- Nếu thật sự như thế, ta phải cho hắn lĩnh giáo một chút uy lực thật sự của hổ khúc thiết kỵ của ta.
Nói xong, y quay người đi xuống gò đất.
Tự có người hầu dắt ngựa đến, Mông Khắc vươn mình trèo lên ngựa, giương cao roi quất ngựa đi. Phùng Kính không rời đi ngay, mà ở lại quan sát.
Một hồi lâu, y lắc đầu cười gượng một tiếng:
- Nhìn không rõ, đúng là nhìn không rõ.
Ngày tháng cứ thế qua đi, ngày diễn võ càng ngày càng gần.
Lưu Khám vẫn cứ luyện tập khinh binh như cũ, còn xa binh và kị binh thì hoàn toàn giao cho hai người Lí Thành và Thiệu Bình phụ trách, tự có hai người Quán Anh và Nhâm Ngao chỉ đạo.
Cách diễn võ còn ba ngày, Lưu Khám bỗng nhiên đóng chặt thao trường lại.
Sau có còn hạ lệnh ngày đêm đảo ngược, ban ngày nghỉ ngơi, ban đêm luyện tập, mời hai đội quân của Lí Tất và Lạc Giáp cùng nhau tập luyện đến tận trời sáng. Trên mặt Đồ Đồ có vết thương, Phán Khoái bước đi có phần không vững. Hầu như tất cả những khinh binh tham gia luyện tập, hoặc ít hoặc nhiều đều bị thương. Liên tiếp hai ngày sau, Lưu Khám tuyên bố nghỉ ngơi trước diễn võ một ngày.
Rốt cục thì hai ngày đó đã tập luyện nội dung gì? Ngoài đội ngũ của hai người Lí Tất và Lạc Giáp ra thì người ngoài không ai biết rõ. Có người có ý hỏi, nhưng Lý Tất, Lạc Giáp chỉ cười chứ không đáp.
Mông Khắc bắt đầu lo lắng.
- Ca ca, huynh phải cẩn thận một chút, tên Lưu Khám này không rõ muốn giở trò gì.
Mông Tật cười khẩy:
- Giở trò gì không quan trọng, lúc diễn võ phải xem thực lực. Đội quân tinh nhuệ của ta đã thân chinh trăm trận, tên cỏn con Lưu Khám này sao có thể là đối thủ được? Khắc, đệ cứ yên tâm, đợi ngày mai sau khi ta đánh bại Lưu Khám rồi, nhất định phải làm cho hắn ta nhục nhã một phen.
Mặc dù là nói như vậy nhưng trong lòng Mông Khắc vẫn cảm thấy bất an.
Ngày thứ hai, một một tháng giêng.
Lúc này khu Tứ Hồng đã trăm hoa đua nở. Bách tính Lâu Thương vào ngày này sẽ cúng tế thần tiên, cầu cho một năm mưa thuận gió hòa.
Còn ở Bắc Cương, vùng đất băng giá vẫn còn chưa tan, mặt đất cứng đờ như đá, ngã xuống đất có cảm giác như bị bệnh.
Mông Điềm và Vương Ly đến Vĩnh Chính Nguyên đêm hôm trước để quan sát cuộc so tài diễn võ. Một người là thống soái, thượng tướng quân của đại quân Bắc Cương, một người là chủ tướng của Vĩnh Chính Nguyên. Sau khi tin tức hai người đến được truyền đi, lập tức làm cho quân sĩ của cả Vĩnh Chính Nguyên ầm ĩ cả lên.
Ai cũng biết, ý nghĩa của việc hai vị này xuất hiện ở Vĩnh Chính Nguyên, chỉ sợ là không giống nhau.
Sáng sớm, chỉ thấy võ đài cờ quạt phấp phới, cờ Hắc Long, cờ Hắc Phượng, cờ Hắc Hổ bay phần phật trong gió Bắc, gươm kiếm lạnh lẽo được mặt trời chiếu lên sáng chói.
Tiếng kèn không ngừng vọng lại trong không trung.
Từng đội, từng hàng binh lực từ các doanh địa di chuyển ra, sau khi đến võ đài chính phân thành bốn phía.
Trên đài điểm tướng là ba người Mông Điềm, Vương Ly, Triệu Bình trang trọng nghiêm túc, phía sau họ còn phân chia ra một hàng tướng giáp đội mũ sắt.
Sau khi xếp thành hàng, Triệu Bình đứng dậy, tuyên bố diễn võ chính thức bắt đầu.
Đầu tiên là thao diễn binh mã, biểu diễn đội hình. Liên tục một mạch đến tận trưa, hàng loạt các nghi thức mới coi như kết thúc, tiếp đến là các đội từng đôi giao chiến.
Mười hai đội chia làm hai hàng ngũ, mỗi hàng sáu khúc, đầu tiên tiến hành trận chiến mở màn.
Sau khi xuất hiện hai đội thắng cuộc, tiếp tục tiến hành trận chung kết. Địa hình chiến đấu của hai bên dựa vào thao trường của Vĩnh Chính Nguyên mà tiến hành lựa chọn. Địa hình của Vĩnh Chính Nguyên chia thành ba bộ phân là bình nguyên, đồi núi và sông ngòi, thậm chí là trên một thao trường đối chiến, hoàn toàn được tự ý lựa chọn, trước khi đối chiến, ai cũng không được biết. Thậm chí bao gồm cả đối thủ chiến đấu là ai, không đến phút chót, cũng không ai biết.
Đây là một trận diễn võ vô cùng dài, sẽ diễn ra liên tục trong ba ngày.
Mông Tật không khỏi nóng lòng muốn thử.
- Khắc, tốt nhất trận đầu tiên là trận đấu chiến giữa ta và Lưu Khám. Ta cần phải làm cho hắn bị đào thải ngay từ vòng đầu tiên, xem hắn còn dám hung hăng nữa hay không?
Trong hàng ngũ của mình, Mông Tật xắn tay áo hằm hè.
Mông Khắc lại không lạc quan, nhẹ nhàng nói:
- Huynh trưởng, mọi việc đều cần cẩn thận. Bây giờ chúng ta hoàn toàn không biết gì về cách đánh của Lưu Khám, tự nhiên gặp gỡ, chỉ sợ cũng không phải là chuyện tốt. Đệ thì hi vọng có thể gặp hắn ở vòng thứ hai, ít nhất thì cũng có chút hiểu biết về cách đánh của hắn.
Binh pháp có nói:
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà!
- Khắc à, sao ta cảm thấy đệ hình như đã trở thành kẻ nhát gan rồi?
Mông Tật không nhịn được hạ giọng mỉa mai:
- Một tên giữ lương thực ở Lâu Thương, tài giỏi đánh được hai lần bọn trộm cướp thôi, hà tất phải căng thẳng như vậy?
Mông Khắc hám mồm, muốn thanh minh.
Thế nhưng lời nói đến mép rồi lại không biết làm sao mở miệng nói. Đúng vậy, huynh đệ y cũng là người trải qua trận đánh lớn, hà tất phải lo lắng vì một tên giỏi lắm chỉ đánh được bọn trộm cướp, thậm chí còn không bằng tên binh sĩ chính thức ấy? Có phải là lo bò trắng răng rồi không?
Mặc dù sự thực là vậy nhưng Mông Khắc vẫn cảm thấy bất an.
Lúc đó, Vương Ly đứng lên, đến bên cạnh đài điểm tướng.
Y từ trong một cái hòm đen rút ra một thanh hổ phù bằng gỗ mun, ánh mắt lướt qua một lượt, hạ giọng nói:
- Trận đầu tiên… Mông Tật… Hổ khúc!
Mông Tật không nhịn được nhếch môi nở nụ cười, thúc ngựa lao ra bản trận, xuống ngựa ở phía trước đài điểm tướng.
- Mông Tật có mặt!
Căn cứ vào nội quy diễn võ lần này, đội ở trận đầu tiên có thể lựa chọn địa hình… Mông Tật, ngươi chọn địa hình đối chiến như thế nào?
Mông Tật dường như không hề do dự, lớn tiếng đáp lại:
- Khởi bẩm Ly tướng quân, kỵ quân sở bộ của Tật chọn thao trường bình nguyên làm nơi giao đấu.
Tuy có kiêu căng, nhưng Mông Tật cũng không ngốc.
Đối thủ của vòng thứ nhất, vẫn chưa biết là người nào. Nếu như đối thủ là loại người hung hãn như Phùng Kính, Mông Tật phải chọn ưu thế mới được.
Vương Ly gật đầu:
- Trận đầu, thao trường bình nguyên… Mông Tật, hổ khúc…
Nói đoạn, y lại từ một cái rương đen khác, lấy ra một mảnh hổ phù làm bằng gỗ mun. Y nheo mắt, đột nhiên nở nụ cười.
Quay đầu lại, nhìn Mông Điềm ở đằng sau, sau đó trầm giọng nói:
- Đối phương, Tứ thủy Lâu Thương, Lưu Khám.
Cả thao trường bỗng lặng ngắt như tờ, không lâu sau lại trở lên hỗn loạn. Chuyện của Lưu Khám và Mông Tật, trong lòng mọi người ai cũng rõ.
Phùng Kính không nén được, nói với quân Tư Mã:
- Xem ra Lưu quân hầu e là xui xẻo rồi!
Còn Lưu Khám, mặt bình lặng như nước, thúc ngựa lao ra bản trận, xuống ngựa ở phía trước đài điểm tướng, nhận hổ phù gỗ mun.
Mông Tật và Lưu Khám nhìn nhau, Lưu Khám im lặng không lên tiếng.
Mông Tật hung bạo nói:
- Lưu quân hầu, hi vọng một lát nữa, ngươi vẫn có thể giống như bộ dạng hai mươi ngày trước, cho ta lĩnh giáo bản lĩnh của ngươi.
Lưu Khám cười khẩy:
- Mông quân hầu, đợi lát nữa thua thì đừng có về nhà khóc nhè!
- Ngươi…
Trong khoảnh khắc, ba đôi bộ khúc đối chiến đã được chọn ra, ba đội Phùng Kính, Lí Tất, Lạc Giáp, nhưng không phải ở vòng mở màn.
Trên đài điểm tướng, quan cờ trống vẫy cờ lệnh.
Sáu đội nhân mã chạy nhanh ra thao trường, cũng chính thức mở màn cho cuộc so tài diễn võ.