Giống như là toàn bộ sông Ngân Hà đều đổ xuống, không có dấu hiệu dựng lại, trái lại càng ngày càng lớn, càng ngày càng cuống bạo, thỉnh thoảng lại thêm sấm chớp, nương theo trong đó.
Cuồng phong bạo ngược, tàn sát bừa bãi…
Xa xa tiếng sóng biển gầm gừ, càng đinh tai nhức óc.
Trong hành dinh, thủ vệ vẫn sâm nghiêm như cũ. Ở đây hiếm thấy một cơn lốc mạnh như vậy, cho dù là trung úy quân tinh nhuệ, cũng không thể buông lỏng. Triệu Cao khoác áo tơi nón lá, mang một cái lạp, đứng ở một bên tiểu trướng.
Hai gã Xa sĩ Trung xa phủ đứng cách lão chừng hơn chục bước, mặc trang phục giống Triệu Cao. Một người nội thị cầm trong tay đèn trúc, khoác áo tơi từ bên ngoài đi tới. Gã dừng bước trước mặt Triệu Cao, cung kính hành lễ sau đó lấy một khối yêu bài đưa cho Triệu Cao.
Trong hành dinh này, ba bước có một tốp, năm bước có một trạm canh gác, nếu không có yêu bài, dù là nhân vật như đám người thừa tướng Lý Tư cũng mơ tưởng tùy ý đi lại. Triệu Cao tiếp nhận lệnh bài, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
- Đồ đã đưa qua chưa?
- Phủ lệnh yên tâm, nô tàiài đã đem đồ đưa qua rồi.
- Trên đường đi có gặp người nào không?
Nội thị suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Thật ra không có… dọc đường đi nô tài rất cẩn thận. Mưa gió lớn như vậy, đám vệ sĩ tuần thị cũng không nghiêm mật như bình thường, cho nên không gặp phải ai, rất thuận lợi trở về.
- Vậy ngươi có từng lộ mặt không?
- Cũng không có, lúc nô tài giao đồ, đã dùng trúc đăng giấu xuống, đứng ở một nơi bí mật gần đó.
Triệu Cao rất thỏa mãn gật đầu:
- Tiểu Tam, làm rất tốt!
- Vì Phủ lệnh mà dốc sức, nô tài làm sao dám không cẩn thận?
- Vậy trở về nghỉ ngơi đi, sẽ cho người mang thưởng tới cho ngươi.
- Vâng, đa tạ Phủ lệnh!
Nội thị vô cùng vui vẻ xoay người, chuẩn bị đi tới trong doanh trướng của mình. Lại không biết, trong nháy mắt khi gã xoay người, Triệu Cao cũng nghiêng thân gật đầu với hai tên XXa sĩ, rồi quay đầu đi. Hai gã Xa sĩ đột nhiên hành động, giống như quỷ mị, rất nhanh liền đuổi theo tên nội thị kia. Trong đó một gã vươn tay tới, vỗ vai nội thị, nội thị dừng bước quay đầu lại.
Chỉ thấy trước mắt hiện lên một đạo ánh sáng, một thanh đoản kiếm sắc bén lau qua yết hầu gã, máu bắn tung tóe. Gã Xa sĩ lấy từ trong người ra một cái túi to, cầm đầu của tên nội thị, dùng lực một cái đã vặn gãy cổ tên nội thị kia. Hai gã Xa sĩ phối hợp vô cùng ăn ý, nói thì chậm, xảy ra khi đó thì nhanh, tất cả đều phát sinh trong nháy mắt. Cả hai đem thi thể của tên nội thị bọc lại, một gã Xa sĩ nâng lên đi mất. Máu phun tung tóe lúc nãy nháy mắt bị nước mưa rửa sạch sẽ.
Một tên Xa sĩ ở lại kiểm tra tình huống bốn phía xung quanh, lúc này mới xoay người đuổi theo.
Trên bầu trời đen kịt, xuất hiện một tia chớp giống ngân xà như muốn xé rách bầu trời đêm. Ánh sáng chớp lên, chiếu lên phía nóc tiểu trướng.
Chỉ thấy mành trướng được nâng lên, lộ ra một cái đầu thanh niên. Một ống tay áo bay bay, hiển nhiên là thiếu mất một cánh ta đầu tiên là nhìn theo hướng Triệu Cao rời đi, rồi lại nhìn về hướng xã sĩ vừa đi… Suy nghĩ một lát, xoay người quay về trướng. Một lát sau, một bóng đen nhỏ từ trong trướng rời đi.
Tính mệnh một tên nội thị, đối với cung Tần mà nói, giống như là muối bỏ biển, không đáng nhắc tới. Chết đi một người, căn bản là không ai để ý, cũng không có người biết. Triệu Cao lại là người quản lý những người này, muốn làm cũng chỉ là ở trên danh lục viết tên những người này lên, đợi đến khi quay lại cung Tần, đem tư liệu của những người này lấy đi, thần không biết quỷ không hay. Thủy Hoàng Đế sẽ không lưu ý bên người nhiều hơn hay ít hơn một tên nội thị. Mà Triệu Cao không nói cũng không có người biết chuyện này. Cùng lắm thì sẽ có vài tên nội thị thấy thiếu thiếu gì đó, nhưng cũng sẽ không quá lưu ý.
Ngày thứ hai, mưa giảm hơn.
Thủy Hoàng Đế lên thuyền lần thứ hai, tiếp tục chuyến đi trên biển của y.
Bão tố qua đi, gió êm sóng lặng.
Đội thuyền cũng không gặp phải điều gì nguy hiểm, một đường rồng rồng rắn rắn đi tới. Từ Lang Gia thai chạy thẳng tới phía đông bắc. Lúc đi qua thành Sơn Giác, Thủy Hoàng Đế quá hăng hái, dùng liên nỏ Đại hoàng tham bắn chết một con cá lớn, liền phanh thây cá, chia cho các thần tử.
Lưu Khám cũng may mắn có một chén canh cá, coi như là hoàng ân mênh mông đi.
Nhưng hắn tuyệt không thấy cảm kích, canh cá này rất tanh, hơn nữa thịt cá có vẻ hơi dai, vị cũng không phải rất ngon. Nhưng đây là do Thủy Hoàng Đế ban ân, không thể không dùng. Lưu Khám thậm chí còn mong muốn có người có thể uống hộ hắn, nhưng trăm tên thủ hạ duệ sĩ, cả đám đều dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn hắn ăn, không ai dám đứng ra vì hắn phân ưu. Về phần Lưu Tín, càng không thể trông cậy vào.
Tiểu tử ngốc này, tựa hồ bị tẩu hỏa nhập ma, mỗi khi Doanh Quả xuất hiện, luôn luôn ngu si nhìn bóng lưng của nàng.
Ai bảo “Thiếu niên không hiểu được tư vị của ưu sầu”?
Chỉ nhìn thấy Lưu Tín như vậy, liền biết cậu đang vì thế mà phiền não. Cậu có thể chân chất, có lẽ có chút ngu si, nhưng có một số việc không thể không biết. Cậu hiểu rõ, mình cùng Doanh Quả một người trên trời, một người dưới đất, căn bản là không có khả năng. Dù vậy, chỉ là nhìn Doanh Quả từ xa, thậm chí chỉ là bóng lưng thôi, cậu cũng đều cảm nhận được một loại hạnh phúc phát ra từ nội tâm.
Lưu Khám thấy vậy, cũng đành bất lực.
Đây là tâm bệnh.
Có câu trị tâm bệnh phải dùng tâm dược, Lưu Khám biết Lưu Tín càng trong tình hình này, lại càng không dễ khuyên bảo. Chỉ hi vọng thời gian trôi qua, cảm giác khắc cốt ghi tâm này có thể dần dần phai nhạt. Nếu dùng thủ đoạn cứng rắn để ngăn cản, trái lại khả năng sẽ hoàn toàn ngược lại.
Chỉ mong tiểu tử này, đừng rước lấy chuyện đi…
Lưu Khám chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, đồng thời đối với trong lòng lại càng quan tâm tới Lưu Tín hơn nữa.
Đội thuyền cập bờ ở Phù Sơn.
Thủy Hoàng Đế xuống hải thuyền, cũng không nóng lòng rời đi, trái lại lại dừng lại dưới chân núi. Bởi vì Thủy Hoàng Đế còn muốn tế tự thần linh trên Phù Sơn.
Thiên địa có tám thần, thần thái dương chiếm thứ nhất.
Tám thần phân biệt này chính là: Thiên thần, tế tự ở Uyên Thủy (nay là Trấn Nam, Lâm Truy, Sơn Đông); Địa thần, tế tự ở Thái Sơn, Lương Phụ sơn; Binh thần, tế tự ở Bình Lục (nay là Huyền Bắc, Vấn Thượng, Sơn Đông), cũng chính là Xi Vưu trong truyền thuyết. Âm thần, tế tự ở Tam Sơn (nay là Thị Bắc, Lai Châu Sơn Đông); Dương thần tế tự ở Chi Phù sơn. Ngoài ra còn có Nguyệt thần ở Lai Sơn (nay là đông nam Long Khẩu, Sơn Đông), Nhật thần ở Thành Sơn (nay là đông bắc thành Sơn Giác, Quanh Vinh, Sơn Đông); Tứ quý thần ở Lang Gia sơn. Tập tục tám thần, bắt nguồn từ thời Khương Thái công.
Từ khi trời đất phân chia, trọc khí là đất, thanh khí là trời.
Dương thần có thể tính là thần linh quan trọng nhất trong trời đất.
Lúc Thủy Hoàng Đế đang tế tự Dương thần, cũng không có nửa điểm sơ sẩy. Mọi việc trai giới tắm rửa, mỗi chuyện cũng không dám qua loa.
Đó gọi là nâng đầu ba thước có thần minh.
Thủy Hoàng Đế dù là cuồng ngạo bảo thủ, tự hào tổ long, đối với thần minh cũng cực kỳ cung kính.
Lưu Khám cũng căng thẳng lên, bởi vì ngủ lại dưới chân núi Chi Phù sơn, nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn là phải thủ hộ trong doanh an toàn.
Nhưng lúc lên bờ, Lưu Khám ngoài ý muốn lại phát hiện, số lần Doanh Quả ra vào đại trướng của Thủy Hoàng Đế càng tăng lên.
Phải biết rằng, trước đây Doanh Quả tuy rằng có thể tự do ra vào đại trướng, thế nhưng lúc Thủy Hoàng Đế xử lý công vụ, bất kể người nào ngay cả nàng lại càng phải cẩn thận.
Nhưng hiện tại, việc hạn chế số lần Doanh Quả tới đại trướng, tựa hồ đã bị bãi bỏ.
Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái!
Nhưng việc của hoàng gia, hắn sao lại có thể nhúng tay hỏi đến?
Ngày hôm nay, Doanh Quả gọi Cáp Vô Lương tới đại trướng của Thủy Hoàng Đế. Lưu Khám vẫn như bình thường, mang theo Lưu Tín tuần thị xung quanh doanh.
Khi đi ngang qua tiểu trướng của Hồ Hợi, Lưu Khám bất ngờ nhìn thấy Triệu Cao từ trong đó đi ra.
Theo đạo lý mà nói, Triệu Cao từng là lão sư của Hồ Hợi, bình thường hai người đi lại tương đối gần, ra vào doanh trướng của Hồ Hợi cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng lúc Triệu Cao nhìn thấy Lưu Khám, thái độ khác thường gật đầu với Lưu Khám, còn nở một nụ cười. Ít nhiều cũng làm cho Lưu Khám cảm thấy kỳ quái!
Phải biết rằng, từ khi ở Trữ La sơn, Triệu Cao vừa gặp Lưu Khám sẽ không có chút sắc mặt hòa nhã nào. Đôi khi, tuy rằng trưng ra khuôn mặt đón chào, nhưng trong giọng nói âm dương quái khí luôn làm Lưu Khám rất khó chịu. Vậy mà lúc này đây, Triệu Cao lại cười đến rất xán lạn.
Thậm chí, xán lạn tới mức làm cho Lưu Khám dựng tóc gáy.
Lão này cười rất cổ quái!
Đây là ý nghĩ bản năng đầu tiên xuất hiện trong đầu Lưu Khám… Triệu Cao rất khách khí tiến lên, làm một hành động chào xã giao với Lưu Khám, sau đó rời đi.
- Tín, ngươi có thấy cổ quái hay không?
Lưu Khám nhịn không được nhẹ giọng hỏi Lưu Khám. Trong nội doanh này, ngoài Lưu Tín ra, Lưu Khám ngay cả một người nói chuyện cũng không có. Cho dù là Cáp Vô Lương, Bách Lý Thuật ngoài biểu hiện thì đối với hắn vô cùng hữu hảo, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, có một số việc chỉ nên để ở trong lòng, không thể nói ra ngoài.
Lưu Tín tuy rằng ngốc nghếch, nhưng cũng rất cẩn thận. Điều nói ra với cậu, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài…
Vốn hắn cũng không trông cậy vào việc Lưu Tín sẽ trả lời. Vậy mà lúc này đây, Lưu Tín lại mở miệng: