Sau khi Lưu Khám nhìn rõ ràng đại hán kia, trong lòng nhịn không được thầm khen một tiếng. Vóc dáng y cũng không tính là cao, ước chừng khoảng tám thước, khuôn mặt hình chữ quốc, mày rậm mắt hổ, tướng mạo oai nghiêm lẫm liệt. Nhìn bề ngoài tuổi tác ước chừng khoảng hai mươi hai mốt tuổi, lưng hùm vai gấu, khôi vĩ dị thường. Đại hán mặc một đại bào màu đen, eo mang thắt lưng da hổ, sau lưng đeo một chiếc cung và ống tên, tay cầm một thanh côn đồng.
Nói là côn, cũng không phải côn, nhưng cũng không biết làm từ chất liệu gì, dài gần hai trượng, một đầu là chuôi, một đầu lại có một vật cong như hình bầu dục, giống như một cái chùy, nhưng ở chùy đầu lại lồi ra một đoạn thương nhọn. Đồ vật này có thể dùng làm côn, cũng có thể làm chùy, lại có thể sử dụng để làm vũ khí, trọng lượng có lẽ nặng trên dưới tám mươi cân. Nếu như thi triển, lực sát thương tuyệt đối kinh người.
Đại hán coi như thận trọng, không đẩy ngã bình phong, mà là kéo bình phong ra. Điều này cũng làm cho Lưu Khám tăng thêm vài phần ấn tượng tốt về y, nhẹ nhàng gật đầu. Người này có thể khiến Lưu Khám tán thưởng, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng sẽ biết tán thưởng.
Tào Vô Thương lập tức nổi trận lôi đình:
- Tên gia hỏa nhà ngươi, muốn đánh nhau hay sao?
Sau khi đại hán kia nhìn rõ mấy người Lưu Khám, cũng đã có chút hối hận. Trong năm người Lưu Khám, có ba người được hưởng Quân công tước. Nhưng Lưu Khám không hề mang cái chức quan ấy đi rêu rao khắp nơi. Thẩm Thực Kỳ cùng Tào Vô Thương đều mặc quan phục trên người. Nên nhìn bọn hắn là biết không phải là người bình thường!
Đại hán gặp tình huống như vậy, đành xin lỗi.
Tào Vô Thương dĩ nhiên không dễ dàng bỏ qua như vậy, không nói hai lời, vung quyền lên đánh, đại hán lách mình tránh né, trong miệng còn nói:
- Vị huynh đệ kia, ta không muốn đánh nhau cùng với ngươi, là tên chủ quán kia ức hiếp người khác thôi. . .
- Hãy bớt sàm ngôn đi. Xem quyền!
Đang lúc uống rượu hưng phấn tự nhiên lại bị người khác quấy rầy, Tào Vô Thương sao chịu bỏ qua, thân người vươn lên chắn ngang một cái cất bước, cái này gọi là vượt qua khe núi đánh hổ, cánh tay như thanh sắt nhằm phía trước tung ra một đòn. Đại Hán cũng không phải là loại người lương thiện gì, chỉ là vừa rồi y thấy Thẩm Thực Kỳ cùng Tào Vô Thương mặc quan phục màu đen nên không khỏi yếu thế.
Tào Vô Thương liên tục tung ra hai chiêu, thực sự đã làm y nổi giận.
-Vị huynh đệ này, không chịu nói đạo lý. . . Đã như vậy, đừng trách ta vô lễ.
Nói xong y buông thanh côn đồng đang cầm trong tay ra, hai tay nắm chặt cùng một chỗ rồi tung ra một đòn, đấu quyền với Tào Vô Thương.
Phải nói là, sức mạnh của Tào Vô Thương hai năm qua so với trước kia cao hơn không ít. Đặc biệt là công phu quyền cước càng tăng tiến hơn, mặc dù so với Lưu Khám vẫn còn có một khoảng cách lớn, nhưng tại huyện Bái, ngoại trừ Phàn Khoái cùng Chu Bột ra thì cũng chỉ một mình Hạ Hầu Anh là có thể cùng gã cân sức ngang tài. Bồng một tiếng, Tào Vô Thương xuất ra tư thế mã bộ đề tấn, nhưng cũng phải lùi lại hai bước, thầm nghĩ không ổn, gã lập tức hiểu rõ, khí lực người trước mặt có thể sánh ngang với mình.
Sau lưng đại hán còn có mười mấy người thanh niên cường tráng, họ đang hồi hộp nhìn hai người, nhưng không ai đứng ra hỗ trợ.
Năm trăm năm Xuân Thu Chiến quốc qua đi, tinh thần võ học đã được khắc sâu vào tâm thức mỗi người dân. Mặc dù Tề Lỗ là thánh điạ của Nho gia, nhưng dân chúng ở đây cũng rất sùng bái và kính trọng anh hùng hảo hán. Tuy pháp luật nước Tần nghiêm cấm tự ý tranh đấu, ở trong phố xá, chỉ vì một lời nói không hợp ý mà dẫn tới việc đánh đập tàn nhẫn. Chỉ có điều, nếu như không phải có thâm cừu đại hận gì, thì căn bản là sẽ không rút kiếm tuyên chiến.
- Tên này đúng là hảo hán, dùng binh khí cũng không có tác dụng mấy.
Lưu Khám cười nói với Thẩm Thực Kỳ:
- Chỉ là theo ta thấy, lão Tào không phải là đối thủ của y.
Thẩm Thực Kỳ rót rượu, uống một ngụm sau đó cười nói:
- Nói nhảm, dùng binh khí. Đó không phải là loại đánh nhau bình thường nữa.
Vương Tín đột nhiên buồn bực nói:
- Năm hiệp?
- Tín. Ngươi nói cái gì?
Thẩm Thực Kỳ hỏi.
Lưu Khám nói:
- Ý của Tín là, lão Tào chịu không được năm hiệp!
- Không thể nào. Dù thế nào cũng phải trụ được hơn mười hiệp. . .
Lời Thẩm Thực Kỳ còn chưa nói hết, thì bên này đại hán kia đột nhiên chuyển thân tới gần đối phương, xuất ra một chiêu "Hắc hổ đào tâm" , nhanh như tia chớp . Tào Vô Thương tránh không kịp, bị đại hán đánh thẳng vào ngực, chỉ cảm thấy một lực lượng lớn truyền đến, thoáng cái nện cho gã nằm ngay trên mặt đất. . .
- Lão Tào, ngươi thật vô dụng!
Thẩm Thực Kỳ vỗ bàn kêu to:
- Lão tử đang còn nói ngươi có thể tiếp được mười chiêu của y, đằng này. . .
- Nói nhảm, tên này khí lực không nhỏ, so với lão Quán (ở đây chỉ Quán Anh) thậm chí còn mạnh hơn vài phần. . . Ta không đấu lại, A Khám. . . Báo thù cho ta!
Lưu Khám "Phốc" một tiếng phun ngay ngụm rượu vừa đổ vào miệng, rất bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Tào Vô Thương. Hắn lắc đầu, vươn người đứng dậy, cất bước đi đến bên cạnh đại hán kia. Hắn so với đại hán còn cao hơn một cái đầu, dáng người giống như một ngọn núi nhỏ, làm cho đại hán cảm thấy một cổ áp lực trước nay chưa tùng có, thầm nghĩ một tiếng không tốt, vội vàng lui về phía sau hai bước, đứng thủ thế, trầm giọng nói:
- Vị lão huynh này, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, đừng. . .
- Vậy trước tiên ngươi hãy để ta đánh ngươi một trận, sau đó ta mới dừng lại nói là hiểu lầm, và xin lỗi, ngươi thấy thế nào?
Lưu Khám cũng không tức giận, chỉ là muốn làm điều mình thích mà thôi. Hơn nữa Tào Vô Thương còn đang ở bên cạnh, nếu như không ra tay thì không biết phải ăn nói thế nào với gã.
Tục ngữ nói đúng, ra tay trước thì chiếm được lợi thế, xuất thủ sau thì gặp nạn. Đại hán nhanh chóng xông lên, lập lại chiêu cũ, thậm chí còn muốn mạnh hơn mấy phần. Nếu như là Tào Vô Thương đối địch, lần này chỉ sợ không chết cũng phải bay đi một đoạn xa. Chỉ có điều đối chiêu với y lúc này là Lưu Khám, lại không lui một bước, hắn cất bước thúc khuỷu tay, giống chiêu lúc nãy của Tào Vô Thương, nhưng lực đạo lại mạnh mẽ hơn mấy lần.
- Khai!
Lưu Khám trong miệng hô một tiếng, tung quyền về phía đại hán.
- Tín, ngươi nói xem, trong mấy chiêu A Khám có thể thủ thắng?
- Mười chiêu!
Vương Tín ngu ngơ nói:
- Khí lực của người kia cùng Quán thúc không khác biệt nhau mấy, nhưng là so với Quán thúc lại linh hoạt hơn. Chủ nhân nhất định có thể thắng, tuy nhiên lại phải mất một chút sức lực.
Đang lúc nói chuyện, Lưu Khám cùng đại hán kia quyền qua cước lại, đã được bảy tám chiêu, trong lòng hắn thầm khen một tiếng đại hán kia thật bản lãnh, tuy thế tay cũng không có chậm chậm lại, quyền rít thành tiếng gió, oanh một tiếng đấm tới. Mắt thấy đại hán kia đã chuẩn bị kỹ càng, Lưu Khám giữa chừng lại đột nhiên biến chiêu, thân thể bay lên trời, thuận thế bổ xuống một quyền, khiến cho đại hán kia lui liền lại mấy bước, đặt mông ngồi dưới đất.
- Chủ nhân, chiêu trảm hồ lô thật tuyệt!
Đại hán kia quay dưới đất như con lật đật, thuận thế quơ lấy thanh côn đồng. Mấy thanh niên cường tráng phía sau, thấy vậy lập tức muốn tiến lên.
- Này, không nên đánh nhau!
Lúc đó Lưu Khám lại thu tay lại, cười cười rồi lui trở về ngồi xuống ghế,
- Chỗ này xem như rất tốt, đánh nhau sẽ phá hủy đi cả tòa khách điếm này mất, không bằng ngồi xuống uống rượu thì tốt hơn đấy.
Đại Hán khẽ giật mình, có chút do dự liếc nhìn Lưu Khám, rồi phẩy tay ra hiệu cho mấy thanh niên cường tráng kia lui ra, đồng thời đưa thanh côn đồng giao cho đồng bạn, tiến lên hai bước vừa chắp tay vừa nói:
- Tại hạ Chung Ly Muội Y Lô (nay là cảng Liên Vân thành phố Quán Vân huyện Y lô hương), mới vừa rồi là do tại hạ lỗ mãng, xin hãy tha lỗi.
Chung Ly Muội? Ngay khi Lưu Khám nghe được cái tên này, không khỏi ngẩn ra, cảm thấy có chút quen tai, nhưng nhớ rất rõ. . . Chung Ly muội, hình như là người của Hạng Vũ . . . Ha ha, chẳng lẽ y hiện nay vẫn chưa nổi hay sao?
Tào Vô Thương nhịn không được chen miệng nói:
- Y Lô là địa phương nào, tại sao ta không có nghe nói qua?
- Ngươi không phải nói sắp chết sao?
Thẩm Thực Kỳ làm sao không nhận ra Lưu Khám rất có hứng thủ đối với gã gia hỏa tên Chung Ly Muội kia, nhịn không được bưng chén rượu lên.
Lưu Khám cũng không biết Y Lô là địa phương nào thế nhưng hắn sẽ không hỏi thăm lỗ mãng giống như Tào Vô Thương, mà lại nói:
- Hảo hán, vừa rồi chúng ta uống rượu, không biết vì sao lại đắc tội với các hạ?
- Ah, cái này. . .
Chung Ly Muội có chút ngoài ý muốn, nhìn thoáng qua mấy bầu rượu đang đặt ở bàn bên cạnh. Lúc này, chủ nhân khách sạn mới từ phía sau quầy hàng chui ra, cười mơn trớn nói:
- Khách quan, khách quan. . . Sự tình là như thế này. Mấy vị này coi như là khách quen của ta, sống ở Y Lô hương phía đông huyện Đàm, đường xá có chút xa xôi, ước chừng khoảng một ngày đường. Ngày bình thường bọn họ thường hay săn bắt động vật, đến bán ở chỗ của ta, thuận tiện có làm vài chén. Mấy vị khách quan mang rượu tốt tới, hắn tưởng rằng ta khinh không bán cho y. Cho nên. . . Đã hiểu lầm, thật sự là đã hiểu lầm! Chung Ly, cũng tại tiểu tử nhà ngươi, thúc ở nơi này có rượu ngon, chẳng lẽ còn không bán cho ngươi? Rượu này là do mấy người khách quan tự mình mang đến đấy.
Biết rõ đây là quán rượu, có thể hâm nóng rượu. . . nếu không cái khách sạn nhỏ bé của ta họ đi vào đây làm cái gì chứ.
Chung Ly Muội mặt đỏ tới mang tai, liên tục gãi đầu xin lỗi.
- Haha, cái này lại được gọi là có đánh mới quen nhau chăng?
Lưu Khám đi qua nắm lấy cánh tay của Chung Ly muội, cười nói:
- Chung Ly huynh vì thích nhưỡng tửu này mà đến, cũng coi như là duyên phận của chúng ta. Chủ quán, chớ giải thích dài dòng, ta không tức giận đâu. . . Nếu mấy vị huynh đệ không chê, không bằng chúng ta cùng ngồi bàn chè chén một phen, có được không?
Nói xong, Lưu Khám quay sang Thẩm Thực Kỳ hỏi:
- Kỳ ca, huynh mang theo bao nhiêu rượu?
- Không có nhiều, chỉ có mười bẫu thôi.
Chủ quán kia nhịn không được nuốt nước miếng một cái. Mười bẫu, còn không nhiều sao? Giá rượu này trên thị trường, ít nhất phải năm ba ngàn tiễn mới có thể mua được à nha.
- Đây là rượu ủ?
Chung Ly Muội kinh ngạc nhìn Lưu Khám, nói:
- Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của ngài.
Lưu Khám mỉm cười,
- Tại hạ Lưu Khám, trước kia ở tại huyện Bái, hôm nay ở Lâu Thương. . . Không biết huynh nghe đến tên ta chưa?
- Huynh là Lưu Khám?
Chung Ly Muội lộ ra vẻ mặt kinh hãi, nghẹn ngào hô lên.