Uy hiếp, chưa cần nói tới. Chỉ là thua cuộc mà thôi. . .
Sau khi vừa gia nhập đội quân của Lưu Khám, Xa Ninh nghe người ta nói, trong đội quân này, võ nghệ cao nhất, lực sát thương mạnh nhất không phải Lưu Khám, mà là cự hùng trong tam hùng tại Lâu Thương – Lưu Cự. Thậm chí võ nghệ của Quán Anh tuy không kém Xa Ninh, nhưng ngoại trừ Lưu Khám, nhiều nhất chỉ xếp thứ ba. Cái này còn chưa tính đến Ly Khâu, nếu bàn về quyền thuật, Ly Khâu có thể đứng thứ ba.
Hai người còn lại, một người chính là Lưu Cự, một người là Lưu Tín tại Ba Thục.
Tuy Xa Ninh lớn tuổi, nhưng tâm tư tranh cường háo thắng lại không giảm bớt chút nào. Mười năm trước, Xa Ninh từng lĩnh giáo võ nghệ của Lưu Khám.
Mười năm trước, Xa Ninh sàn sàn với Lưu Khám.
Nhưng mười năm sau, Xa Ninh hiểu rất rõ, lão không còn gân cốt, thực sự không phải đối thủ của Lưu Khám.
Nhưng điều này không có nghĩa lão sẽ tán thành Lưu Cự. Vì vậy vào một buổi sáng sớm tại doanh trại Đồng Đê, Xa Ninh vì đám người Quán Anh khiêu khích, lao không quản mưa gió tìm đến chỗ Lưu Cự hàng ngày thường luyện võ. Kết quả, lão chỉ tiếp được sáu gậy của Lưu Cự thì hạ khí giới chịu thua.
Hơn nữa, còn bị Lưu Cự buộc ký điều ước bất đắc dĩ. . .Nếu không, Lưu Cự sẽ “tuyên dương chiến tích” của lão.
Xa Ninh là người thành danh nhiều năm, nếu như chuyện Lưu Cự dùng chưa đến mười kích đánh bại mình, chẳng phải mất thể diện sao?
Lần này Lưu Tần bị thương, có thể sau này phải phế bỏ một cánh tay.
Lưu Cự sao có thể không giận?
Chỉ là, Lưu Cự biết, Lưu Khám chưa chắc đồng ý cho Lưu Cự y tham chiến, dù sao nhiệm vụ quan trọng nhất của y chính là bảo vệ người nhà. Đừng nghĩ Lưu Cự thẳng thắn, mà coi y là kẻ ngốc. Y không trực tiếp tìm Lưu Khám khiêu chiến, mà đi tìm Xa Ninh, để Xa Ninh nói tốt giúp y một phen.
Cái này gọi là, tính mạng có giá, còn chữ tín là vô giá,
Xa Ninh đã tới rồi!
Nhìn bộ dáng Xa Ninh, Lưu Khám cười khà khà.
Hắn biết rất rõ chuyện giữa Xa Ninh và Lưu Cự.
- Đã như vậy, lão nói cho đại ca ta biết, tý nữa xuất phát, ta sẽ không đợi y.
Xa Ninh thở phào một cái, vội vàng chắp tay thi lễ, quay người muốn rời đi. Nhưng Lưu Khám lại nói với y:
- Lão Xa, đại ca ta theo ta xuất chinh, trong nhà không thể không có người trông nom. Nếu như đại ca ta đi, vậy lão hãy lưu lại. . .Già trẻ nhà ta, tất cả trông cậy vào ngươi!
- Hả?
Xa Ninh nghe vậy, trong lòng có chút sầu não, có chút cảm kích, còn có một tia không phục.
Lão muốn đi chém giết tứ phương, nhưng cũng biết, chính mình đã lớn tuổi, thực sự không thích hợp chạy đường dài. Lưu Khám làm vậy chính là muốn giữ thể diện cho lão; mặt khác, Lưu Khám giao gia quyến để lão bảo hộ, thực sự tín nhiệm, thực sự coi trọng tới mức nào?
Hít sâu một hơi, Xa Ninh lại chắp tay tuân mệnh lần nữa.
- Ô Đình Uy thì cứ giữ lại đã!
Lưu Khám đột nhiên nói:
- Nhớ năm đó, tại thời điểm ta gặp khó khăn, Ô Thị Khỏa thu nhận giúp đỡ ta, bảo vệ ta. Phần ân tình này, nếu như không phải bất đắc dĩ, ta thực không muốn đối đầu với y. Trước hết hãy giữ Ô Đình Uy lại, đối đãi tử tế, đợi ta từ Ngũ Nguyên trở về, rồi sẽ tính tiếp.
- Rõ!
- Về phần Cù Diễn Trưởng. . .
Lưu Khám cười cười:
- Ta nay xuất chinh, muốn loại bỏ ung nhọt, đang cần một người tế cờ. Dù sao giữ lại cũng lãng phí lương thực, hãy dùng y để tế cờ!
Ngữ khí của hắn rất ôn hòa.
Trong giọng nói nhu hòa này đã toát lên một loại ý chí quả quyết.
Sắc mặt Xa Ninh rất nghiêm nghị, khom người trả lời:
- Rõ!
Lưu Khám hôm nay không phải tiểu tử bán rượu mười năm trước xuất hiện tại thành Tống Tử, cầu xin lão bí truyền ủ rượu Yến nữa. Mười năm, hắn đã trở thành chư hầu một một phương!
Tuyết cỡ bằng lông ngỗng bay lả tả rơi xuống phía dưới.
Gió bắc đến từ phương bác, lạnh lẽo mà hung mãnh, vừa xét qua bình nguyên vô tận liền cuốn bông tuyết nổi lên đầy trời. Quả thực không thể biết rõ, những bông tuyết này, cái nào từ bầu trời đến, cái nào là gió cuốn lên. Trời đất bị tuyết bao phủ, toàn một màu trắng xóa, toàn bộ thế giới có vẻ rối mù, không rõ ràng lắm.
Ô Thị KHỏa ngồi bên cạnh lò sưởi, tay cầm một cuốn sách, tâm tình có chút bồi hồi không yên.
- Ô Tín, Ứng Nguyên đi mấy ngày rồi?
- Khởi bẩm lão gia, đại thiếu gia đã đi bốn ngày.
- Nếu không nhầm, có lẽ phải đến Dương Sơn rồi chứ?
- Tính toán thời gian, hẳn là đã tới! Chỉ là tuyết lớn như vậy, e là không dễ đi, phỏng chừng phải muộn mất hai ngày, nhưng cũng không quá lâu.
Ô Tín, tên thật là Lý Tín.
Chỉ là, Lý Tín này không phải Lý Tín kia.
Y và tổ phụ Lý Thành không có quan hệ gì, vốn là người Khương sinh sống tại Hoàng Hà, về sau bộ tộc bị diệt, trở thành nô lệ, được Ô Thị Khỏa thu mua. Suy tính thời gian, gã Ô Tín này theo Ô Thị Khỏa đã xấp xỉ hai mươi năm rồi, có thể xem như lão bộc trung thành.
Ô Thị bảo có bốn gã gia tướng, bao gồm Quả, Dũng, Trí, Tín.
Nhưng trên thực tế, chỉ có hai người thực sự là nòng cốt Ô Thị bảo, một người là Ô Tín, người kia là Ô Trí theo Ô Ứng Nguyên trở về nước Nguyệt Thị.
Ô Dũng và Ô Quả bị Lưu Khám giết chết, đều gia nhập sau khi Ô Thị Khỏa đến Cửu Nguyên.
Sau khi Ô Thị Khỏa nghe Ô Tín nói xong, y nhẹ nhàng gật đầu:
- Không biết vì điều gì, tối hôm nay, mí mắt ta nháy rất nhiều, tâm thần có chút không tập trung, ngược lại luôn luôn cảm giác giống như có chuyện gì đó không tốt. . .Ô Tín, Quảng Võ Quân Lưu Khám hôm nay đã đi tới đâu?
- Ba ngày trước, nhân mã của Lưu Khám đã lên đường, quân tiên phong của hắn, trưa nay đã đến Hà Nam Ngạn. . .Chỉ có điều ta phỏng đoán, tuyết lớn như vậy, e là bọn họ không thể qua sông. Tình hình tại Cù Diễn rất yên tĩnh, không có bất cứ động tĩnh gì. Lão gia, theo ta nghĩ, ngài quá đề cao gã Quảng Võ Quân kia rồi. . .Hôm nay hắn có thể đã khác xưa, nhưng mang theo nhiều lưu dân như vậy, đã mẻ đầu sứt trán, làm sao có thể gây loạn? Hơn nữa, hắn muốn làm loạn, chẳng lẽ không sợ mấy chục vạn đại quân của Thượng tướng quân sao?
Ô Thị Khỏa tóc tai bù xù, gãi gãi đầu một cái:
- Ta cũng cảm thấy vậy, dù sao mấy chục vạn đại quân Bắc cương của Vương Ly động thủ bình định loạn Sơn Đông, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Lưu Khám dám mạo hiểm, gây loạn tại Cửu Nguyên sao?