Rất khó nói rõ ràng, đối với Tần Mạn rốt cuộc là loại cảm giác gì.
Nàng rất đẹp, rất có tài hoa, làm việc rất có phong cách quý phái, hơn nữa gia cảnh vô cùng giàu có, cũng không có cái loại tính cách tiểu thư như ở hậu thế.
Nói chung Tần Mạn rất ưu tú.
Nhưng chính vì ưu tú như thế, khiến cho Lưu Khám phải chùn bước. Không thể phủ nhận, hắn cũng có tình cảm với Tần Mạn. Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Dù sao hai người chênh lệch nhau quá lớn, cho nên có thể đứng cùng một chỗ, có thể cùng Tần gia hợp tác, đã là một kết quả không tệ rồi. Làm bạn bè tốt thì còn có thể, thế nhưng nếu tiến thêm một bước nữa... Lưu Khám không dám nghĩ tiếp.
Hơn nữa, mình đã có thê tử, vậy thì phải an bài nàng như thế nào đây?
Được rồi, nếu nói bỏ qua tất cả, Tần Mạn thích mình, cũng đồng ý gả cho mình. Thế nhưng nàng có chế chấp nhận thân phận Cơ không?
Mọi người ở phố phường, ai cũng có thể được gọi các loại như Vương cơ, Thích cơ.
Thế nhưng thật sự mà nói, xưng hô là phu nhân, thuộc về chính thất, gọi Cơ như vậy, chính là tiểu thiếp.
Để cho một thiên kim tiểu thư mà gia đình vô cùng bản lĩnh, gia tài bạc triệu làm thiếp thất? Tần Mạn đồng ý, nhưng người nhà của nàng cũng sẽ không đồng ý.
Cũng như vậy, Lưu Khám cũng sẽ không bởi vì nàng mà để cho Lữ thiệt thòi làm tiểu thiếp.
Thế cho nên, dừng lại đúng lúc, đừng để tiến thêm một bước nữa. Nếu không kết quả, nhất định sẽ là rất thê lương, Lưu Khám không muốn thê lương.
Rõ ràng có thể đi bằng thuyền, sau khi đến Thành Tử thì rời thuyền.
Nhưng Lưu Khám tình nguyện về nhà bằng đường bộ. Cũng không muốn đi đường thủy. Nguyên nhân rất đơn giản. Tần Mạn phong hoa tuyệt đại, không thể phủ nhận là rất có sức hấp dẫn.
Một người không thể khống chế được, vậy mới là vạn kiếp bất phục.
- Khám huynh đệ, hiện tại thay đổi ý kiến, còn kịp!
Chung Ly Muội cũng không lên thuyền, y mang theo mười người khỏe mạnh, cùng với ba người Lưu Khám, Vương Tín, Lữ Thích Chi cùng nhau xuất phát từ Lục Thượng.
Về phần trẻ em, không cần lo lắng. Người Y Lô sẽ ở thương thuyền để Chung Ly sau đó rời thuyền. Mang theo bọn nhỏ nói đi Lâu thương trước.
Đến lúc đó, chỉ cần phái người đến đón là được.
Lưu Khám lắc đầu, từ chối ý tốt của Chung Ly Muội.
- Trời sắp sáng, chúng ta cũng chuẩn bị lên đường thôi.
Vương Tín ở một bên dẫn ngựa đến, Lưu Khám cầm lấy dây cương, đang chuẩn bị xoay người lên ngựa. Đúng lúc này, một thương thuyền đã chạy đi đột nhiên ngừng lại. Tiếp đó ngừng lại bên bờ, Tần Mạn cưỡi ngựa, từ trên boong tàu vọt nhanh lên bến, đến trước mặt Lưu Khám ghìm dây cương, chiến mã quay vòng tại chỗ.
Không đợi Lưu Khám kịp phản ứng, Tần Mạn đem một cái túi gấm thêu nhét vào tay của Lưu Khám:
- Thương lệnh, chúng ta gặp lại tại Lâu thương.
- A...
Lưu Khám mở miệng muốn nói cái gì đó, Tần Mạn đã vung roi, quay trở lại thuyền.
Thương thuyền tách bến lần thứ hai. Chỉ thấy Tần Mạn giục ngựa thẳng đứng cạnh mép thuyền, giơ tay, hướng về phía Lưu Khám huơ huơ một chút, rồi giục ngựa rời đi.
- Vật gì vậy?
Chung Ly Muội hiếu kỳ nhìn cái túi trong tay Lưu Khám, có chút hiếu kỳ hỏi.
Lưu Khám gãi gãi đầu. Mở túi, thấy đầy ắp bên trong đều là hạt đậu đỏ đỏ tươi.
Lữ Thích Chi nhẹ giọng nói:
- Khám ca, trong túi còn có chữ viết.
Lưu Khám đưa cái túi đến dưới cây đuốc nhựa thông mà nhìn kĩ. Đó là những chữ dùng kim thêu lên.
Nước nam sinh đậu đỏ
Xuân về nở cành xinh
Chàng ơi hái nhiều nhé
Nhớ nhau tha thiết tình.
(Tương tư – Vương Duy)
Đây rõ ràng là hạt đậu đỏ lúc đầu Lưu Khám đưa cho Tần Mạn, sau đó giải thích chuyện về cây đậu đỏ, thuận miệng ngâm một bài thơ.
Thật ra, lúc ấy hắn cũng không có suy nghĩ gì khác.
Nhưng hôm nay xem ra, vị Mạn tiểu thư này, không lẽ đã hiểu lầm cái gì rồi chứ? Không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng Lưu Khám cười khổ không thôi.
E là gặp chuyện phiền phức nữa rồi.
Buộc túi lại, Lưu Khám đem bỏ vào trong ngực, bỗng nhiên trừng mắt nhìn Lữ Thích Chi nói:
- Nhớ kỹ, ngươi không thấy, không nghe, không biết gì hết, về nhà không được nói lại với nhị tỷ của ngươi.
Vẻ mặt hết sức dữ tợn, Lữ Thích Chi kinh hoảng gật đầu liên tục.
- Đi thôi, bây giờ chúng ta xuất phát, nói không chừng trước khi trời tối, là có thể đến quán rượu Tương Bí!
Lưu Khám vừa nói vừa lắc mạnh đầu.
Hai chân thúc vào bụng ngựa Xích thố, Xích thố nhấc chân hí vang một tiếng, phóng lên, hướng phía về phía Tương Bí lao đi.
- Đi, chúng ta đi Lâu thương!
Đoàn người của Chung Ly Muội thúc mã giơ roi, theo sát sau Lưu Khám.
Tiếng vó ngựa rung động ầm ầm, sau một lát, bến sông Khải Dương nhỏ bé này lại trở về yên tĩnh như trước.
Rốt cục ở Cự Thạch Giản phát hiện một cái xác chết đã bốc mùi hôi thối, thậm chí đã bị dã thú gặm cắn chỉ còn lại có một đống xương trắng. Huy động hơn một trăm người, cuối cùng cũng nhấc được khối đá lên, nhưng chỉ tìm được một đống thịt nát. Chỉ là, từ trong đống thịt nát này, các quan viên kinh hãi phát hiện một bộ y phục ăn mặc theo kiểu phương sĩ.
Cẩn thận xem xét, dựa vào hoa văn trên quần áo không khó để nhận ra quả nhiên chính là quần áo của Từ Thị.
Từ Thị... Đã chết?
Các quan viên kinh hoàng, không nói lời nào, lập tức phái người phong tỏa đoạn đường từ Cự Thạch Giản đến ruộng muối. Đồng thời phái người mang tin tức, khẩn cấp vượt qua sáu trăm dặm ngày đêm liên tục đi Hàm Dương, báo chuyện này với Thủy Hoàng đế. Không ai dám giấu diếm, việc này quá lớn!
Năm trăm quân Tần, cộng thêm một Tiên sư, người chuẩn bị rời bến tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão cho bệ hạ...
Đã chết? Mất rồi?
Loại sự tình này ai có thể đảm đương nổi?
Lúc Huyện lệnh Cống Du nghe tin tức này thì đang ngồi ở công đường lập tứcchết lặng người. Khuôn mặt nhỏ thó đều biến sắc, trắng bệch như tờ giấy.
- Nếu biết trước như thế ta đã phái binh mã nhiều hơn. Nếu biết trước như thế ta đã phái binh mã nhiều hơn!
Huyện lệnh tự bảo với chính mình, trong lời nói vừa hoảng hốt vừa như tự lên án chính mình:
- Sao ta lại cho có hai trăm quân lính, vì sao lúc đó ta chỉ cho Tiên sư có hai trăm quân lính.
Gã đấm ngực giậm chân, nhưng hối hận thì đã muộn.
Cùng ngày, quận thủ của quận Lang Gia suốt đêm đến Cống Du, khi vào huyện nha, không nói không rằng trước hết sai người bắt Huyện lệnh Cống Du và Huyền úy.
- Nhất định phải tra xét, tra cho ra hung thủ cho ta!
Quận thủ quận Lang Gia gầm lên:
- Bọn họ mang theo nhiều trẻ em như vậy. Đâu thể nào chạy thoát xa được? Phong tỏa mọi ngã đường của bốn quận, mỗi một tấc đất đều tìm kiếm cho ta, tra xét hết cho ta...
Trong lúc nhất thời, cả quận Lang Gia thần hồn nát thần tính.
Đồng thời rất nhanh chóng, sự căng thẳng và nôn nóng như thế này lan tràn tới quận Đông Hải, quận Tiết, thậm chí cả quận Tứ Thủy.
Nếu so sánh, quận Tứ Thủy coi như nhẹ nhàng hơn. Nhưng ba quận khác thì nguy hiểm hơn. Ven đường thiết lập trạm kiểm soát, chỉ cần là người đi đường mang theo trẻ con, không nói một lời trước bắt lại, sau đó sẽ nghiêm hình khảo tra.
Cùng lúc đó, Thủy hoàng đế tại Hàm Dương cũng đã nghe được tin tức.
- Đem tất cả các quan lại ở Cống Du Huyền bắt hết cho ta. Các hộ gia đình trong vòng hai trăm dặm xung quanh Cự Thạch giản cũng bắt hết toàn bộ, nhất định phải tìm được hung thủ.
Đối với những hành vi trước kia của Từ Thị, dù là Phù Tô hay Mông Điềm cũng không thể nào chấp nhận.
Trong cung Hàm Dương, Mông Điềm hướng về phía người em của mình nháy mắt một cái, Mông Nghị lập tức hiểu ý của huynh trưởng, bèn đứng lên.
- Bệ hạ. Từ tiên sư chết, có rất nhiều chỗ đáng ngờ ... Theo thần hạ biết, khối nham thạch đổ tại lối vào của Cự thạch Giản, nặng hơn sáu nghìn cân. Về sau các quan lại ở quận Lang Gia, huy động hơn một trăm người mới dịch chuyển được khối đá ấy, chuyện này, có vẻ không bình thường.
Thủy Hoàng đế nghe vậy lông mày rậm giương lên:
- Mông Nghị, ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng.
- Từ tiên sư thần thông quảng đại, thế mà lại bị khối đá giết chết... Chuyện này theo thần thấy không bình thường. Thần hoài nghi, nếu thật sự có hung thủ, chỉ sợ cũng không phải người bình thường làm ra. Nếu muốn giết chết một người như Từ tiên sư vậy, trừ khi cũng là người có bản lĩnh cao cường giống như ông ta vậy.
- Ý ngươi là nói...
- Thần cho rằng, bệ hạ sai người tra xét những dân thường này, sợ rằng không quá thỏa đáng.
Điều tra hung thủ, phải ra tay từ phương sĩ. Với bản lĩnh của Từ tiên sư, nếu như thật sự bị người bình thường giết chết, chỉ sợ cũng không xứng với danh hiệu Tiên sư rồi.
Lúc Thủy hoàng đế tức giận, toàn bộ trong cung Hàm Dương người dám đứng ra can gián, chỉ có huynh đệ Mông gia.
Hơn nữa, dù cho bọn họ nói cái gì, Thủy hoàng đế cũng không tức giận. Hơn nữa cũng sẽ không giận nữa, ông ta cũng sẽ bình tĩnh lại, tự suy xét lại.
- Thượng khanh, ngươi nói có lý.
Mông Điềm lúc này cũng đứng ra, trầm giọng nói:
- Bệ hạ, nếu Từ tiên sư đã chết, các đồng nam đồng nữ ở trên đài Lang Gia có nên tạm thả bọn họ về nhà hay không? Bệ hạ muốn tìm người có bản lĩnh như Từ tiên sư, chỉ sợ cũng không dễ dàng. Một năm rưỡi sau, đồng nam đồng nữ cũng đã quá tuổi, nếu lại ra biển chỉ sợ không còn thích hợp. Chi bằng thả bọn họ trở lại, đợi tìm được người thích hợp thì chọn lại?
- Điều này...
Thủy hoàng đế có phần do dự, nhưng theo lời của Mông Điềm, cũng không phải không có lý.
Mông Điềm lại tiến thêm một bước nói tiếp:
- Còn nữa, đầu năm thì Lô tiên sư không phải nói muốn đi tìm tiên nhân kia, tiên đoán tương lai của đại Tần ta sao?
Lúc trước khi đi y đã từng nói, cần một hai năm mới quay lại.
Lúc đầu là do Từ tiên sư giới thiệu Lô tiên sư tới, hay là chờ Lô tiên sư trở về, bệ hạ hỏi y, rồi sẽ quyết định sau?
Lô tiên sư mà Mông Điềm nói, là một vị phương sĩ khác, nghe nói rất thần thông quảng đại, là đệ tử giỏi nhất của tiên nhân Tiện Môn raatsTCao nước Yến trước kia.
Thủy hoàng đế đối với vị Lô tiên sư này vô cùng tín nhiệm. Vừa nghe Mông Điềm nói như thế, ông liền do dự.
Sau một lát, ông đứng dậy:
- Nội sử và Thượng khanh nói cũng có lý. Như vậy đi, sẽ không giam giữ những cư dân trong vòng hai trăm dặm Cự Thạch Giản, nhưng nhất định phải tra hỏi kĩ càng. Huyện lệnh Cống Du bảo hộ bất lực, quận thủ quận Lang Gia cũng không thoát khỏi trách nhiệm, đều bắt hết, liên luỵ tam tộc.
Các đồng nam đồng nữ giam giữ tại đài Lang Gia, có thể cho về nhà.
Mặt khác, Thượng khanh lập tức phái người đi huyện Vu, mời Thanh Lão đến Hàm Dương, trẫm vừa lúc có việc muốn thỉnh giáo.
Như thế đủ rồi, giải tán đi.
Mông Điềm, Mông Nghị hai huynh đệ cùng nhau đi ra cung Hàm Dương.
- Ca, huynh nói Từ Thị, có thật là bị...hay không?