Những người này. . .Kỳ thực giết hay không cũng không phải vấn đề lớn. Chỉ là một đám ô hợp, cho dù sau này giao chiến với Quân Hầu cũng không đáng sợ. Chỉ là lão Khoái nói không sai. Những người này tuyệt đối không thể giữ lại Lâu Thương. Dựa vào tình hình Lâu Thương hiện nay, thực sự không thích hợp để chiêu binh mãi mã. Đồng thời sẽ khiến một số kẻ cảm thấy kinh sợ. Về phương diện khác, có những người này ở đây, sau này thành công hay thất bại sẽ có rất nhiều điểm nghi ngờ.
Trần Bình nói cũng rất có đạo lý.
Hiện tại quận Tứ Thủy, đã có rất nhiều thế lực đan xen lẫn nhau. Lưu Khám muốn làm chính là mong chóng rời khỏi nơi này tìm kiếm khoảng không gian phát triển lớn hơn nữa. Cho dù là Lý Tả Xa, Lý Thành hay Khoái Triệt, Trần Bình đều cho rằng Lưu Khám hiện tại không thể tiếp tục lưu lại Tứ Hồng. Một ngày nào đó bạo phát nguy cơ lớn hơn nữa, Lâu Thương sẽ phải đứng mũi chịu sào.
Làm sao để rời đi, rời đến nơi nào. Chính là vấn đề cấp bách Lưu Khám phải cân nhắc.
Vốn hắn đã tính toán chu toàn, rời tới Ba Thục. Nhưng sau khi nghe Lý Tả Xa nói một hồi, Lưu Khám không khỏi phát sinh một tia do dự.
- Nếu như vậy, để đám người Chung Ly Muội thả tù binh. . .Trước khi rời đi phân phát cho mỗi người bọn họ một phần lương thảo, để bọn họ cóp thể sinh tồn. Còn sau này. . .
Lưu Khám nói:
- Chúng ta tiếp đến cần phải giải thích rõ với bách tính Lâu Thương. Để tránh cho bách tính nghĩ chúng ta từ bỏ bọn họ.
- Nên làm như vậy!
Đám người Trần Bình lần lượt rời đi, còn Lưu Khám đứng dậy chuẩn bị tới hậu trạch.
Từ khi hắn trở về, bệnh tình của Lữ Tu chuyển biến rất tốt. Chỉ là tâm tình vẫn sa sút. Khiến Lưu Khám vô cùng đau lòng.
Không thể phủ nhân, khi hắn không ở Lâu Thương. Lữ Tu đã trợ giúp hắn nhiều lắm. Tự tay giết chết Lữ Trạch, đối với Lữ Tu mà nói, khẳng định tâm tình bị dằn vặt rất nhiều, nếu không mau chóng khuyên ngăn, tất nhiên sẽ sản sinh tâm ma.
- Quân Hầu, việc lớn không tốt!
Đúng lúc này. Lý Thành vội vàng chạy tới:
- Vừa nhận được tin tức. Tráng Quận Thủ phòng thủ ở Ngão Tang bị Lưu Bang phục kích, toàn quân bị diệt không còn một ai!
Lưu Bang nghe vậy, ngẩn người, sắc mặt nhất thời trở nên âm trầm.
Doanh Tráng thất bại?
Lưu Khám đương nhiên biết chuyện Doanh Tráng xuất binh đánh huyện Bái. Trong mắt hắn, Lưu Bang hôm nay trong tay không có người, sao có thể đấu lại Doanh Tráng? Nhưng mà, Doanh Tráng lại thất bại. . .Tám nghìn quân bị tiêu diệt toàn bộ khiến Lưu Khám không khỏi kinh ngạc:
- Tráng Quận Thủ ở đâu?
- Tráng Quận Thủ, Tráng Quận Thủ. . .
Sắc mặt Lý Thành rất khó coi. Hầu như hai hàm răng dính sát vào nhau, nói:
- Tráng Quận Thủ bị Đồ Tử. . .bị Phàn Khoái giết rồi!
- Hả?
Lưu Khám thoáng chốc đờ đẫn không nói thành lời.
Đối với Lưu Khám mà nói, không cần bàn cãi, Doanh Tráng là một người rất tốt trong hoàng tộc Đại Tần, tuy tính tình có đôi lúc lỗ mãng, tài năng không tính là quá xuất chúng, nhưng là ngườ thực sự tốt. Nhớ lại trước kia, nếu như không có Doanh Tráng trợ giúp, Lưu Khám tuyệt đối không thể đơn giản đứng vững. Thậm chí sau này, Doanh Tráng thực sự đã trợ giúp Lưu Khám rất nhiều. Lưu Khám làm sao có thể quên.
Khi chinh phạt Bắc Cương. Doanh Tráng giao hết giáp sĩ Lam Điền tinh nhuệ nhất cho Lưu Khám. Sau khi Lưu Khám trở về, giáp sĩ Lam Điền hầu như bị toàn diệt toàn bộ. Thế nhưng Doanh Tráng lại không trách Lưu Khám nửa câu. Còn giúp đỡ Lưu Khám hơn trước. Thủy Hoàng Đế chết đi, Doanh Tráng thực sự lạnh nhạt hơn so với trước một chút, nhưng không bởi vậy mà trách cứ hắn.
Sâu trong nội tâm, Lưu Khám rất cảm kích Doanh Tráng.
Thời điểm nghe nói Doanh Tráng bị Phàn Khoái giết chết, Lưu Khám không khỏi chết lặng! Nhưng cùng lúc, trong lòng có một số điểm cảm thấy nhẹ nhõm. Doanh Tráng đã chết, cũng không phải chết trong tay chính mình. May mà ông đã chết, bằng không ngày sau thực sự khó tránh gặp lại Doanh Tráng bằng binh đao. Lưu Khám có thể sẽ không biết xử trí thế nào cho phải. Lúc này Lưu Khám ngơ ngác ngồi ở phía xa xa không nói thành lời.
- Lưu Quý cho dù có bản lĩnh lớn hơn nữa. Nhưng chưa hẳn là đối thủ của Tráng Quận Thủ.
Lý Thành nghiến răng nghiến lợi nói:
- Là Tiêu Hà và Đồ Tử sau khi dẫn dụ Tráng Quận Thủ vào khe sâu Ngão Tang, phục binh Lưu Bang nổi lên bốn phía. Trong loạn quân, Phàn Đồ Tử đã giết chết Tráng Quận Thủ. . .Tiêu Hà và Phàn Khoái, còn giả mù sa mưa nhặt xác Tráng Quận Thủ, thực sự không biết hổ thẹn.
Trong mắt Lý Thành, Tiêu Hà và Phàn Khoái, hoàn toàn dựa vào sự đề bạt của Doanh Tráng mới có được vị trí ngày hôm nay. Nhưng hiện tại, hai người ngày xưa Doanh Tráng rất coi trọng lại quay giáo giết hại ông. Không biết thời điểm Doanh Tráng chết, sẽ có cảm giác gì?
- Quân Hầu, Quân Hầu!
Trần Bình, Lý Tả Xa đột nhiên chạy vào phòng khách. Lý Tả Xa vội vàng hỏi:
- Quân Hầu. Nghe nói. . . Doanh Tráng bị Lưu Quý giết chết?
Lưu Hám gật đầu xem như trả lời.
Trần Bình nhẹ giọng nói:
- Như vậy, hôm nay tại Tứ Hồng, chỉ còn lại chúng ta được coi là nhân mã của lão Tần!
- Trần Bình, ngươi phái người giám sát Lưu Quý cho ta. Thủ Thận, ngươi phối hợp với lão Tào tăng cường chỉnh đốn Lâu Thương. Ta phỏng đoán, Thục quận trong khoảng thời gian này nhất định sẽ nghĩ cách phái người tới đây. Một khi Thục quận phái người qua đây, hãy lập tức vạch kế hoạch rút khỏi Lâu Thương. Tráng Quận Thủ đã chết, toàn bộ quận Tứ Thủy e là hoàn toàn hỗn loạn.
- Trên đất Sở, chỉ còn một đạo nhân mã chúng ta. Hơn nữa Lâu Thương có rất nhiều quân nhu và lương thảo. Khó tránh bị người để ý. Chúng ta khi trước đánh bại Cát Anh, cũng do Cát Anh vô tài. Về phương diện khác, cũng nhờ Tráng Quận Thủ kiềm chế nhân mã các nơi. Hôm nay Tráng Quận Thủ đã chết, ngưu quỷ xà thần sợ rằng sẽ nhảy ra ngoài. Ba Thục tuy không phải là nơi thích hợp nhất, nhưng hiện tại mà nói, qua Ba Thục cũng là biện pháp ổn thỏa.
Câu nói sau cùng, chính là lời Lý Tả Xa nói.
Lý Tả Xa không quá tán thành việc lui tới Ba Thục, nếu có đủ thời gian, y có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn. Thế nhưng hiện tại, Doanh Tráng đã chết, cũng giống như quận Tứ Thủy mất đi một người cầm trịch tình thế sau cùng. Lâu Thương, ắt gặp phải sự công kích lớn hơn, hung mãnh hơn.
Đối với quyết định này của Lưu Khám, Lý Tả Xa cũng hiểu rất rõ.
- Được rồi, Nam Cương có động tĩnh gì không?
Theo lý mà nói, vùng Trung Nguyên xảy ra chuyện lớn như vậy. Trần Thắng tạo phản hơn ba tháng, Nhâm Hiêu ở Nam Cương hẳn là đã nghe nói qua. Thế nhưng đến lúc này Nam Cương vẫn chưa có bất cứ động tĩnh gì. Khiến Lưu Khám không khỏi phát sinh tâm tình khó hiểu.
Chẳng lẽ Nhâm Hiêu xảy ra chuyện?
Trong lòng Lưu Khám có nghi vấn, không khỏi thấp thỏm lo âu.
Đúng lúc này, ngoài cửa có người chạy đến bẩm báo. Nói là có hai người đang đứng ngoài phủ nha môn muốn cầu kiến Lưu Khám.
Lúc này, ai đến đây cầu kiến?
Lưu Khám nói:
- Mời vào!
Mặc kệ là ai tới, chỉ khi gặp mặt mới có thể biết được ý đồ. Lưu Khám ra hiệu cho đám người Trần Bình tạm thời không cần rời đi, mà ngồi xuống hai bên đại sảnh.
Thoáng chốc, liền thấy Quý Tâm dẫn theo hai người đi vào đại sảnh.
Lưu Khám ngưng thần nhìn, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Hắn vội vàng đứng lên, đi qua án thư, bước lên hai bước nói:
- Tiên sinh vì sao tới đây?
Không đợi người kia mở miệng nói, Mông Tật vội vàng chạy vào, vừa chạ vừa kêu lớn:
- Quân Hầu, Quân Hầu. . . Việc lớn không ổn. Xảy ra chuyện lớn rồi. . .Vừa nhận được tin tức, Lưu Bang công hãm huyện Bái rồi . . .
Gã chạy ào vào phòng khách, vừa vặn lướt ngang qua người kia, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn, thoạt nhìn không vấn đề gì nhưng lại khiến Mông Tật nhất thời thay đổi sắc mặt, lộ ra vẻ mặt vui mừng. Chỉ thấy mắt hổ gã rưng rưng nước mắt, bỗng dưng dùng bước, sau đó quỳ xuống bái lạy, khóc nói: