Trên thực tế hắn cũng không thể không thảm hại được…
Từ Bình Nguyên Tân mang theo Doanh Quả chạy chốn, dọc theo đường đi không một chút nào nghỉ ngơi. Doanh Quả tuy rằng hiểu chuyện, nhưng cuộc sống từ nhỏ cẩm y ngọc thực, lại lớn lên trong sự che chở của phụ thân, làm sao đã từng trải qua khổ sở như vậy? Hiểu chuyện, cũng có trình độ không giống nhau. Chờ khi tỉnh táo lại từ trong sợ hãi, tính tình tiểu thư lại phát tác, làm cho Lưu Khám rất đau đầu.
Cũng may trên đường còn có Cáp Vô Lương, ít nhiều có thể chăm sóc cho nàng một ít.
Nhưng mặc dù là như vậy, tiểu nha đầu này dọc đường đi vẫn oán giận ít nhiều…
Mà đám người Triệu Cao cố nhiên là không dám công khai đuổi theo bọn họ. Nhưng ngầm phái ra sát thủ truy sát, cũng là chuyện rất bình thường.
Đặc biệt trong Trung xa phủ của Triệu Cao, cao thủ như mây.
Những người này trong chiến trận tác dụng không quá lớn, thế nhưng luận về đơn đả độc đấu, thì cũng không kém.
Đáng sợ nhất chính là, những người này dùng thủ đoạn giang hồ cực kỳ cao minh. Bọn họ không dùng theo phương thức phổ thông, mà là căn cứ theo kinh nghiệm hành sự.
Qua sông ở Bình Nguyên Tân khẳng định là không có khả năng!
Lại thêm những truy binh này… đám người Lưu Khám trong ba ngày đầu hầu như không nghỉ ngơi, hoàn toàn ngồi trên lưng ngựa mà vượt qua. Mấy lần gặp phải bài bố nghi trận, thật vất vả mới thoát khỏi truy binh. Thế nhưng khi đi qua huyện Huyện Cách, lại bị XXa sĩ Trung xa phủ đuổi theo, huyết chiến một trận.
Cũng may khi Xa sĩ Trung xa phủ thông tri cho quan lại Huyện Cách, Huyện úy Huyện Cách vừa vặn là Ngô Thần, năm xưa cùng Lưu Khám bình định loạn ở Tam Điền. Nên lúclâm trận đột nhiên phản chiến, đem hơn hai mươi tên Xa sĩ trung xa phủ đánh chết tại bến Hoàng Hà. Sau khi Ngô Thần hỏi rõ tình hình, không hề tin lời nói của Lưu Khám.
Một người vừa được Bệ hạ phong làm Bắc Quảng võ quân, sao có thể đột nhiên nói Bệ hạ bị mưu hại?
Nhưng sau khi Doanh Quả đưa ra Ngọc tỷ, Ngô Thần mới đối mặt với hiện thực này. Vốn là, Ngô Thần chuẩn bị đi cùng Lưu Khám tới Cửu Nguyên, thế nhưng bị Lưu Khám ngăn cản. Cùng đi tới quận Cửu Nguyên, có thể nói là lành ít dữ nhiều. Ngô Thần tuy không phải là văn nhược thư sinh trói gà không chặt, nhưng chung quy cũng không cường tráng được như đám người Lưu Khám. Một đường đến đây, không nhớ được hết bao nhiêu trận ẩu đả, mang theo một Doanh Quả, đã là một cái đại phiền toái. Nếu thêm một người Ngô Thần, Lưu Khám thật là không còn tinh lực đi chiếu cố y.
Vì vậy, Lưu Khám đề nghị Ngô Thần đi Lâu Thương trước.
Ở bến thuyền Huyện Cách đã gây ra một việc lớn, chung quy cũng không thể giấu được, chẳng bằng tới Lâu Thương, thuận tiện còn có thể thông tri cho Doanh Tráng.
Mặc kệ Doanh Tráng sẽ lựa chọn như thế nào, nhưng có một việc Lưu Khám có thể khẳng định, Doanh Tráng tuyệt sẽ không động thủ đối với Lâu Thương.
Vì vậy, sau khi Ngô Thần chia tay Lưu Khám ở bến thuyền Huyện Cách, liền theo hướng Tứ Thủy mà đi. Còn Lưu Khám mang theo đám người Doanh Quả, đi ngày đi đêm, chỉ chọn đường nhỏ, một đường phong trần mệt mỏi. Dọc theo đường đi, sáu lần giao chiến cùng người của Triệu Cao, hai mươi Lâu Phiền kỵ quân đi cùng tử thương quá nửa. Lúc đi qua Phần Thủy, lại gặp Xa sĩ Trung xa phủ phục kích, Tiết Âu chết trận tại đây.
Còn Doanh Quả, khi qua Đại Hà, đến bến sông Tam Xuyên bị trúng phong hàn, cũng ngã bệnh, không thể dậy nổi.
Nếu không phải Lưu Khám biết một chút y lý, khả năng Doanh Quả đã chết bệnh trên đường. Thật vất vả qua Thần Mộc Lĩnh, lúc này mới bí mật liên hệ với Đồ Đồ đang đóng quân nơi này. Dọc đường đi, Lưu Khám cũng đôi lần dao động. Đặc biệt khi Doanh Quả bị bệnh nặng, Lưu Khám thậm chí đã sinh ra ý niệm từ bỏ trong đầu. Nhưng đến cuối cùng, lại giống như quỷ thần thúc giục, tiếp tục đi tới.
Đương nhiên, những lời này Lưu Khám sẽ không thể nói với Phù Tô.
Hắn chỉ đem nguyên do sự tình, đại thể nói một lần, sau đó lấy từ bên hông lấy ra Ngọc tỷ đã được Thương Long kỳ gói lại.
Mà sắc mặt Mông Điềm âm tình bất định, ngồi một bên lẳng lặng không nói gì. Tuy rằng không nói gì, nhưng có thể thấy được, sự phẫn nộ của Mông Điềm lúc này, hai tay nắm chặt, hai vai rộng run nhè nhẹ, nghiến răng nghiến lợi.
- Ta đi tập hợp binh mã Bắc Cương, không giết Hồ Hợi, Triệu Cao, thề không làm người.
Phù Tô giống như một con dã thú bị thương, quanh quẩn ở trong ở trong chuồng:
- Lý Tư, Lý Tư vì sao lại phản bội phụ hoàng, vì sao hắn phải phản bội phụ hoàng!
Kỳ thực, trong lòng Phù Tô cũng hiểu được nguyên nhân Lý Tư phản bội.
Nói thật, bản thân y cũng rất chướng mắt Lý Tư.
Lý Tư kinh nghiệm phong phú, hơn nữa năng lực xuất chúng, điểm này Phù Tô biết rõ ràng. Nếu không có thực học, Thủy Hoàng Đế cũng sẽ không trọng dụng Lý Tư như vậy. Thế nhưng Phù Tô và Thủy Hoàng Đế là hai loại người. Thủy Hoàng Đế sinh ra trong gian khổ, đứng dậy từ khi còn nhỏ.
Lúc nhỏ, Thủy Hoàng Đế lớn lên ở thành Hàm Đan nước Triệu.
Khắp nơi đều có địch nhân của ông, mọi người đối với ông đều là địch ý. Lớn lên trong hoàn cảnh đó, có thể nghĩ được ảnh hưởng đến Thủy Hoàng Đế như thế nào, thậm chí ông đã trải qua khổ sở của bách tính, nên càng biết ở phố phường, người tài năng vô số. Cho nên ông phân công nhân tài không dựa vào một khuôn mẫu nào. Mặc kệ là Lý Tư tinh thông triết học, hay Vương Quán bác học đại nho, ông đều có thể nhân tẫn kỳ tai, phát huy hết năng lực của bọn họ.
Thế nhưng Phù Tô lại không giống vậy!
Lúc Phù Tô sinh ra, Thủy Hoàng Đế đã nắm triều chính đại Tần trong tay.
Bị tru sát, Lã Bất Vi cũng bị đoạt quyền bãi tướng, Phù Tô tuy rằng già dặn, nhưng ông vẫn tín nhiệm những người có xuất thân này.
Điểm này, có thể nhìn những người ông dùng mà đoán ra.
Mông Điềm, không cần phải nói rồi!
Lý Thành, là con của danh tướng Đại Tần Lý Tín; Giám quân Phủ hộ quân Mông Tật, Mông Khắc, Đồ Đồ, Phùng Kính tất cả đều là hậu nhân của danh môn. Lý Tất, Lạc Giáp xuất thân từ đại doanh Lam Điền, cũng được trọng dụng. Mà trừ những người đó ra, bình dân hoặc người ở ngoài Tam Tần cũng rất ít.
Ngoại lệ duy nhất đó là Lưu Khám.
Mà trên người Lưu Khám còn mang một cái thân phận là hậu nhân của Lưu thị Đường quốc, hậu duệ của Kỵ tướng Vũ vương Lưu Tủng.
Nếu không có như vậy, việc Phù Tô sử dụng Lưu Khám, chỉ sợ sẽ càng thêm cẩn thận. Mà Lý Tư, tuy có tài năng, thế nhưng phẩm chất không tốt..
Phù Tô nhìn người mà đoán tính.
Mà hai điểm này, vừa vặn chính là điểm yếu của Lý Tư. Đặc biệt năm xưa chuyện lão hại chết Hàn Phi, cũng làm cho Phù Tô có chút bất mãn.
Tuy nói lúc đó Hàn Phi nhập Tần, cũng không yên phận.
Cũng gây nên thị phi, tóm lại là không được người yêu mến. Điều bây giờ Phù Tô lo lắng không phải là Lý Tư, Hồ Hợi, mà quan trọng hơn là trưởng tử của Lý Tư, Lý Do. Nói chính xác ra là tỷ phu của Phù Tô. Y nắm trong tay quận Tam Xuyên, ngoại trừ Quan Trung, đây là nơi cực kỳ giàu có và đông đúc. Lý Do ở quận Tam Xuyên kinh doanh nhiều năm, rất có thực lực. Nếu phụ tử y cấu kết lại, nguy hiểm sẽ rất lớn.
Đợi bình tĩnh một lát, Phù Tô hỏi:
- Quả nhi hiện tại thế nào?
- Tiểu công chúa đang nghỉ ngơi rồi…
Mông Điềm nhẹ giọng nói:
- Từ Bình Nguyên Tân đến đây, dọc theo đường đi Tiểu công chúa bị nhiều kinh hách, lại thêm bị phong hàn, lúc qua Thần Mộc Lĩnh, liền bệnh không dậy nổi, tình hình vẫn rất mờ mịt. Nếu không có Lưu Quân hầu, chỉ sợ Tiểu công chúa đã mất mạng lâu rồi.
Thần đã an bài Tiểu công chúa nghỉ ngơi ngay trong phủ, đại phu nói cũng không quá đáng ngại. Tĩnh dưỡng chút thời gian là có thể khang phục, Đại công tử không cần lo lắng.
Phù Tô sau khi nghe xong, hướng Lưu Khám cúi đầu thi lễ cảm tạ.
- Quân hầu trung nghĩa vô song, Phù Tô thật không biết làm sao đáp tạ, mong Quân hầu nhận một cúi đầu của ta!
- Đây là bổn phận của thần, làm sao có thể kể công?
Lúc này Lưu Khám đã thay đổi xưng hô.
Trên thực tế không chỉ là hắn thay đổi, Mông Điềm cũng thay đổi.
Trước đây Mông Điềm cũng vậy, Lưu Khám cũng thế đều xưng là mạt tướng. Mà hiện tại, miệng xưng thần, đồng nghĩa với xác lập địa vị của Phù Tô.
Đây cũng là quá trình biến hóa của một người từ phụ quân thành chủ quân.
Đặt biệt là Mông Điềm, ông xưng thần với Phù Tô, cũng cho thấy binh mã Bắc Cương tùy ý để Phù Tô điều động.
Phù Tô nắm hai tay, nhắm mắt trầm ngâm một lát, cắn răng một cái:
- Tặc tử đại nghịch bất đạo, ta quyết vì phụ hoàng báo thù, chuẩn bị binh mã Bắc Cương.
Việc này không nên chậm trễ, lúc này do Mông tướng quân ngươi tới chủ trì.
Lập tức cầm phù ấn của ta, phái người đi Bắc Quảng, Võ Thành, mời Đông Lăng hầu Triệu Bình đến đây; Thượng tướng quân mau chóng khởi hành, đi Phu Thi đốc điểm binh mã, mệnh cho Thiệp Gian tại Dương Chu xuất binh. Trong vòng mười ngày, nhân mã quân tiên phong phải chiếm lĩnh Nha quan, mở thông đến môn hộ quận Nội Sử.
Lưu Khám đứng một bên nghe, không khỏi âm thầm gật đầu.
Phù Tô quả nhiên là giàu kinh nghiệm…
Những mệnh lệnh liên tiếp này, chữ nghĩa ngay ngắn. Binh mã Bắc Cương, đã trải qua trăm trận, có thể nói là tinh nhuệ của Đại Tần. Nếu quả thật triển khai công kích, trong thiên hạ ít người có thể chống đối. Mông Điềm, càng là tuyệt thế danh tướng, binh pháp xuất chúng, do ông giám sát binh mã là hợp nhất.
Mà điều cả Triệu Bình điều tới, với cá tính ổn trọng, có thể làm cho đồ quân nhu lương thảo không dứt.