Từ khi Mông Tật sinh ra tới nay, có thể nói là thuận buồm xuôi gió, chẳng gặp trở ngại gì.
Mông gia ba đời làm tướng, trong quân có uy tín không kém gì Vương gia. Tới đời thứ ba, hai anh em Mông Điềm, Mông Nghị càng được Thủy Hoàng Đế tín nhiệm. Tại Hàm Dương, nào ai dám đắc tội với Mông Điềm? Trong hoàn cảnh này, cho dù Mông Điềm gia giáo rất nghiêm khắc, nhưng Mông Tật và Mông Khắc khó tránh khỏi chút khí thế quần là áo lụa, hoành hành ngang ngược có thể không tính, nhưng còn vô cùng kiêu ngạo.
Hai huynh đệ y vốn đã không ưa Lưu Khám rồi! Một gã chỉ ra trận một lần, không có tên trong đại hoanh Lam Điền, dựa vào cái gì có thể liên tiếp thăng chức? Làm quan thất phẩm cũng đành thôi, nhưng lại một mực được Mông Điềm coi trong. Trong một năm nay, mấy lần Mông Điềm nhắc tới Lưu Khám trước mắt hai huynh đệ y. Điều này khiến Mông Tật càng không cách nào chấp nhận được.
Quán Anh và Nhâm Ngao không phải phải kẻ đầu đường xó chợ, mang theo mấy chục tên quân sĩ, dùng côn đuổi huynh đệ Mông Tật ra khỏi doanh trướng.
- Lưu Khám, ta không giết ngươi, thề không làm người!
Mông Tật thẹn quá hóa giận, giơ chân tức giận mắng, xoay người chạy khỏi doanh địa. Mông Khắc không kích động như Mông Tật, trong lòng tuy nổi giận, nhưng lại kìm nén mấy phần. Chỉ là, y biết không ngăn được Mông Tật, y không tùy ý ngăn cản nữa, chỉ lẳng lặng đứng ở ngoài cửa viên môn xem xét tình hình. Lưu Khám này rốt cuộc muốn gì. . .
- Khắc, các ngươi tại sao ở đây?
Một thanh niên thúc ngựa chạy tới, cùng lúc này Phàn Khoái mang theo sáu gã giáp sĩ, áp giải hai giáp sĩ trên Binh Xa đến cửa viên môn.
Cánh tay hai giáp sĩ này bị trói, giáp trụ trên người bị cởi bỏ, búi tóc bị tháo tung, tóc tai bù xù quỳ gối trước viên môn.
- Công tử cứu ta, công tử cứu ta!
Hai gã giáp sĩ này đều là người nhà Đồ Đồ, lúc này thảm thiết kêu la. Nhưng Đồ Đồ lúc này bản thân khó bảo toàn, bị hai người Quán Anh và Nhâm Ngao đè chặt xuống đất, Trần Đường tiến lên cởi bỏ giáp trụ trên người y. Sắc mặt Phàn Khoái không chút biến đổi, lớn tiếng đọc quân kỷ. Sau đó chỉ thấy y trợn tròn mắt hổ. Hung dữ hô lớn một tiếng:
- Chém!
Mặc kệ Đồ Đồ là ai? Giáp sĩ Lam Điên bên cạnh Lưu Khám nào dám do dự nửa điểm. Hiện tại bọn họ dưới trướng Lưu Khám cần phải dốc sức, còn chọc giận Lưu Khám chẳng khác nào đùa giỡn với tính mạng chính mình. Đồ Tuy tuy đã chết. Nhưng dù sao cũng là đại tướng trong triều, Đồ Đồ dù sao cũng là con đại tướng. Vậy mà người ta không chút lưu tình! cho dù dựa theo quân kỷ, Đồ Đồ thực sự phạm tội mất đầu.
Thiết kiếm vung lên thật cao, sau khi nghe hai tiếng hét thảm, đầu người lăn trên mặt cát. Máu tươi nhanh chóng lan tràn trên sa địa. Hai cái tử thi không đầu, ầm môt tiếng đổ trên mặt đất. Nếu như nói, trước kia có người muốn chế giễu Lưu Khám, thì lúc này đều hít sâu một ngụm lương khí. Lưu Khám này thực sự dám giết người! Mông Khắc đứng bên cạnh thanh niên kia, hai gò má bỗng nhiên giật giật một chút.
- Kính Quân Hầu, Lưu Quân Hầu này thực sự kiêu ngạo!
Mông Khắc sắc mặt không đổi nói.
Đầu hai giáp sĩ này đượ buộc vào sợi dây treo dưới đại kỳ. Phàn Khoái trợn tròn mắt hổ, đảo mắt nhìn quay mọi ngoài doanh, xoay người quay về doanh trướng.
Quân Hầu trẻ tuổi kia cười một tiếng:
- Đồ Đồ tự tìm cái chết. Đáng chết!
Bỗng nhiên chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, tiếng bước chân ùn ùn. Mông Khắc quay đầu nhìn lại, giật mình một cái. Hóa ra Mông Tật đã chạy về bản khúc triệu tập nhân mã, qua doanh địa của Lưu Khám chém giết.
- Khắc, nếu như không ngăn cản lệnh huynh, e là sẽ có phiền phức!
Quân Hầu trẻ tuổi kia nhẹ giọng nói, xoay người nhường qua một bên. Mông Khắc sợ hãi vội vàng chạy tới, lớn tiếng quát:
- Huynh trưởng, huynh điên rồi!
- Khắc, ngươi tránh ra cho ta, ta hôm nay không giết chết Lưu Khám, thề không buông tay.
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy trong quân doanh của Lưu Khám vang lên tiếng kèn lệnh inh ỏi. Nhâm Ngao mặc giáp chỉnh tề thống lĩnh một tổ Binh xa từ trong doanh đi ra. Liền thấy trên thân y khoác Hủy Giáp, búi tóc, tay cầm giáo.
- Quân Hầu có lệnh, không được Quân Hầu cho phép, hễ kẻ nào tới gần cửa doanh hai trăm bước, giết không tha!
- Nhĩ mụ độc tử, hôm nay lão tử chém cái đầu cổ!
Mông Tật ngồi trên ngựa chửi ầm lên.
( Độc tử, ở Hàm Dương có nghĩa là cái mông. Nhĩ mụ độc tử có ý tứ tương đồng với câu mẹ nhà ngươi. Đầu cổ có nghĩa là súc sinh. Dịch chỉnh thể câu này chính là: mẹ nhà ngươi, ta hôm nay chém chết tên súc sinh nhà ngươi! )
Nhâm Ngao nghe không hiểu Mông Tật chửi cái gì, nhưng cũng biết đây không phải cái gì tốt. Chỉ thấy sắc mặt y lạnh như băng, giơ cây giáo trong tay lên.
Từ sau cửa doanh trướng xuất hiện một loạt cung thủ, đứng thành hàng rải rác hai bên cửa doanh trướng. Theo sát là hai trăm giáp sĩ Lam Điền đang gào thét lao tới, bước tiến cực kỳ đều đặn tiến về phía trước năm mươi bước, để Binh xa chặn phía trươc.s
Chỉ thấy Phàn Khoái đứng giữa đám giáp sĩ, một thân Hủy Giáp, tay cầm kiếm tay cầm thuẫn đặt chéo nhau, lớn tiếng quát:
- Quân Hầu có lệnh, kẻ nào tiếp cận quân doanh trong phạm vi hai trăm bước, giết không tha!
Lưu Khám trong vòng vây của năm mươi gã giáp sĩ, lập tức đi tới cửa doanh trướng. Trong quân doanh, chiến mã hí vang một hồi. . .Trong khoảng thời gian rất ngắn, Lưu Khám đã kết trận hoàn tất, khiến mọi người ngoài cửa doanh trại xem vô cùng náo nhiệt, tất cả đều trừng mắt há mồm.
Lúc này Mông Tật kiên quyết muốn tới ah! Trận chiến này quả thực giao tranh, không nói vấn đề thắng bại. . .Cho dù Mông Tật thắng, cũng không thu được trái ngọt. Mọi người đều có thể hiểu được Mông Điềm, đó là một người quân kỷ nghiêm khắc, thiết diện vô tư. Mông Tật công kích doanh địa phe mình đã là tội rất lớn.
Hai gã Quân Hầu xông về phía trước, Mông Tật ghìm cương ngựa lại.
- Tật Quân Hầu, nghìn vạn lần đừng nên kích động, nghìn vạn lần đừng vọng động!
Vốn tưởng rằng, quân đội Lưu Khám chỉ là một đám ô hợp, chỉ cần dùng chút thủ đoạn cường ngạnh, Lưu Khám sẽ quy phục, ngoan ngoãn thả Đồ Đồ. Nào có ngờ trong bộ khúc của Lưu Khám có giáp sĩ Lam Điền. Mông Tật cũng xuất thân từ đại doanh Lam Điền, chỉ cần nhìn phương pháp kết trận của đối phương, liên biết được lai lịch của đối phương. Ngược lại hít một ngụm lương khí, trong lòng không khỏi do dự.
Đánh hay không đánh? Nếu đánh, cho dù thắng, cha mình cũng sẽ không bỏ qua cho chính mình; không đánh trước mắt bao người thì làm gì còn thể diện chứ? Lưu Khám đầu quấn khăn, xích kỳ đặt ngang trên yên ngựa, trên tay kia còn có một tấm lá chắn dài hình bầu dục dài bốn thước, rộng ba thước.
Tấm lá chắn này của hắn nhìn rất thú vị, lá chắn không phẳng lì, mà là một vòng hình răng cưa, có thể khóa binh khí đối phương. Tấm lá chắn này nặng trịch, khoảng chừng ba bốn mươi cân. Sắc mặt Lưu Khám âm trầm như nước, lông mày rậm chau lại, ngựa Xích Thỏ dưới háng hưng phấn hí lớn.
- Mông Quân Hầu. Ta lặp lại lần nữa, trong vòng mười tức nếu như không rời đi ngoài hai trăm bước, đừng trách ta hạ lệnh công kích!
Lữu Thích Chi, đếm!
Lữ Thích Chi béo chắc, từ nhỏ chưa gặp tràng cảnh như này bao giờ? Khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm trắng bệch, tâm can đã nhảy loạn. Y suýt chút nữa bị nhị tỷ phu nhà mình hù chết!
Thật là gan, thật bản lĩnh. Mông Tật là ai? Đó là con trai thượng tướng quân Mông Điềm, nếu như đổi lại là người khác, phỏng chừng đã sớm sợ mềm nhũn người. Cũng chỉ có Khám ca có dũng khí chống đối như vậy. Hừ, mười tức. . .Còn để ta đếm. Đây rõ ràng cho ta cơ hội nở mặt nở mày rồi.
Lữ Thích Chi cũng không biết, một đọc thế nào, y phát lên giọng điệu run run, khiến Lưu Khám quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn y.
- Thật mất mặt!
Thanh âm tuy bình thản, thế nhưng âm điệu lại cao vút.
- Ca, không nên vộng động. Lui lại phía sau, lui lại phía sau. . .Người này là một mạo tử, không đáng chấp!
Mạo tử cùng là tiếng Hàm Dương. Có nghĩa là người mãng chàng, ngôn ngữ hậu thế dùng có nghĩa là kẻ lỗ mãng.
Mông Tật tiến thoái lưỡng nan. Y biết rõ, ngày hôm nay chính mình chỉ cần lui một bước, sau đó đừng nghĩ chính mình có cơ hội ngẩng đầu trước mặt Lưu Khám.
- Bảy!
Mông Tật cắn răng một cái:
- Ngươi tránh ra cho ta. Đồ Đồ, ta hôm nay nhất định cứu ngươi. Chuyện này không liên quan gì đến ngươi, ngươi tránh sang một bên cho ta.
Vừa nói, y liền rút thiết kiếm ra, cắn răng quát lớn: