Một thanh niên nghiêng mình đứng dậy, vẻ mặt khiêm nhường, nhỏ nhẹ hỏi:
- Đại nhân, người có gì sai bảo ạ?
- Nhanh đi báo với Ung Xỉ, nói hắn ta kế hoạch có biến động, để hắn có chuẩn bị.
Lý Đồng dạ một tiếng rồi vội vàng chạy đi. Có điều sau khi ra khỏi cửa, hắn ta không lập tức đi ngay mà còn đứng nấn ná lại phòng khách.
Một lát sau, phía Nam của thành đột nhiên bốc cháy, Lý Đồng nở nụ cười ha hả.
Gã nhảy lên lưng ngựa, giơ roi đánh thúc, chạy thẳng về cửa Tây. Trong bụi cây bên ngoài thành Tây, hai thanh niên bước ra, người trước người sau.
Lý Đồng khi sắp tới trước mặt hai thanh niên thì nhảy xuống ngựa.
- Đường tiên sinh, thành Nam bốc cháy, việc tính đã thành... Không biết lời tiên sinh nói...
- Lý đại ca quả nhiên biết giữ chữ tín. Huynh đệ chúng ta khâm phục nhất là dạng hảo hán như Lý đại ca đây, chỉ tiếc rằng không thể cùng Lý đại ca nâng cốc. Vô Thương, mang rượu tới đây.
Hai người thanh niên, một là Đường Lệ và một là Tào Vô Thương.
Tào Vô Thương cởi túi hành lý ra khỏi người, bước về phía trước.
Lý Đồng chợt nói:
- Hai vị, xin dừng bước, thả hành lý dưới đất, mở ra rồi bước lại là được.
Đường Lệ mỉm cười:
- Lý đại ca vẫn là người cẩn thận.
- Lão già này không cẩn thận thì không xong... Haha, nhỡ ra các ngươi muốn... Ở vùng hoang dã này, ta chết không không toàn thây.
Tào Vo Thương hừ lên một tiếng, từ từ mở túi hành lý.
- Đây là năm mươi dật hoàng kim!
Đường Lệ nghiêm mặt nói:
- Ngoài đáp ứng yêu cầu ba mươi dật hoàng kim của Lý đại ca, huynh đệ chúng ta còn mang thêm hai mươi dật hoàng kim tặng đại ca. Ngoài ra, còn có ba ngàn đồng làm lộ phí đi đường cho Lý đại ca.
Đường Lệ nói rồi rút từ trong áo ra một khối mộc giản.
- Đây có một tấm bài qua ải, bên trên còn viết: Lý Lương Người Tống, hai mươi bảy tuổi, người cao bảy thước sáu tấc...
Đây là món quà huynh đệ ta đặc biệt chuẩn bị cho Lý đại ca.
Có tấm bài ấy, đi tới đâu cũng không bị người ta nghi ngờ. Cứ cho là có người kiểm tra, thì hộ tịch Tống tử bên trên đó cũng chính là tên của đại ca.
Lý Đồng chợt thấy lành lạnh.
Nếu chỉ vì chút hoàng kim đó thì trong lòng chưa thể xem trọng Lưu Khám.
Nhưng không ngờ, Lưu Khám lại có bản lĩnh cao cường như vậy, có thể giúp gã đăng ký hộ tại Tống tử. Tên này, có thật chỉ là một thương nhân không? Trong tâm gã có chút lo sợ, lời nói cũng không còn cao ngạo như trước, gã hơi cúi khom người.
- Tấm lòng của Lưu huynh đệ, Lý mỗ khắc trong tâm. Đường tiên sinh yên tâm, từ nay về sau, trên đời này chỉ có Lý Lương, không còn ai là Lý Đồng nữa.
Đoạn nói xong, gã bước qua lấy vàng và tấm bài qua ải, nhảy lên ngựa nghêng ngang phóng đi.
Tào Vô Thương nói:
- Có cần lãng phí nhiều tiền thế này không? Lão đây dùng một nhát kiếm, chẳng phải bớt phiền phức sao?
Đường Lệ cười mỉm, thấp giọng ghé vào tại Tào Vô Thương:
- Lý Đồng là người thông minh, lúc nãy ta dọa gã một chút, gã đã biết sợ. Sống không thấy mặt, chết không thấy xác; hắc hắc, đây mới là bớt phiền toái.
Lý Phóng lúc này chắc có nỗi khổ không nói nên lời rồi.
- Ta ghét tiếp xúc với bọn ngươi, cả ngày tính chuyện người khác.
- Ta đâu có tính chuyện của ngươi?
Đường Lệ không nhịn được phá cười lên:
- Đi thôi, chúng ta về xem náo nhiệt. Chỉ sợ qua đêm nay, Lý Phóng phải cúi đầu khuất phục.