Trên thực tế, giây phút trúc mâu bắn ra, Lưu Khám đã biết sẽ xảy ra kết quả thế nào. Đây gọi là luận vũ khí sẽ thắng, vũ khí tiên tiến vượt khỏi sự sát thương bình thường, lực uy hiếp gây ra đối với kẻ địch là khó mà lường được. Ngược lại Trần Anh quả quyết bắn chết binh lính bị thương đã khiến cho Lưu Khám âm thầm gật đầu. Nhưng hắn cũng biết, kế tiếp, quân Sở nhất định sẽ điều chỉnh trạng thái, triển khai trả thù điên cuồng nhất.
- Quân sư, tại sao phải bắn chết người của mình?
Hạng Vũ nghe thấy thế cũng không thể đứng ngây người trên nền đất đỏ nữa.
Gã dẫn theo tùy tùng lập tức tới trước trận địa, nổi giận đùng đùng quát lớn:
- Đó là những bị tốt của Đại Sở ta, vì sao phải...
Hạng Vũ mặc dù gặp đại bại nhưng uy danh trong quân Sở không hề suy giảm.
So với sự hăng hái trước đó vài ngày thì nhìn gã tiều tụy hơn một chút, có điều khi giận dữ vẫn mang sát khí khiến người ta sợ hãi.
Trần Anh chỉ tay về phía các xác chết trước trận, cười đau khổ nói:
- Thiếu tướng quân, nếu còn để bọn họ kêu gào nữa, chỉ sợ sẽ khiến sĩ khí của toàn bộ đại quân suy yếu, ta cũng là hành động bất đắc dĩ… Có trời mới biết Lâu Thương chết tiệt này sao lại có loại vũ khí ác độc như vậy?
- Chẳng phải ngươi đã trù tính từ lâu rồi sao, tại sao không có chút phòng bị gì?
Hạng Vũ tức giận quát hỏi, quay đầu ngựa nhìn xác chết quân Sở la liệt khắp nơi mà không khỏi xúc động, nước mắt trực trào ra.
- Ta nói rồi, Tần cẩu xảo trá!
Gã nghiến răng nghiến lợi nói:
- Làm cái gì mà từng bước đẩy mạnh, đại quân ta đã sắp tới thành, từ khi phát động tấn công dù là chết trận trên chiến trường, cũng không phụ uy danh nam nhi của Đại Sở ta. Chứ tự mình giết người của mình, chẳng phải khiến các huynh đệ cảm thấy chua xót sao?
Trần Anh sầm mặt xuống, không nói gì.
Hạng Vũ vốn là kẻ cuồng ngạo, trước kia thua trận đã có phần thu mình lại.
Nhưng bản tính đàn bà đã khắc sâu vào trong xương tủy, sau khi thấy tình cảnh thê thảm của đám quân sĩ dưới trướng đã không thể nhịn được.
Gã phóng ngựa rong ruổi trước trận, vung tay nghiêm giọng quát to:
- Các huynh đệ, Tần cẩu ở trước mặt, theo ta công phá Lâu Thương, giết sạch Tần cẩu!
- Công phá Lâu Thương, giết sạch Tần cẩu!
Phải thừa nhận rằng, Hạng Vũ quả thật rất có nghề trong việc cổ động sĩ khí.
Gã nhảy xuống chiến mã, rút thiết kiếm ra, vung tay đâm vào một mặt của tấm chắn, lạnh lung nói: Nam nhi Đại Sở, theo ta xông lên!
Tiếng trống trận ầm ầm vang lên văng vẳng trên trời cao.
Từng đội quân Sở dưới sự dẫn dắt của Hạng Vũ đã ào ào lao về phía Lâu Thương như thủy triều.
Trung xa tỉnh lan và thang mây xen lẫn nhau trong quân trận, tiếng động ầm ầm vang lên. Chẳng phải có kênh mương sao? Không sợ, chúng ta tiến lên!
Trần Anh định ngăn hành động công kích lỗ mãng này của Hạng Vũ nhưng đành nuốt vào trong.
Vị Thiếu tướng quân này đâu chịu nghe lời khuyên bảo?
Trước đây nếu không thua trận, e rằng cũng sẽ không nghe theo lời khuyên của mình. Nay gã nóng tính lên, sao có thể nghe lời khuyên giải được?
Chỉ là như vậy, e rằng quân Sở sẽ chết thê thảm rồi…
Trên đầu thành Lâu Thương, tiếng mõ dồn dập vang lên, theo sát đó là hàng vạn mũi tên cùng bắn, từng chum mưa mũi tên che khuất bầu trời được trút xuống.
Chỉ nghe thấy từng hồi âm thanh dây cung của Đại Hoàng tham liên nỏ.
Từng chiếc tên nỏ to bằng cánh tay trẻ con được bắn đi vun vút về phía trùng xa tỉnh lan.
- Máy ném đá, bắn!
Đối mặt với thế tấn công như nước thủy triều của quân Sở, Lưu Khám không chút hoang mang. Khi thấy trùng xa tỉnh lan vượt qua các mương máng đế tới gần thành, hắn quyết đoán phát mệnh lệnh. Hơn trăm xe ném đá giấu trong góc cửa thành đã ầm ầm bắn ra những viên đá khổng lồ hình thoi.
Đồng thời, hai cánh hai bên cũng trút xuống cơn mưa mũi tên, đá vụn đầy trời.
Trong nháy mắt, quân Sở dưới thành chết thê thảm, bị mũi tên đâm vào như con nhím, bị viên đá to đập vào nát cả thịt.
Từng đống máu thịt be bét, chân cụt tay đứt rơi đầy mặt đất. Hai xe tỉnh lan bị những viên đá to đập nát bét. Binh lính trong xe cũng chết thảm vô số trước trận.
Hạng Vũ xông lên phía trước nhất, vung kiếm sắt múa may để gạt mũi tên đi.
Kể cả gã lao đến bên bờ sông đào bảo vệ thành thì cũng phải dừng bước. Thang mây hay trung xa tỉnh lan cũng không thể tiến lên được.
Đối diện với bức tường thành cao hơn bốn trượng, Hạng Vũ chỉ biết giận nổi trận lôi đình.
- Thiếu tướng quân, ngày xưa ở Trữ La Sơn, ngươi dùng đỉnh to để thử nghiệm, đến mà không trả lễ thì không hay, nay Lưu mỗ theo đó dùng đá to để trả lại.
Lưu Khám tức giận gào lên một tiếng trên đầu thành, một tay nhấc viên trấn thạch lên, một chân giẫm trên lỗ châu mai, thò nửa người ra đập xuống thật mạnh.
Viên trấn thạch đá này khoảng một trăm cân, nhưng sau khi Lưu Khám ném đi, lực của nó không dừng lại ở nghìn cân.
Trấn thạch khí thế hung hăng, Hạng Vũ không thể tránh né được, gã cắn răng, giơ khiên sắt ra ngăn lại, miệng hét lớn một tiếng:
- Mở!
Tiếng nổ lớn đoàng một cái, khiên sắt bị đập méo mó.
Trấn thạch lăn vòng trên không trung rồi rơi tõm xuống sông bảo vệ thành.
Còn Hạng Vũ lăn lông lốc về phía sau mấy bước, gã thấy lồng ngực vô cùng khó chịu, cổ họng ngọt ngọt, phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
- Quân hầu uy vũ, Quân hầu vạn tuế!
Lưu Khám thở phào, nỗi buồn mấy hôm trước bị mũi tên đâm sau lưng gây thương tích cũng theo đó được quét sạch.
Hơn trăm tên thân binh mặc cơn mưa mũi tên xông lên trước, hai người khênh Hạng Vũ lui về phía sau. Hạng Vũ còn muốn giãy dụa nhưng không làm thế nào được. Đòn của Lưu Khám đập vào khiến thân thể gã mềm nhũn, không còn chút sức lực.
Tên Lưu Khám chết tiệt!
Hạng Vũ thầm chửi trong lòng, nhưng không biết làm thế nào cả.
- Thiếu tướng quân, ngươi còn nợ ta một mũi tên, sau này nhất định sẽ hoàn trả.
Quân Sở bảo vệ Hạng Vũ rất chặt chẽ, Lưu Khám cũng khó có thể ra tay. Nhìn Hạng Vũ rút đi, hắn liền gào thét to trên đầu thành.