Chung Hi không biết có phải lâu rồi không yêu hay không, cô cứ liên tục luống cuống như vậy.
Tính cách mạnh mẽ khiến cô hi vọng mình sẽ ở thế chủ động trong mối quan hệ giữa hai người, phải, chỉ vì bị động, vậy thôi.
Rất nhanh, cô nhớ ra một chuyện kỳ lạ khác, đêm nay căn nhà quá yên tĩnh.
Ôi, Victor đến bây giờ vẫn chưa thấy nó sủa, Chung Hi nhìn quanh một chút, mới nhớ ra là cách đây hai ba ngày bà nội nói rằng sẽ đưa nó đi tắm, đêm nay có thể không trở về.
Cô đơn giản vò mái tóc ướt của mình, sau đó đi ra ngoài tắt đèn trong phòng khách, bên ngoài thực sự rất lạnh.
Vừa định tắt đèn, cô phát hiện chiếc khăn quàng cổ mà Giang Khác Chi đưa cho cô trên tủ giày anh quên không cầm đi.
Chung Hi cầm lấy chiếc khăn trong tay, tâm trạng phức tạp, bây giờ không thể chạy theo đưa cho anh, có lẽ người đã đi rồi. Quên đi, chết cóng cho đáng đời.
Nhưng cho dù nghĩ như vậy, quỷ thần xui khiến thế nào, cô lại đưa tay lên nắm cửa, không biết điều gì đã khiến cô đi ra mở cửa.
Chung Hi nghĩ, hình như cô đã điên rồi, Giang Khác Chi đã đi ra ngoài một khoảng thời gian rồi, bên ngoài nếu như còn có cái gì thì đó chính là ma, cô đang suy nghĩ gì vậy?
Nghĩ đến đây, cô cúi đầu lùi vào trong nhà chuẩn bị đóng cửa, nhưng không ngờ lại nhìn thấy chủ nhân của chiếc khăn.
Chung Hi sững sờ đứng tại chỗ.
Giang Khác Chi dựa lưng vào tường, đầu hơi cúi xuống, nghe thấy tiếng động, đầu tiên là không nhúc nhích, mấy giây sau mới quay đầu lại.
Khi Chung Hi thấy anh quay đầu lại, nét mặt không chút biểu cảm gì, ánh mắt hai người chạm nhau một thời gian, Giang Khác Chi va vào đôi mắt cô như là vừa có người vừa thắp đèn lên trong đôi mắt ấy.
Nhịp tim của cô lầng thứ hai nhảy lên theo ánh nhìn chăm chú của anh.
Trên cánh tay lông mao dựng đứng lên bởi vì lạnh, Chung Hi nắm chặt chiếc khăn trong tay, muốn hỏi Giang Khác Chi có phải trở lại muốn lấy chiếc khăn hay không, nhưng cô chỉ im lặng không nói gì.
Nửa phút sau, Giang Khác Chi rốt cục cũng nói gì đó.
“Chung Hi.” Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô tối nay.
“Ừm.”
“Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều.” Giọng anh vẫn trầm, nhẹ hơn trước, có chút âm mũi, “Rất lạnh.”
Chung Hi cuối cùng không nhịn được mỉm cười, “Vậy sao, vừa nãy hai chúng ta về em cũng không để ý.”
Giang Khác Chi như bị nụ cười của cô chút cảm xúc an lòng, trái tim treo lơ lửng dần dần rơi xuống.
Câu nói kia còn chưa kịp nói ra, bỗng nghe Chung Hi hỏi.
“Vậy, anh có muốn ở lại không?”
Anh nghe thấy tiếng trái tim mình hạ cánh an toàn trong đêm tuyết.
“Có thể sao?” Anh hỏi.
Chung Hi không thèm nói nhiều chuyện vớ vẩn với anh, trực tiếp nắm tay anh kéo vào, giống như đang kéo một khối băng vậy.
“Anh thật phiền phức, phiền phức nhất là em vừa mặc quần áo không lâu, sau đó lại phải cởi, nếu như em bị cảm anh phải xin nghỉ để chăm sóc em.”
Cô phàn nàn, nghe được Giang Khác Chi nói, được.
Lần này, cả hai về thẳng phòng ngủ.
Sau khi ngủ trên giường của chính mình, Chung Hi không định thay đổi cách ngủ của mình.
“Trước tiên nói về được, em ngủ khỏa thân và em cũng không có đồ ngủ cho đàn ông trong nhà, vì vậy anh chỉ có thể ngủ khỏa thân.”
Giang Khác Chi không nói bất cứ điều gì.
Chung Hi lười lấy thêm một cái chăn bông nữa, may mà vẫn còn hai cái gối. Loay hoay một hồi, hai người cuối cùng cũng yên lặng nằm xuống.
Đèn sưởi trong phòng vẫn hoạt động, Chung Hi cuối cùng đã thiếp trong vòng tay của Giang khác Chi. Cô ở trong lòng anh tìm một tư thế thoải mái nhất. Khi cô vẫn còn ở Đảo Cua, sớm tối có nhau, cô đều ở trong lòng anh tỉnh giấc.
Chung Hi nhắm mắt lại, trong vòng một phút, như thể nghĩ ra điều gì đó, cô quay lại và lấy một miếng bịt mắt mới trên bàn cạnh giường và đưa cho anh.
“Em có thói quen để đèn khi ngủ, nếu anh không chịu được, anh cứ đeo cái này trước, ngày mai, ngày mai nói em mua cho anh một cái bịt mắt.” Cô nói theo tiềm thức, nhìn thấy đôi mắt Giang Khác Chi vẫn luôn nhìn về phía cô, cô dừng lại, một lúc sau nói, “Nếu sau này anh vẫn còn ngủ ở đây.”
Giang Khác Chi đưa tay lên lấy bịt mắt ra, đem cô ôm chặt hơn vào lòng và nhắm hai mắt lại.
“Nhớ mua cho anh.” Anh nói.
Chung Hi nở nụ cười, cô đẩy anh một chút, “Sao tự nhiên lại dịu dàng vậy a? ŧıểυ Giang tổng.”
Giang Khác Chi nắm đôi tay muốn làm loạn kia của cô, đặt cằm trên đầu cô, “Ngủ đi.”
Thời gian như trôi chậm lại, Chung Hi gật đầu trong vòng tay anh, nhưng nhắm mắt lại vẫn chưa ngủ được, bên tai nghe được tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ và ổn định của Giang Khác Chi, rõ ràng giống như trên đảo, nhưng cảm giác lại khác nhau.
Cơ thể có chút buồn ngủ, Chung Hi ánh mắt chớp khẽ, ở trong lòng Giang Khác Chi lẩm bẩm nói: “Chúng ta như sét đánh như vậy, anh sẽ cảm thấy kỳ quái sao?”
Cô không biết hiện tại Giang khác Chi đang suy nghĩ điều gì, vừa rồi anh ở bên ngoài đợi cái gì, nếu cô không mở cửa, anh sẽ gõ cửa? Hay là rời đi?
Có rất nhiều câu hỏi trong đầu, nhưng cuối cùng cô cũng chỉ hỏi như vậy.
Cô cảm thấy cơ thể Giang Khác Chi cứng đờ trong chốc lát, bàn tay đang vuốt ve lưng cô cũng dừng lại.
Không biết đã qua bao lâu, vừa lúc cô nghĩ Giang Khác Chi sẽ hỏi cô vì sao lại kỳ quái, cô liền nghe thấy giọng nối trầm thấp của anh.
“Kỳ lạ.” Giọng nói của anh có chút mệt mỏi, lời nói mạnh mẽ ấy rơi vào tai Chung Hi, “Thế nhưng anh thích.”
Như thể mặt nước biển cuối cùng cũng bình yên trở lại, trái tim khó chịu của Chung Hi cuối cùng cũng được xoa dịu.
Chung Hi nhắm mắt gục đầu vào lòng Giang Khác Chi, sáng mai thức dậy có thể sẽ hối hận, nhưng ai có thể biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.