Dính máu tươi, Xích Kỳ mang theo hơi lạnh đặt trên cổ Lý Đại Hắc, sau lưng còn có Lý Nhị Hắc và Hồ Yển bị dây thừng siết chặt khiến sắc mặt tái nhợt.
- Lưu Khám huynh đệ, hạ thủ lưu tình!
Bành Việt phóng ngựa chạy nhanh tới, nhưng không chờ y tới gần, chợt nghe thấy Lưu Khám rống lớn một tiếng:
- Bành Việt, ngươi tiến thêm một bước, đầu ba người này liền lìa khỏi cổ!
Xuyyyyy!
Bành Việt vội vàng ghìm chặt cương ngựa, sắc mặt tỏ vẻ lúng nhìn Lưu Khám. Tiến không được, lui chẳng xong, hai ngươi đứng cách xa nhau khoảng chừng hai mươi bước, bốn mắt nhìn nhau.
- Lưu Khám huynh đệ, chuyện này kỳ thực. . .
- Bành đại ca!
Lưu Khám cắt ngang lời Bành Việt nói. . .
- Đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi một tiếng đại ca. . .Hiểu lầm hay không hiểu lầm, ta không muốn nghe, cũng không muốn biết.
- Mười năm giao tình, đã bị đốt sạch bởi trận đại hỏa này.
- Ta và ngươi nghi kỵ lẫn nhau, chẳng bằng hôm nay nói cho rõ ràng. Đừng nói với ta rằng ngươi không biết, nếu như ngươi thực sự coi trọng giao tình của ta và ngươi, tất nhiên sẽ không giữ gã sứ giả Vương Khác kia lại điền trang. Ngươi giữ y lại, đã nói rõ, ngươi thực sự động tâm!
- Ta. . .
Không biết vì sao, Bành Việt không có dũng khí phủ nhận lời Lưu Khám nói.
Lưu Khám cười nhẹ một tiếng:
- Có điều ta vẫn rất cảm kích, cảm kích người trên tiệc rượu ngày hôm qua, không có hạ sát thủ, hơn nữa còn để Cự và Tần kết bái làm huynh đệ. Không vì điều gì khác, chỉ vì tình huynh đệ giữa Tần và Cự, ta hôm nay tha mạng cho tính mệnh ba người này. Nhưng có hai lời trong lòng, nhất định phải nói.
- Bành huynh, ngươi là người trọng tình trọng nghĩa, những dễ bị người kích động.
- Một số thời điểm ngươi không xác định được mục tiêu, để tâm ý dao động. . .Ngươi không phải người có chủ ý lớn, hơn nữa không có lập trường của chính mình.
- Lưu Khám huynh đệ. . .
Lưu Khám thu hồi Xích Kỳ, một đao chặt đứt dây thòng lọng trên lưng ngựa.
Chắp tay nói với Bành Việt:
- Hôm nay từ biệt, sau này không gặp lại. . .Bành huynh, ngươi bảo trọng, ta xin cáo từ!
Xích Thố ngửa đầu hí lớn, tại chỗ quanh tròn một vòng, nhanh như gió chạy về phía phương xa!
Mưa, từng hạt từng hạt rơi xuống, nhưng Bành Việt dường như vẫn mơ màng.
- Em rẻ, không thể thả hắn đi, nếu không. . .
- Ngươi im ngay!
Trong lòng Bành Việt đột nhiên trào dâng một cơn thịnh nộ, đưa tay hung hăng quất một roi về phía Hồ Yển. Một roi này, xen lẫn sự phẫn nộ và áy náy trong lòng Bành Việt, vì thế lực lượng cực kỳ mạnh. Chỉ một vụt này đã khiến Hồ Yển hét thảm một tiếng, trên mặt da tróc thịt bong, máu me đầm đìa.
- Trở về nhà!
Bành Việt thúc ngựa rời đi, cũng không cần biết h tình hình Hồ Yển kia thế nào.
Lý Đại Hắc vẫn trong cơn phẫn nộ, một chụp tóm lấy cổ áo Lý Nhị Hắc, tức giận quát hỏi:
- Tên khốn kiếp này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói mau!
Đến lúc này, Lý Đại Hắc vẫn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra.
Lý Nhị Hắc lắp bắp nói rõ nguyên nhân, khiến Lý Đại Hắc nổi trận lôi đình vung tay tát y một bạt tai, làm cho nửa bên má Lý Nhị Hắc sưng vù.
- Ta đánh cái loại người không có tiền đồ như ngươi, chỉ vì chút tiền bạc, mà làm nên chuyện này?
Đại Khâu ta có thể có cục diện ngày hôm nay, cũng nhờ Lưu Quân Hầu năm đó trợ giúp. . .Ngươi ngươi ngươi. . .Người đâu, tới trói trói tên khốn kiếp này lại cho ta.
Y cũng biết, trong chuyện này, Hồ Yển có trách nhiệm lớn nhất.
Thế nhưng, Lý Đại Hắc không thể trách cứ Hồ Yển, dù sao đó cũng là anh rể của ca ca. Bành Việt có thể đánh y, nhưng mình không thể làm như vậy.
Mưa càng lúc càng lớn.
Bành Việt cũng không phải cứu hỏa nữa, mà trở lại thư phòng, đặt mông ngồi xuống, trong đầu hỗn loạn vô cùng.
Lúc sắp đi Lưu Khám nói những lời kia, trong lòng y còn có một phần thất vọng và thương cảm, khiến y cảm thấy có mình rất có lỗi.
- Phụ thân!
Bành Cự xuất hiện trước cửa thư phòng, trừng to mắt nhìn Bành Việt:
- Mẫu thân vừa nói cho hài nhi biết, có phải Lưu gia ca ca đã đi rồi?
- Thế nhưng hài như chuẩn bị tặng y lễ vật, còn chưa tặng y. . . Vì sao y lại đi?
- Lễ vật?
Bành Cự đi tới bên cạnh Bành Việt, cầm trong tay một thanh đoản kiếm:
- Đây là Lưu gia ca ca tặng hài nhi. . . Y nói, muốn hài nhi luyện võ thật giỏi, sau này có thể giúp phụ thân giết kẻ xấu. Vốn hài nhi cũng muốn tặng y lễ vật, nhưng lúc ấy đã muộn, định sau khi trời sáng sẽ đến tặng.
Bành Việt nhận lấy thanh đoản kiếm, ấn lò xo, thương lang bật lên một tiếng, kéo ra một thanh bảo kiếm.
Đoản kiếm này, tên là Ngư Tràng.
Là Đúc kiếm đại sư Âu Dã Tử tạo thành, hai trăm năm trước, bởi vì Chuyên Chư đâm Vương Liêu mà nổi tiếng trong thiên hạ.
Trên chuôi kiếm có khắc một hàng chữ nhỏ: Tần nhi đầy tuổi, lễ vật Tần Mạn.
Đây là Lưu Tần đầy tuổi, Tần Ma tặng lễ vật cho Lưu Tần. Bảo kiếm Ngư Tràng mang theo khí lạnh. Có lẽ, đoản kiếm này là bảo vật Lưu Tần luôn luôn mang theo bên người, được đựng trong hộp gỗ phủ sơn, bởi vì thường xuyên vuốt ve, thế cho nên hộp kiếm mơ hồ trơn tuột.
Dễ dàng thấy được, Lưu Tần rất coi trọng lần kết nghĩa huynh đệ này.
Nhưng bản thân mình nhất thời hồ đồ, lại làm tổn thương thật lớn đến hai tiểu hài tử!
Nếu nói thực lòng kết giao, mình không bằng Lưu Khám. Tuy Lưu Khám thường xuyên mang chữ lợi đọng lại trong miệng, nhưng cái lợi của Lưu Khám chính là cái lợi của thiên hạ!
Trước kia mình còn không phục, mà nay. . .
Bành Việt điên cuồng cười một tiếng:
- Đừng lo lắng, con chuẩn bị xong lễ vật, phụ thân sẽ phái người đưa tới, Lưu gia ca ca của con nhất định rất vui mừng.
- Tạ ơn phụ thân!
Trên mặt Bành Cự nhếch lên tia tươi cười, xoay người chuẩn bị rời đi.
- Cự!
- Phụ thân, còn chuyện gì nữa?
- Nếu như. . .Phụ thân chỉ nói nếu như thôi, sau này xảy ra chuyện ngoài ý muốn. . .Con hãy bảo vệ cho mẫu thân và đệ muội của con thật tốt, dẫn bọn họ đầu quân cho Lưu gia thúc thúc con.