Vách đá hai bên bờ sông cao vút, đỉnh núi cao chót vót, xanh um tươi tốt. Từ trong núi thỉnh thoảng truyền ra những tiếng bị thương rên rỉ. Tiếng vượn kêu, quanh quẩn trời cao, thật lâu không chịu tan đi. Nước sông thỉnh thoảng lại nổi lên những bọt máu, những cái xác thuyền bị nghiền nát, đẩy lên bãi bồi.
Một hồi đại chiến vừa hạ màn.
Đường Lệ đứng ở trên sàn lâu thuyền, nhìn mặt sông trôi đầy những xác thuyền, khóe miệng thanh tú hơi hơi nhếch lên lên một vòng cung, trong mắt lộ ra thần quang lãnh liệt. Từ một trận chiến, đội thuyền của thương hành người Ba có thể ngang dọc đi trên Đại giang rồi!
Đây là một trận thủy chiến xảy ra từ đầu mùa xuân.
Song phương giao chiến, chính là Tần gia ở Ba quận và thương hành người Ba ở Thục quận. Thủy Hoàng Đế đột nhiên băng hà, làm cho Tần gia vốn bị bó tay bó chân ở Ba quận, thoáng cái có được điều mong muốn. Hầu như là trước tiên chính là Tần Chỉ phái ra sứ giả, tỏ rõ sự trung thành tận tâm đối với Triệu Cao. Đương nhiên là y cũng dâng rất nhiều tiền bạc, làm cho Triệu Cao mặt rạng mày rỡ.
Giữa tháng mười hai, quan viên Ba quận nhận được chiếu lệnh, không được tiếp tục chèn ép Tần gia. Không chỉ không thể chèn ép còn phải dành cho Tần gia một độ chiếu cố nhất định. Điều này khiến cho tình hình tại Ba Thục, đột nhiên xảy ra biến hóa to lớn.
Tần Chỉ vốn bị vây ở thế hạ phong nay quyết ý hướng Ba Mạn phản kích rồi! Nhưng ngoài ý liệu của Tần Chỉ chính là, theo y thấy Ba Mạn mất đi sự chiếu ứng của Thủy Hoàng Đế, hẳn là không dám lại tranh đấu với y. Thế nhưng sự tình lại không phải như vậy. Ba Mạn dùng thái độ cường ngạnh trước nay chưa từng có, cự tuyệt hợp tác với Tần Chỉ. Giữa tháng một, người Ba ở Nghiêm Đạo đột nhiên tác loạn, lôi kéo sự chú ý của quan viên địa phương Thục quận, không thể không rời đi tầm nhìn. Mà cũng ở trong tháng đó đã phát sinh bạo động ở Bạch Mã Để, đã điều đi toàn bộ binh lực của Thục quận. Mà Ba Mạn nhân cơ hội này, phát động quyết chiến cùng Tần Chỉ.
Ngay từ đầu chiến dịch, tình hình liền nghiêng về một phía. Ba Mạn dựa vào thành trì kiên cố xây dựng ở Giang Dương, bám chặt ngăn chặn chủ lực của Tần Chỉ. Đồng thời lại do hai người Đường Lệ và Tào Vô Thương, suất lĩnh thủy quân chinh phạt Cung Đô. Theo đường thủy đột nhiên xuất kích, cuốn trọn một bên sườn của Tần Chỉ, một lần hành động, đánh tan thuyền đội đại doanh của Tần gia ở huyện Vu. Trận chiến qua đi, tầm khống chế của Tần Chỉ ở trên sông của Ba Thục hầu như không còn sót lại chút gì.
Mà đội thuyền của Ba Mạn, lại có thể tự do hành tẩu trên khu vực Đại Giang, tùy thời có thể lên đất liền, công kích hậu phương lớn của Tần gia.
Cho dù Tần Chỉ có triều đình chống lưng, cũng có thể làm gì?
Giờ ở Ba Sơn, Thục Thủy, nếu Ba Mạn giận dữ mà nói, hợp lại một lần cá chết lưới rách, cũng làm cho Ba Thục biến thành một mảnh phế tích.
Tuy có chiếu lệnh của triều đình, nhưng đối mặt với Ba Mạn thế mạnh như vậy, quan viên Ba Thục cũng cảm thấy đau đầu.
Ba Mạn này…
Tựa hồ hoàn toàn không giống với Tần Thanh.
Tần Thanh vốn hòa nhã, mọi việc đều có mức độ.
Thế nhưng Ba Mạn bất đồng, nói thông được thì nói, nói không thông liền đánh. Hết lần này đến lần khác, thế lực của thương hành người Ba bành trướng vô cùng nhanh chóng gấp ba bốn lần. Đặc biệt, Tần Thanh đặt nền móng ở Cung Đô quốc, khi cần thiết, một phách chia đôi, nàng lui về Cung Đô, đồng thời tùy thời đều có thể uy hiếp đến an toàn của Ba Thục. Hiện nay Thủy Hoàng Đế băng hà, Ba Thục ở vào nơi hậu phương của Đại Tần, càng cần phải ở trong trạng thái hòa bình ổn định.
Ngộ nhỡ thực sự nổi lên loạn lạc, chỉ sợ cuối cùng, người không may chính là những quan viên này.
Các quan viên của Ba Thục, một mặt phải nghĩ cách trấn an, mặt khác phải xin chỉ thị mới nhất của triều đình. Nhưng ai cũng không nghĩ tới, Ba Mạn lại phản kích vào đúng lúc này… Hơn nữa còn lấy được toàn thắng. Chỉ sợ kế tiếp, các quan viên Ba Thục, sẽ càng thêm đau đầu.
Là người bày ra đại chiến lần này, Đường Lệ tất nhiên là vô cùng hưởng thụ niềm vui của trận đại thắng này.
Xa xa, một chiếc thuyền nhỏ đang phi nhanh đến gần.
Đầu thuyền cờ xí của thương hành người Ba lay động. Đứng trên thuyền chính là gia tướng của Ba Mạn, Ba Chu. Ba Chu vốn tên là Tần Chu, khi Ba Mạn quy tông, cũng sửa lại họ.
- Đường công tử, tiểu thư có thư tới!
Lúc thuyền nhỏ tới gần, Ba Chu theo cầu thanh lên lâu thuyền, hai tay trình một phong thư đưa cho Đường Lệ.
Đối với người thanh niên gần hai mươi bảy tuổi này, Ba Chu cũng không dám có nửa điểm buông lỏng, nguyên nhân rất đơn giản, không nói đến lai lịch Đường Lệ, chỉ nói đến ba năm ở lại Thục quận bày mưu tính kế, không chỉ làm cho thương hành người Ba đứng vững, đồng thời còn mở lãnh địa đến tận Cung Đô.
Điều này cũng khiến cho thương hành người Ba ở xung quanh Thục quận tăng gia rất lớn.
Thế cho nên Ba Mạn tán thán nói:
- Đường Lệ trong lòng mang binh giáp, có tài kinh thiên, thực không tầm thường chút nào.
Đường Lệ tiếp nhận thư, rất nhanh nhìn lướt qua, sắc mặt hơi đổi.
- Mạn tiểu thư còn có gì phân phó?
Ba Chu nói;
- Tiểu thư nói, xin Công tử quyết định?
- Không nghĩ tới khi Tiên đế băng hà còn có tin tức như vậy… trách không được! Ngươi lập tức quay về trả lời Mạn tiểu thư, nói mong nàng mau chóng kết thúc cuộc chiến ở Giang Dương. Việc chiếm đoạt Tần Chỉ, có thể tạm thời hoãn chậm lại. Có hai việc cấp bách: Thứ nhất, cần mau chóng khống chế được Thành Đô, cướp đoạt Gia Manh quan, đóng cửa môn hộ ở Thục quận; thứ hai, mệnh lệnh cho người chủ sự ở huyện Chu, phải nhanh chóng nghĩ cách, liên hệ được với Lâu Thương. Nếu Quân hầu dự cảm thiên hạ sẽ loạn, cũng không cần bắn tên không đích. Chúng ta phải trù tính sớm, phải nhìn tình hình mà ứng đối.
Ba Chu là tâm phúc của Ba Mạn, cũng là một cựu thần. Đường Lệ không cần giấu giếm y cái gì, sau khi phân phó hoàn tất, lập tức sai người về gọi Tào Vô Thương đến đây. Ba Chu cũng không lôi thôi, nhảy lên thuyền nhỏ, cấp tốc rời đi. Nhìn bóng lưng của Ba Chu, trong mắt Đường Lệ đột nhiên hiện lên một vệt dị sắc.
A Khám, ta vẫn nhớ mười năm trước ngươi từng dự cảm sẽ xảy ra đại sự. Hồi đó, ngươi viết câu “Chu công thổ bộ, thiên hạ quy tâm”, tuy rằng thẩm thẩm đã đem bài thơ đó đốt hủy, nhưng sau lại từng cho người lén nói với ta. “Chu công thổ bộ, thiên hạ quy tâm” nhưng hiện nay Bệ hạ băng hà, Đại công tử không còn nữa. Ngươi sẽ đi con đường nào? Làm Chu công kia? Hay là làm một Võ vương nhòm ngó ngôi báu kia? Ha ha, biết đâu… ngươi đã có quyết định rồi!
Giữa tháng hai, Lưu Khám dùng tên giả Khám Văn, mang theo Mông Tật, Lý Thành, Đồ Đồ, Ly Khâu cộng thêm Cáp Vô Lương và sáu gã Lâu Phiền kỵ quân may mắn còn tồn tại đến nay. Một nhóm mười hai người trà trộn vào trong một thương đội, đi ra Hàm Cốc quan, thẳng hướng Đại Lương thành mà đi.
Thương đội này là do Ô Thị Khỏa phái ra, mục đích là đến Đại Lương.
Việc buôn bán của Ô Thị Khỏa rất hỗn tạp, không đơn thuần chỉ là buôn ngựa, còn buôn bán cả da lông thú, quy mô cũng không nhỏ. Thương đội hai trăm người cùng bốn năm mươi chiếc xe ngựa, đám người Lưu Khám cũng lẫn trong đó, không dễ dàng làm người khác chú ý.
Vấn đề duy nhất chính là, vóc người của Lưu Khám. Cho nên hắn dứt khoát đảm nhiệm làm xa phu, lúc đi qua trạm kiểm soát, chỉ cần khom lưng là có thể đánh lừa qua. Còn có Xích Thố của Lưu Khám, vốn màu lông đỏ như lửa cũng bị nhuộm thành màu đen. Xích kỳ và cung nỏ để bên trong xe ngựa, tránh khỏi sự chú ý của người ngoài. Theo như Mông Tật thấy, mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ, nhưng Lưu Khám vẫn không dám qua loa nửa phần.
Nghĩ đến năm xưa, đám người hắn và Quán Anh khi từ Tống Tử thành về nhà, bởi vì đại thiết chùy của Lưu Cự mà suýt nữa bại lộ thân phận.
Chuyện như thế này có một lần là đủ rồi!
Lưu Khám không hi vọng lại giẫm lên vết xe đổ. Nếu chỉ bởi vì chi tiết mà lộ ra kẽ hở, đến lúc đó không chỉ có bọn hắn gặp nguy hiểm, Ô Thị Khỏa cũng sẽ không sống được. Làm phiền người ta, cần phải vì người ta mà suy nghĩ một chút. Sau này, nói không chừng còn phải tiếp tục giao tế với Ô Thị Khỏa nữa.