh tay trắng như ngó sen ôm lấy cổ Nguyên Bình, cánh môi hồng kề sát bên tai Nguyên Bình, hơi thở như lan như xạ, cái lưỡi thơm nuột nà, phiêu du bên tai Nguyên Bình, sau đó nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới, giống như con rắn tiếp tục trượt xuống, bàn tay thuận thế giật bỏ y phục của Nguyên Bình, thơm, hôn, rồi lại tiếp tục trượt xuống.
Đây đúng là một con yêu tinh đáng chết!
- Mạt Lỵ....chuyện này....ừ!
Hắn bỗng nhiên dừng lại, há mồm thở dốc:
- Ta sẽ tự nghĩ cách giúp nàng....chỉ cần đại vương của ta....nàng cái đồ lẳng lơ đáng chết....được rồi, ta nghĩ ra cách rồi.....
Mạt Lỵ ngẩng đầu, ánh mắt đẹp như tơ:
- Bình, huynh nghĩ ra cách gì rồi?
- Cái này, nếu nàng còn còn xen vào nữa....tóm lại là, ta đảm bảo để nàng ngồi lên vị trí nữ vương!