Tuy Đại Lương đã sớm phong thành nhưng tin tức này vẫn có thể lọt vào được, rốt cuộc là ai tung ra tin này? Không ai biết được.
Bên quan phủ cũng bị sứt đầu mẻ trán.
Tra xét trong thành liên tục ba ngày, cũng đã tróc nã mấy trăm người, không thể khẳng định có phải là người của Trần Thiệp hay không. Nhưng phàm là người mà trong nhà họ có cất dấu binh khí thì lập tức bị đưa vào nhà tù quan phủ. Sau đó thậm chí ngay cả là một con dao phay hay cái cuốc thì cũng đều bị cho là binh khí.
Trong lúc nhất thời, lòng người Đại Lương hoang mang xao động bất an.
Cả ngày Chu Thị sớm đi tối về, rất ít thấy được bóng dáng y, trong lòng Lưu Khám rất sốt suột, thấy thời gian từng ngày từng ngày qua, nhưng bản thân hắn vẫn còn bị vây trong thành Đại Lương. Sau khi hắn nhận được tin, nói là Trần Thiệp phái một đạo quân đi tiếp ứng cho Chu Kê Thạch và Tần Gia, chủ tướng lĩnh quân là Cát Anh người Phù Li. Lưu Khám cau mày, tính nôn nóng của hắn ngày một tăng thêm.
Cát Anh là ai ?
Lưu Khám không có ấn tượng gì lắm.
Điều mà hắn lo là một khi Cát Anh và Tần Gia Chu Kê Thạch tập hợp lại một nơi, theo hướng nam dẫn quân tới Lâu Thương cũng không tới hai ngày.
Tình hình hiện tại của Lâu Thương như thế nào?
Lưu Khám hết sức lo lắng, tuy có mãnh tướng Quán Anh và Chung Ly Muội, lại còn có các mưu sĩ như Trần Bình, Giả Thiệu và Khoái Triệt ở bên cạnh trợ giúp, Lâu Thương thành cao tường dày, khi xây dựng cũng đã qua thiết kế kỹ càng, lực phòng ngự vô cùng lớn. Nhưng mà Lưu Khám vẫn không yên tâm, dẫu sao thì mẹ già và vợ con của mình đều ở Lâu Thương. Mà Lâu Thương lại ở trên đất Sở, nơi vật tư được cất giữ, rất dễ khiến cho kẻ khác thèm muốn.
Bên trong sân nhà, ba người Lý Thành, Mông Tật và Đồ Đồ vẫn đang sôi nổi suy diễn những khả năng có thể xảy ra.
Cáp Vô Lương và Ly Khâu người ngồi bên trái người ngồi bên phải ở cửa phòng, một người hứng thú lắng nghe cuộc thảo luận giữa ba người Lý Thành, một người không nghĩ ngợi gì mà lau chùi bảo kiếm trong tay. Lưu Khám đứng sau cửa sổ, tiếng thảo luận của nhóm người Lý Thành truyền đến tai của hắn vô cùng rõ ràng.
aaTheo cách nhìn của nhóm người Lý Thành thì thanh thế của Trần Thiệp tuy lớn, binh mã thuộc hạ đông đảo nhưng lại là một đám ô hợp.
Tuy không đồng ý với mưu lược của Doanh Tráng nhưng nói một cách tổng thể, mấy người đều lạc quan, cho rằng đám người của Trần Thiệp duy trì không được bao lâu.
Dường như các tướng lĩnh thân kinh bách chiến như Lý Thành và Mông Tật đều cho là như thế.
Những quan chức đóng giữ các vùng đó sẽ có thái độ như thế nào, điều này Lưu Khám có thể biết. Trong lịch sử, đúng là đám người mà bị bọn người Lý Thành coi là đám ô hợp đã làm lung lay giang sơn nước Tần. Trần Thiệp chỉ là một đầy tớ nhỏ được một thời đắc thế lại không thể lâu dài. Từ điểm này, cách nhìn của Lưu Khám gần giống với đám người Lý Thành. Vậy trong lịch sử thì sao? Dường như Trần Thiệp đích xác không duy trì được quá lâu.
Trần Thiệp không đáng sợ, đáng sợ là tàn dư của sáu nước đó.
Từ sau khi nước Tần thống nhất, tàn dư của sáu nước trong thời gian mười năm đã không ngừng bày mưu lật đổ giang sơn Đại Tần. Hết lần này đến lần khác bọn họ người trước hy sinh người sau tiếp bước.
Từ Nhất Chùy Trương Lương ở Bác Lãng Sa, đến đám người Lô Tử Cao trăm phương ngàn kế.
Tiếp sau đó là loạn Tam Điền, rồi tiếp nữa…
Trần Thiệp đã hòa lẫn nước của một hồ, tàn dư sáu nước đục nước béo cò, Lưu Khám nhếch môi và bước ra khỏi phòng. Xua tay ra hiệu Cáp Vô Lương và Ly Khâu không cần đứng dậy. Hắn đi thẳng đến phía sau đám người Lý Thành. Nhìn xuống sa bàn trên đất nhưng mắt lại rơi ra bên ngoài sa bàn.
Bên ngoài sa bàn có một cục đá lớn tầm nắm tay.
Lưu Khám nhìn cục đá bình thường đó lại có chút mê mẩn.
- Quân hầu?
Lý Thành quay đầu nhìn thấy Lưu Khám như thế không khỏi ngẩn ra:
- Tại sao người không nói gì mà ngẩn ngơ một mình?
- Đúng thế, Quân hầu cảm thấy ta và Lý Thành ai nói chính xác?
Mông Tật cũng hỏi.
Lưu Khám không trả lời, bước qua, cúi người xuống nhăt cục đá từ dưới đất lên, rồi đặt lên trên sa bàn. Lý Thành cũng tốt, Đồ Đồ cũng được, còn Mông Tật…cái sa bàn mà ba người vất vả bày ra bỗng chốc bị làm cho lộn xộn, lẫn lộn vào nhau.
- Quân hầu, người có ý gì?
Đồ Đồ kinh ngạc hỏi.
Mà Lý Thành phản ứng đầu tiên, sắc mặt biến đổi, bất ngờ hít vào một hơi lạnh. Tuy Mông Tật không phản ứng nhanh như Lý Thành nhưng cũng đã nhanh chóng hiểu được hàm ý hành động này của Lưu Khám. Gã thất thanh la lên…nhìn vào sa bàn lộn xộn trước mắt và không nói lời nào.
- Tiểu Cáp, ngươi đi truyền lời ta, mời Chu tiên sinh đến đây. Ta có việc muốn trao đổi với ông ấy.
Cáp Vô Lương trả lời rồi đứng dậy vội vã đi.
Lưu Khám chắp tay sau lưng, đứng ở một bên sa bàn, vẻ mặt nghiêm trọng, thở nhẹ một hơi:
- Lời mà các ngươi mới nói đều không sai, nhưng vấn đề là, nếu tất cả mọi người đều nghĩ như các người, một bước sai, tất cả sai. Tuy xem ra không có gì trở ngại lắm nhưng khi tập họp lại thì không gì có thể ngăn cản. Trần Thiệp đích thực sẽ không sống lâu, nhưng quan phủ các nơi hoàn toàn không chú trọng điều này, đợi lúc bọn họ chú ý thì Trần Thiệp đã làm cho đại họa rồi, sau khi tiêu diệt được Trần Thiệp thì Trung Nguyên đã hỗn loạn lên rồi. Đến lúc đó, e là người hưởng lợi sẽ xuất hiện.
Người hưởng lợi ư?
Lý Thành, Mông Tật nhìn nhau.
- Ý của Quân hầu là những kẻ phản tặc cỏn con này có thể phá hoại xã tắc Đại Tần ta phải không?
- Cũng có thể, hoặc cũng không thể… Có thể với không thể chỉ nhìn cách ứng xử của các bên, còn những kẻ thêm dầu vào lửa đó sẽ vô cùng thủ đoạn.
Lưu Khám bây giờ thật sự đang hận chính mình!
Năm đó tại sao không chăm chỉ đọc Sử Ký chứ? Tuy nhiên, cho dù có học, lịch sử ngày nay vẫn sẽ hoàn toàn giống với lịch sử không? Bản thân Lưu Khám cũng không nắm chắc. Đứng bên sa bàn, hắn im lặng một hồi lâu, quay người lặng lẽ trở về phòng.
Chỉ mong như thế… chỉ mong Lâu Thương có thể bình yên vô sự.
Ngay lúc Lưu Khám đang lo lắng cho Lâu Thương, Lâu Thương cũng đã hỗn loạn thành một mớ.
Đã hơn nửa năm nữa, không hề tin tức gì về Lưu Khám. Trước đây còn có tin vui truyền đến, nói hắn được phong làm Quảng Võ Quân, đứng dưới hàng Triệt Hầu.
Nhưng ai biết được, sau chuyện này đã không còn tin tức gì truyền đến nữa.
Lúc mới bắt đầu, ai cũng không để ý, thậm chí khi tin Phù Tô bị giết, Mông Điềm bị chém truyền đến, cũng chỉ có ít người cảm thấy có chút không bình thường. Còn lại đa số họ hoàn toàn không để ý. Trong đa số những người này, bao gồm Khám lão phu nhân trong đó.
Khám phu nhân tuy hiểu biết chữ nghĩa nhưng tầm nhìn lại không xa.
Gia cảnh suy vong, bà theo trượng phu bôn tẩu khắp nơi, ăn nhờ ở đậu. Đến tuổi trung niên có thể an hưởng thái bình. Năm xưa kiến thức của tiểu thư khuê nữ sớm đã không còn sót lại chút gì. Những chuyện nhỏ nhặt, bà có thể chỉ bảo một chút, hơn nữa giải quyết công việc cũng đâu ra đấy. Nhưng những chuyện đại sự, có thể thấy rõ là Khám phu nhân thậm chí không bằng Vương Cơ. Ngược lại thì LbafTu sau khi nge được tin này đã bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Lưu Khám.
Trong lòng Lữ Tu biết rõ Lưu Khám thuộc nhân mạch Đại công tử Phù Tô.
Bây giờ Phù Tô đã chết, vậy Lưu Khám…
Lữ Tu không dám nghĩ tiếp, nhưng đã bắt tay vào chuẩn bị. Khi đến cuối năm, tin tức Thủy hoàng đế băng hà truyền đi khắp thiên hạ, Lữ Tu càng cảm thấy bất an, nàng bắt tay vào làm, lấy tiền mà trước đây bán đất sai người âm thầm chuyển đến huyện Chu. Từ đó chuyển đến Giang Dương. Nếu Lưu Khám thật sự có chuyện không may xảy ra, nàng sẽ lập tức sai người bỏ đi tất cả tài sản, theo đường thủy lui về Thục quận.
Ba Mạn đã từng gửi thư đến nói, cô ấy đã công chiếm được Cung Đô, nhưng mà là để tất cả mọi người tìm được nơi yên ổn. Nếu không phải trước sau không có tin tức gì về Lưu Khám, e rằng Lữ Tu đã sớm ra lệnh chuyển đi rồi. Nhưng chính là điều này, chớp mắt hai ba tháng đã trôi qua, triều đình không có áp dụng bất kỳ biện pháp gì với Lâu Thương, làm cho Lữ Tu không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Lữ Tu từng phái người đến huyện Tương thăm dò, phát hiện bên Doanh Tráng cũng rất yên tĩnh. Duy nhất chỉ có một thay đổi, đó chính là thái độ của Doanh Tráng, những người mà trước đây từng ở Lâu Thương đến, Doanh Tráng đều vô cùng nhiệt tình.
Thế nhưng hiện tại lại thay đổi nhạt nhẽo!
E rằng Phù Tô vừa chết thì Lưu Khám sẽ mất chỗ dựa?
Có lẽ Doanh Tráng thật sự rất bận, triều đình liên tục ra chiếu chỉ, hạ lệnh chiêu mộ dịch phu đến bậc thứ tư. E rằng Doanh Tráng cũng sẽ không tán thành, nhưng lại không có cách nào để từ chối. Một tháng ngắn ngủi trôi qua, chỉ mỗi quận Tứ Thủy thôi đã tập trung được hơn hai mươi ngàn dịch phu đi về phương bắc lao dịch. Lâu Thương cũng nhận được lệnh tập trung, nhưng do Lưu Khám không ở đó nên không thể thực hiện. Còn Lữ Tu cũng là người có tầm nhìn, che giấu chiếu lệnh, trước sau gì cũng không truyền ra.
Cái này có thể dùng được, Lâu Thương trở thành khu vực Tứ Hồng, duy nhất chỉ có một nơi không có chiếu lệnh tập trung