Ánh dương xán lạn chiếu sáng mặt đất Bắc Cương, máu tươi bắn ra, dưới ánh mặt trời trông như có một vẻ đẹp không thể tả được.
Tử thi kéo dài từ bờ sông, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy, dùng núi thây biển thây để hình dung cũng không có gì quá đáng.
Từng đội thiết kỵ Tần quân từ bốn phương tám hướng hò hét chạy đến, nhanh chóng nhập vào trong trận chiến, tiến hành trận tàn sát đẫm máu đối với người Hung Nô. Một trận đại chiến, đã trở thành một trận giết hại không có chút gì hồi hộp. Tiếng kêu rên thê lương cùng tiếng hét thảm thiết vang vọng không ngừng trong không trung.
Lưu Khám đã rút khỏi trận chiến, ngừng truy kích.
Không phải hắn không muốn truy kích, thật sự là không còn sức để tiếp tục truy sát. Năm trăm kỵ quân, sau khi trải qua trận khổ chiến lúc sáng sớm, bây giờ chỉ còn sót lại hơn hai trăm người. Trong đó, có bảy phần bị thương, bao gồm cả Mông Tật và Quán Anh cũng đều nhuốm máu chinh bào, mệt mỏi rã rời.
Vừa nãy là dựa vào khí thế truy sát người Hung Nô.
Bởi vì Lưu Khám biết rõ, một khi bọn Hung Nô kia đứng vững, nhất định sẽ tiến hành phản kích điên cuồng với bọn họ. Cho dù là mất đi Hô Diễn Đề, tính hiếu chiến trời sinh của người Hung Nô cũng không để cho bọn họ thất bại bỏ chạy như vậy. Cho nên đầu tiên, cho dù là mệt nữa khổ nữa, Lưu Khám cũng nhất định phải tiếp tục truy sát. Không vì điều khác, chỉ vì hai trăm người, có thể tiếp tục tồn tại.
Viện quân đến rồi!
Khí thế trong lòng Lưu Khám cũng tan ra...
Lưu Khám thống lĩnh nhân mã bản bộ, lui giữ trên một gò núi, lệnh cho người đem đại kỳ của Lão Bi Doanh đã bị rách đem cắm sừng sững dưới ánh mặt trời.
Quán Anh nhảy xuống ngựa, nhổ ra một bãi nước bọt có máu.
- Mẹ nó, Lão Tần nhân lần này cuối cùng cũng đuổi kịp một lần.
Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng Lưu Khám biết rõ, Quán Anh trước nay vẫn cứ canh cánh trong lòng việc trước kia bị coi như quân cờ.
Đối với trên mặt quân sự mà nói, Mông Điềm và Triệu Bình không hề làm sai gì cả.
Thế nhưng sâu trong đáy lòn, vẫn có một cảm giác bị phản bội. Quán Anh không giống Nam Vinh Tú, cũng không giống Mông Khắc, Mông Tật. Y không phải Lão Tần nhân, cũng chưa từng trải qua đủ loại cực khổ của người Lão Tần năm đó, đương nhiên không thể có lòng trung thành như bọn Mông Tật. Trên thực tế, không chỉ là Quán Anh, cả Lưu Khám, Phàn Khoái, Nhậm Ngao, trong lòng đều không thoải mái.
Trong lòng mọi người đều biết, nhưng chưa hề biểu lộ ra ngoài.
Nghe Quán Anh lầm bầm như vậy, Lưu Khám bất giác nhìn Mông Tật đang canh giữ bên cạnh đại kỳ, ôm cổ Quán Anh nói:
- Lão Quán, lát nữa phải nhớ kĩ, lời nào nên nói, lời nào không nên nói. Ở đây không giống như chỗ khác, ăn nói phải cẩn thận chút.
Quán Anh gật đầu:
- Ta biết!
Biết... là tốt!
Lưu Khám khẽ thở dài, dắt ngựa Xích Thố. Ngồi trên một tảng núi đá, tảng núi đá này bị mặt trời chiếu cho nóng rát, cách áo quần rồi mà vẫn cảm nhận được lửa nóng hừng hừng như cũ. Lưu Khám dường như không có cảm giác, lặng lẽ quan sát chiến trường tàn sát khốc liệt vẫn còn đang tiếp tục.
“Nhất tướng công thành vạn cốt khô” đại khái là như thế này.
Nghĩ lại, từ đồi Bạch Thổ trở đi, đến tận bây giờ, chết đi đâu chỉ vạn người? Người của ta, người của địch, cộng lại phải đến hai ba vạn người. Đối với Lưu Khám mà nói, hắn có thể không do dự giết chết từng tên địch xâm phạm hắn, nhưng cái chết của đồng đội, còn có bách tính Phú Bình chết đi, từ đầu đến cuối vẫn khiến lòng hắn đau nhói. Nhìn lá Hắc Long Kỳ tung bay trong chiến trường, không biết tự lúc nào mắt Lưu Khám đã hơi ươn ướt.
Hắc Phu, Nam Vinh Tú... còn rất nhiều rất nhiều... thậm chí còn có người hắn không biết tên, trong khoảnh khắc này đều hiện lên trong đầu hắn.
Nếu như, nếu như Hắc Long Kỳ có thể xuất hiện sớm một chút.
Nếu như Triệu Bình, Mông Tật, bọn họ có thể xuất binh cứu viện sau trận huyết chiến Phú Bình... thì tình hình trận đại chiến này sẽ như thế nào?
Lưu Khám không biết.
Nhưng có một điều Lưu Khám biết rõ, đó là những bách tính Phú Bình vẫn có thể tiếp tục sống sót.
Tiếp tục sống sót...
Một điều nói ra rất dễ dàng, rất nhẹ nhàng, nhưng làm lại vô cùng khó khăn. Không trải qua chiến tranh, mọi người vĩnh viễn không hiểu được sự mong manh của sinh mệnh. Từng sinh mệnh sống rời khỏi bên mình, Lưu Khám thậm chí cảm thấy, hắn không nên thân với những người đã chết ấy.
- Quân hầu mau nhìn, đó không phải là Tiểu Trư sao?
Giọng nói của Quán Anh khiến Lưu Khám đang trầm tư tỉnh lại.
Ngẩng đầu nhìn theo hướng Quán Anh chỉ, chỉ thấy dưới ánh mặt trời, một đội kỵ quân mặc khôi giáp tươi sáng bay nhanh ra khỏi chiến trường hỗn loạn. Một người dẫn đầu, chính là Lữ Thích Chi. Nhìn y rất có sức sống, đang giơ roi thúc ngựa về phía gò núi.
- Quân hầu, Quân hầu!
Lữ Thích Chi nhảy xuống ngựa chỗ dưới gò nũi, rảo bước đến trước mặt Lưu Khám.
Quân sĩ đi theo, tự động xếp thành một hàng dưới gò núi, có trách nhiệm canh giới bà bảo vệ. Tất cả mọi người đều nhìn chiến kỳ của Lão Bì bay phấp phới trên gò núi, trong ánh mắt có cả sự kính nể, cả nhiệt huyết, còn có cả chút ngưỡng mộ. Khúc binh mã này, đúng là những dũng sĩ xông ra từ trong biển thây núi thây... Đối với dũng sĩ, trước này người Lý Thành không giấu lòng ngưỡng mộ trong lòng họ.
Lữ Thích Chi quỳ một gối xuống, hành lễ với Lưu Khám.
- Khám ca, Bình hầu đã dẫn binh mã trung quân đến Lâm Hà, xin huynh lập tức đi báo trình diện.
Lưu Khám gật gật đầu, đứng dậy.
Lưỡi Xích Kỳ chống xuống đất, hắn lại nhìn chiến trường đã yên ổn trở lại, hít một hơi thật sâu, xoay người lên ngựa.
- Toàn quân Lão Bi Doanh lên ngựa, theo ta đến Lâm Hà... Mông Tật, ngươi cầm cờ.
Mông Tật nghe vậy, đôi mắt bỗng nhiên rực sáng, vui vẻ gật đầu liên tục, nhấc lấy đại kỳ của Lão Bi Doanh lên, xoay người cưỡi lên lưng ngựa.
Chiến kỳ này không phải người nào cũng có thể nắm giữ được.
Đặc biệt là lúc này, có thể được giao nhiệm vụ cầm cờ, thật sự là một chuyện vinh quang.
Hai trăm kỵ binh Lão Bì theo Lưu Khám lên ngựa, dưới sự bảo vệ của kỵ quân mà Triệu Bình phái tới, lướt qua chiến trường nhanh như tia chớp.
Chiến kỳ bay phấp phới, khiến cho vô số Tần quân nghiêng đầu nhìn.
Những nơi đi qua, nhưng phàm là có nhân mã Tần quân, đều sẽ lập tức nhường đường, tiễn bọn Lưu Khám đi bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Tuy rằng không tận mắt chứng kiến chiến tích huy hoàng của Lão Bi Doanh, nhưng tất cả mọi người đều nghe nói về trận sinh tử quyết liệt xảy ra ở Phú Bình.
Có kỳ mưu diệu kế, có tàn sát kịch liệt.
Lão Bì không chết, đã trở thành một truyền kỳ trong Tần quân Bắc Cương. Đặc biệt là Tần quân đóng tại Bắc Địa Quận, lại càng cảm thấy vinh quang.
Thế lửa ở Lâm Hà Độ Khẩu đã được khống chế.
Nhưng vẫn còn khói dày bốc lên ngút trời. Xa xa, Lưu Khám đã nhìn thấy trong doanh địa người Huân Nhi đã biến thành một đống hoang tàn, binh mã Tần quân đi ra đi vào. Ở chỗ khúc sông gần Độ Khẩu, một đại doanh Tần quân vừa mới được xây dựng lên đã hiện lên quy mô.
Năm trăm chiếc xe chiến xếp thành hai hàng ngang làm hàng rào của đại doanh.
Ở giữa có một lỗ hổng, là cổng ra vào. Hai bên có Tần quân mặc khôi giáp bảo vệ, lúc đại kỳ của Lão Bi Doanh xuất hiện, trong doanh địa bỗng nhiên vọng lại tiếng kèn lệnh dài, theo đó là từng đội Tần quân xông ra đại doanh, xếp thành hai hàng.
“hu!”
Lưu Khám không khỏi ghìm cương, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng ở trước mắt.
- Khám ca... huynh xem, Bình hầu đem người ra doanh nghênh tiếp!
Lữ Thích Chi còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy một chiếc xe diêu (xe nhẹ thời xưa) làm bằng đồng thau từ trong đại doanh đi ra. Một vị tướng lĩnh nho nhã đứng trên xe, chính là Triệu Bình.
Nghi lễ long trọng quá!
Lại còn ra ngoài doanh nghênh đón, Lưu Khám không khỏi ngạc nhiên.
Nhưng hắn rất nhanh phản ứng lại, xoay người nhảy xuống chiến mã. Chiếc xe diêu làm bằng đồng thau trong sự chen chúc của một tốp tướng lĩnh kỵ quân, cũng đến trước mặt Lưu Khám.
Lưu Khám vội vàng hành lễ:
- Quân hầu Lão Bi Doanh Lưu Khám bái kiến Bình hầu... xin thứ cho Lưu Khám đang mặc áo giáp nên không thể hành toàn bộ lễ.
Trb cười, nhãy xuống xe diêu, đỡ lấy cánh tay của Lưu Khám, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, khẽ nói một câu:
- Lưu Quân hầu, vất vả cho các ngươi rồi!
- Bình hầu...
Trong lòng Lưu Khám trở nên ấm áp, đang định nói gì, nhưng Triệu Bình đã cắt ngang.
- Quân hầu không cần nói nhiều, đại thắng Hà Nam Địa lần này, Lão Bi Doanh của ngươi đã vất vả, lại lập được công lớn. Nhớ đến công đầu, ngươi lập công trạng ở đồi Bạch Thổ, ở Phú Bình, Thượng tướng quân và ta đều coi trọng. Nói thật, lúc thành Phú Bình bị phá, Thượng tướng quân cũng vô cùng lo lắng, từng ra lệnh cho ta đi nghe ngóng tình hình các ngươi... Nhưng không ngờ được, các ngươi lại đánh chiếm Cù Diễn, lại lập được một đại công.
Có gì thì theo ta vào trong trướng rồi nói.
Người đâu, mời tướng sĩ Lão Bi Doanh vào doanh, chăm sóc cho tốt.
Quân hầu, theo ta lên xe cùng vào trong trướng.
Triệu Bình kéo cánh tay của Lưu Khám, leo lên xe diêu bằng đồng thau.
Trong nháy mắt, hai đội nhân mã bên ngoài doanh đã giơ kiếm giáo, đồng thanh hô lên:
- Lão Bi không chết!
Âm thanh vang vọng chân trời, khiến cho Lưu Khám rất sợ hãi. Hắn đang định hỏi, thì bị Triệu Bình ngăn lại, khẽ nói:
- Quân hầu, đây là điều ngươi đáng được nhận!
- Hả?
- Dựa vào một khúc binh mã, liên tiếp đánh bại Tả Hiền Vương Đồ Kỳ ở đồi Bạch Thổ; lại dựa vào mấy nghìn quân sĩ, dựa vào tàn thành Phú Bình đánh bại đại quân Hung Nô nhiều gấp mười lần mình. Từ đầu đến cuối, tình cảnh trong hơn ba mươi ngày, khiến cho Thượng tướng quân ung dung điều hành binh mã, quân trung cường dũng, đều tự hào về quân hầu... Ha ha, Đại Tần ta từ cải cách chính trị Thương Quân, quân đội mới tổ chức tới nay, duy chỉ có một người, có được vinh quang hơn Quân hầu.
- Ai?
- Võ An Quân Bạch Khởi.
Lưu Khám mở to mắt, kinh ngạc nhìn Triệu Bình, không biết phải làm thế nào.
Lại là tên giết người đó?
- Võ An Quân đến từ Đại tộc Bạch Thị ở Nghĩa Cừ, làm từ chức tiểu tốt, lập cho Đại Tần ta không ít chiến công. Quân hầu và Võ An Quân cũng có nhiều điểm giống nhau, sau này tiền đồ chắc chắn còn rộng mở.
Hai người đang nói chuyện, đã đến đại trướng trung quân.
Triệu Bình dẫn Lưu Khám vào trong trướng, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, sau đó phất tay bảo các chư tướng đi làm việc của họ, chỉ còn lại hai người lão và Lưu Khám.
- Bình hầu, không biết tình hình Cù Diễn bây giờ thế nào?
Triệu Bình nói:
- Giờ thìn, ta nhận được tin, Đầu Man dẫn tàn quân quay về Cù Diễn, nhưng đã bị bộ nhân mã mà ngươi để lại ở Cù Diễn giết chết. Bộ binh mã của Thượng tướng quân đang xuất phát về phía Cù Diễn, dự tính tối này là có thể đến.
Bộ binh mã của Quân hầu, ngày đêm chinh chiến, chắc là đã mệt mỏi lắm rồi. Đợi lát nữa ăn no xong, nghỉ ngơi một lát.
Sáng sớm ngày mai, bộ nhân mã của ngươi theo ta tiến về Diêu Châu, bái kiến Thượng tướng quân...
Ha ha, Đại công tử cũn đang tiến về Cù Diễn, dự tính lúc chúng ta đến Cù Diễn, Đại công tử cũng sắp đến. Đại công tử rất có hứng thú với ngươi.
- Đại công tử?
Lưu Khám không biết việc Phù Tô cũng đến Bắc Cương đốc chiến.
Trên thực tế, việc Doanh Phù Tô ở Bắc Cương, ngoài số ít người biết, thậm chí đến Vương Ly cũng không biết rõ. Đương nhiên rồi, với thân phận quân hầu nhỏ bé của Lưu Khám, đương nhiền không thể biết tin này. Cho nên nghe thấy ba chữ Đại công tử, Lưu Khám không khỏi ngạc nhiên.
Với thân phận của Triệu Bình, có ai có thể gánh nổi ba chữ Đại công tử.
Lưu Khám đương nhiên không thể liên tưởng đến Phù Tô, bởi vì hắn đối với Phù Tô này vốn dĩ không hiểu lắm, chỉ biết là một người như vậy thôi.
Trên lịch sử giới thiệu về Phù Tô cũng không nhiều.
Mà Phù Tô làm những chuyện gì, ghi lại cũng không nhiều. Ấn tượng của Lưu Khám đối với Phù Tô, chỉ gói gọn trong hai chữ “bảo thủ”. Nhất thời cũng không liên tưởng được.
- Đại công tử nào cơ?
Lưu Khám không nén nổi hỏi.
Triệu Bình lại nở nụ cười:
- Đương nhiên là Ngô Hoàng Trưởng tử, Phù Tô đại công tử... Lần này đại công tử phụng mệnh đến đốc chiến Bắc Cương, liên tiếp nghe nói về công trạng của Lão Bi Doanh ngươi lập được, cho nên vô cùng tò mò. Y còn nói với Thượng tướng quân, nếu như có cơ hội, nhất định phải gặp ngươi.
Phù Tô?
Lưu Khám không nén nổi cảm động trong lòng.
Lúc này Triệu Bình mở miệng nói:
- Quân hầu đi nghỉ ngơi trước đi, ta đã lệnh cho người sắp xếp đồ ăn và nơi ở, sáng sớm ngày mai, ta sẽ phái người đi tìm ngươi.
Triệu Bình nhất định có rất nhiều chuyện phải làm ở Lâm Hà, không thể nào ở đây nói chuyện với hắn được.
Đối với điểm này, Lưu Khám cũng biết rất rõ, cho nên vội vàng đứng dậy, chắp tay hành lễ với Triệu Bình:
- Nếu đã như vậy, Lưu Khám xin cáo lui!
- Từ từ đã!
Lúc Lưu Khám sắp đi ra khỏi doanh trướng, Triệu Bình đột nhiên gọi hắn lại.
- Bình hầu có gì dặn dò?
- Có một chuyện, ta phải nói trước với ngươi... Phó tướng quân cũng đang đến Cù Diễn. Bây giờ ta cũng không giấu ngươi, lúc đầu, Thượng tướng quân vốn dĩ có kế hoạch để cho Phó tướng quân chỉ huy binh mã Vân Trung, quyết chiến với Đầu Man. Nhưng do những gì ngươi làm ở Phú Bình, làm loạn kế hoạch ban đầu. Thượng tướng quân không thể không phát động binh mã quyết chiến trước, thế cho nên binh mã ở Vân Trung Quận vẫn luôn là những người đứng xem chưa thể tham chiến.
Cho nên, Phó tướng quân có thể sẽ không thân thiện với ngươi lắm, đến lúc đó nếu như gặp lão, tốt nhất ngươi có sự chuẩn bị, nhẫn nại một chút.