Không khí tĩnh lặng kéo dài một lúc trong phòng, cuối cùng Thẩm Thực Kỳ bèn mở miệng hỏi.
Câu hỏi này không chỉ khiến Tần Mạn và đám gia thần nhìn y với ánh mắt coi thường, mà ngay cả Lưu Khám cũng khinh bỉ nhìn y.
Còn muốn điều kiện gì nữa!
Từ xưởng rượu rách nhà mình đổi lấy nhiều thứ hậu hĩnh như thế, ngươi còn có tư cách để đàm luận điều kiện sao.
Ngươi muốn xây xưởng rượu, người ta xây cả thị trấn. Ngươi muốn tham gia đun biển, người ta mở thành muối. Cái gì gọi là tài khí to lớn? Thế nào gọi là thế lực uy phong? Nếu giờ ngươi vẫn không hiểu, vậy chi bằng đập đầu chết cho xong… Huống hồ, còn có sản xuất quân lương.
Đó là khái niệm gì? Khắp thiên hạ có bao nhiêu quân Tần, nếu thu hết công việc sản xuất quân lương lại, dù chỉ có mười phần trăm lợi nhuận cũng có thể xây được mười đến trăm Lâu Thương. Nếu nói Lưu Khám không động lòng là nói bâỵ, nhưng càng như vậy, hắn càng lo lắng.
- Mạn tiểu thư, vậy ta có thể làm gì?
Tần Mạn không nói, chỉ xua tay ý bảo đám gia thần lui ra ngoài.
Lưu Khám cũng là người thông mình:
- Kỳ ca, ngươi ra ngoài một lát, ta và Mạn tiểu thư muốn nói một số chuyện quan trọng.
- Chuyện quan trọng…, chuyện quan trọng…
Thẩm Thực Kỳ có phần hồn bay phách lạc đi ra ngoài, đầu óc vởn vơ suy nghĩ, chuyện quan trọng đó rốt cuộc là chuyện gì? Giờ còn có việc gì quan trọng hơn hợp tác? Nếu thật sự như Tần Mạn nói, thì Lưu Khám… Không, tất cả mọi người bên cạnh Lưu Khám đều sắp phát tài rồi.
- Thương lệnh, gia tổ chỉ muốn ta hỏi ngươi một câu.
- Xin hỏi là câu gì?
Tần Mạn có vẻ rất phân vân, trầm ngâm một lát mới khẽ nói:
- Nếu Đại Tần nghiêng ngả, Thương lệnh sẽ lựa chọn thế nào?
Lưu Khám giật bắn người, trợn tròn mắt nhìn Tần Mạn, mãi không nói nên lời. Câu nói này tuyệt đối không phải là việc Tần Mạn có thể hỏi, chắc chắn là từ mồm của Tần Thanh. Tuy nhiên bà ta hỏi câu này là có ý gì?
Lưu Khám nuốt nước bọt trong miệng.
- Câu nói này của Thanh lão giải thích thế nào?
- Gia tổ bảo, chỉ cần nói ra câu này, Thương lệnh đương nhiên sẽ hiểu.
- Ta…
Lưu Khám chỉ nói một chữ rồi im bặt.
Câu trả lời này rất quan trọng, thậm chí quan trọng đến nỗi có thể mất mạng.
Hắn do dự hồi lâu. Một lát sau cắn răng nói:
- Nếu Đại Tần nghiêng ngả, ta sẽ đạp đổ rồi xây lại là được.
Nói xong câu này, tim của Lưu Khám đã sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tần Mạn không nói gì, chỉ im lặng nhìn Lưu Khám. Lâu sau, cuối cùng nàng mới lên tiếng:
- Thương lệnh, thật ra ta không hiểu ngươi và bà nội ta nhìn thấy gì. Tuy nhiên bà nội nói, nếu câu trả lời của ngươi giống bà, vẫn mong ngươi nhớ kỹ lời hứa đó.
Nói xong, Tần Mạn lẳng lặng đứng dậy đi ra ngoài phòng.
Khi bước tới cửa, nàng dừng chân:
- Thương lệnh, vẫn mong ngươi chuẩn bị sẵn, đầu xuân sang năm sẽ xây thành ở Đông Hải.
- Mạn tiểu thư, nàng…
- Câu trả lời của Thương lệnh ta đã biết, nhiệm vụ của chuyến đi này đã hoàn thành. Còn phải lập tức quay về Ba quận, hồi bẩm gia tổ… Nếu tất cả thuận lợi, năm tới trước khi thành muối động thổ, hy vọng Thương lệnh có thể tới Ba quận một chuyến. Ý của gia tổ là muốn bàn bạc trực tiếp với Thương lệnh.
- Nói xong, Tần Mạn rời đi.
Lưu Khám ngồi trong đại sảnh, cũng không đứng lên tiễn. Chuyện xảy ra hôm nay đã vượt ra khỏi phạm vi dự liệu của hắn. Lão Thanh này là người thế nào? Bà ta rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Lẽ nào bà ta nhìn ra tương lai của Đại Tần? Nếu như thế, sao bà ta không vào bẩm với Thủy hoàng đế. Nhìn từ mối quan hệ để bà có thể lấy được mối sản xuất quân lương từ tay Thủy hoàng đế thì Thủy hoàng đế chắc chắn sẽ nghe theo đề nghị của bà ta. Hơn nữa, Thủy hoàng đế khá coi trọng bà, nhưng tại sao quả phụ này lại không nói? Rốt cuộc bà ta đang có suy tính gì?
Lưu Khám chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, muốn suy nghĩ thật kỹ nhưng lại không thể bình tĩnh.
Lúc này, Thẩm Thực Kỳ bước vào, thấy bộ dạng Lưu Khám như vậy bèn ngờ vực hỏi:
- Đàm phán không thành ư? Sao Mạn tiểu thư lại đi?
Lưu Khám lúc này mới bừng tỉnh:
- Bàn bạc vô cùng thuận lợi, chỉ là… Chỉ là thuận lợi quá thôi!
Bản thân Tần Mạn cũng không rõ, tại sao khi nghe thấy câu trả lời của Lưu Khám, trong lòng bỗng nhiên trở nên rối loạn.
Sau khi vội vã rời khỏi Lâu Thương, nàng lập tức dẫn theo đoàn hộ tống khởi hành quay về, nhưng trong lòng lại đặc biệt phức tạp và mâu thuẫn.
Trước khi đi, bà nội bảo nàng chuyển câu hỏi này cho Lưu Khám.
Khi ấy nàng lại không để ý lắm, theo nàng có lẽ bà nội muốn thăm dò Lưu Khám, xem hắn có trung thành với Đại Tần hay không.
Thực ra, việc này có gì mà phải thăm dò chứ? Tần Mạn không cho là như vậy. Lưu Khám là lão Tần nhân, hơn nữa còn là quan của Đại Tần. Hắn không trung thành với Đại Tần, lẽ nào lại trung thành với kẻ khác?
Thế nhưng sau khi nhận được câu trả lời của Lưu Khám, tâm trạng nàng lại thấy rất phức tạp.
Bà nội bảo nàng chuyển câu này, có lẽ không chỉ là để thăm dò. Còn câu trả lời của Lưu Khám dường như cũng đã nói rõ, hắn và bà nội đều nhìn ra thứ gì đó. Thế nhưng hiện giờ Đại Tần lại đang ở giai đoạn đỉnh cao hưng thịnh. Bệ hạ đang ở độ tuổi thích hợp, sao lại nói Đại Tần nghiêng ngả được?
Lần này bà nội sau khi quay về từ Hàm Dương đã trở nên kỳ lạ hơn.
Về lý mà nói, bà không cần tiếp kiến đám Thẩm Thực Kỳ, nhưng bà lại bỗng nhiên gián tiếp gặp bọn họ. Khi đó không cảm thấy kỳ lạ, nhưng giờ Tần Mạn như đã nhận ra được điều gì. Hôm đó khi bà nội gặp bọn Thẩm Thực Kỳ, không nói gì nhiều, mà rất thân thiết hỏi han bọn họ về quá trình Lưu Khám làm giàu và những chuyện gặp phải.
Cuộc nói chuyện ngày hôm đó, nàng cũng có mặt. Bà nội từ đầu đến cuối tổng cộng chỉ nói ba câu.
- Rất tốt!
- Được lắm!
- Giỏi…
Ngoài ra, bà không biểu hiện gì khác nữa. Sau đó không lâu, bà bảo mình cùng theo Thẩm Thực Kỳ và Tần Vô Thương đến Lâu Thương. Thậm chí, bà còn đưa ra điều kiện hậu hĩnh, khiến Tần Mạn có phần không thể lý giải.
Trong lòng nàng đương nhiên tán thành như vậy. Tuy nhiên xét về lý hoặc nhìn từ góc độ của một người buôn bán, vụ làm ăn này không có lời. Tứ Thủy Hoa Điêu mặc dù thanh danh vang dội, rượu Vạn Tuế dù lừng lẫy đại danh, nhưng lợi nhuận ở đó sao bì được với xưởng muối của Tần gia?
Hơn nữa, bà luôn không tán thành việc tham dự quá nhiều vào chính sự của Tần quốc.Thế nhưng lần này bà lại chủ động nhận việc sản xuất quân lương, dường như có gì đó không giống với phong cách làm việc của bà trước đây.
Đêm đó, Tần Mạn lệnh cho đội hộ tống cắm trại bên bờ sông Hoài. Nàng ngồi trong lều trại suy nghĩ mông lung… Trên thư án là hai đồ vật. Một là tấm vải trắng viết bài thơ “Tương kiến hoan”, thứ kia là túi gấm màu đỏ đựng hạt tương tư mà Lưu Khám tặng cho nàng. Tần Mạn khẽ vỗ trán, cắn nhẹ vào môi.
Bà nội, bà nói A Khám có quý nhân phù trợ!
Nhưng quý nhân phù trợ này rốt cuộc giải thích ra sao đây?