Chung Hi cũng không biết sao cái hôn này có thể xảy ra được nữa, rõ ràng một giây trước cô và anh còn đang cãi vã, cứ coi như đó là khắc khẩu đi nhưng một giây sau Giang Khác Chi đã kéo cô vào trong phòng vệ sinh hôn lấy cô rồi, cứ như bọn họ vẫn đang trên hoang đảo vậy.
Không, không giống nhau, cho dù có trên hoang đảo, thì hai người họ cũng rất ít khi quấn lấy nhau như thế này.
Chỉ lúc bọn họ sắp lên đỉnh mới thuận theo tình thế mà tìm chút việc cho cái miệng đang rảnh rỗi đấy, đó cũng chỉ là vì muốn khiến cho cuộc làʍ t̠ìиɦ trở nên hoàn mỹ hơn mà thôi.
Cô chẳng còn đủ tỉnh táo nghĩ xem cái hôn có ý nghĩa gì rồi, nó chẳng giống nụ hôn của tối hôm qua. Lần này Giang Khác Chi hôn cũng sâu hơn, anh một bên đè cô lên cánh cửa mà hung hăng hôn thật mạnh, một bên bàn tay nâng khuôn mặt của cô lên. Chung Hi ngước đầu lên, chấp nhận nụ hôn nóng bỏng đến mức nghẹt thở này.
Chung Hi không biết bản thân mình có thích nụ hôn này không nữa, nhưng mà hình như cô đã bắt đầu ướt rồi. Trước khi tâm trí trở nên hỗn loạn thì hai đầu lưỡi đã quấn chặt vào nhau không phân biệt của anh hay của cô nữa, hai người như những con dã thú thời nguyên thủy cứ như vậy mà mãnh liệt trao đổi cho nhau từng ngụm nước bọt, mà Giang Khác Chi cũng không có ý định dừng lại.
Không biết trôi qua bao lâu nhưng nụ hôn Giang Khác Chi đã trở nên dịu dàng, quyến luyến.
Anh dường như đang rất lưu luyến đôi môi của Chung Hi, chạm khẽ lên từng cái từng cái một.
Hơi thở hai người dồn dập không theo một quy luật nào, so với nụ hôn đầu tiên ở trên đảo còn nồng nhiệt hơn.
Rõ ràng hai người xa nhau chưa bao lâu.
Cuối cùng Chung Hi thở hổn hển mở mắt ra, môi cô theo bản năng rướn lên vừa lúc chạm phải môi Giang Khác Chi đang hạ xuống.
Không biết từ lúc nào giữa bọn họ lại có sự kết hợp ăn ý như vậy.
Giang Khác Chi nhìn thấy cô mở mắt ra, chăm chú nhìn vào ánh mắt của cô, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của cô.
Chung Hi đối diện với tầm mắt đó, thấy hình dáng mình phản chiếu trong đôi đồng tử của người kia.
“Tại sao?” Cô hỏi.
Cô cũng không biết mình rốt cuộc vì cớ gì lại có nhiều câu hỏi tại sao như vậy, nhưng cô cũng không phải con ngốc.
Giang Khác Chi lau sạch lớp nước trong suốt trên môi cô.
“Bởi vì anh muốn.” Anh nhìn vào mắt cô trả lời.
Thì ra để nói bốn từ này vốn chẳng khó chút nào, còn dễ hơn việc phải nhìn cô vui vẻ với người đàn ông khác rất nhiều.
Chung Hi cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó làm cho loạn nhịp cả lên.
“Có phải hai đứa mình kết thúc hơi nhanh rồi đúng không?”
Vừa dứt lời, cô nhìn thẳng vào Giang Khác Chi, trong mắt chứa đựng một thứ cảm xúc hệt như anh. Mà đáp án của Giang Khác Chi đối với vấn đề này cũng giống vậy.
Cô với anh khi đó đã chuẩn bị sẵn sẽ ăn Giáng Sinh cùng nhau. Con người là như vậy sao, phàm chuyện gì dự định trước, nếu đột nhiên bị đứt đoạn sẽ luôn nghĩ về nó?
Chung Hi cứ mãi suy nghĩ miên man, nhìn thấy chính mình trong con ngươi mơ mơ màng màng của Giang Khác Chi, đôi bờ môi ửng hồng cả lên, chiếc khăn vừa được đích thân anh quàng lên đã bị nới lỏng ra, ai nhìn thấy đều sẽ ngượng ngùng.
Hai tay cô chống trước ngực anh, không biết đang nghĩ gì mà chỉ ậm ờ nói: “Thôi được rồi, một hồi nữa lại không có mặt mũi gặp ai.”
Cô cũng không rõ câu nói đó là nói với Giang Khác Chi hay là đang tự nhắc nhở bản thân nữa.
Mà những lời này truyền đến tai Giang Khác Chi, chỉ nghĩ là cô sẽ tiếp tục đi ăn tối với gã đàn ông kia.
Nếu như anh còn có chút ranh giới cuối cùng thì nên buông Chung Hi ra, sau khi cô ra ngoài, mặc kệ cô có làm gì đi nữa thì đó cũng là quyền tự do của cô, cho dù tối hôm nay giữa cô và người đàn ông đó có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng là chuyện của cô.
Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến khoảng nửa tháng trước cô chỉ mất vài ngày thì đã có thể biến anh…
Không thể để cô bước ra ngoài như vậy được! Giang Khác Chi cúi đầu nhìn xuống né tránh để cô không phát hiện ra tâm tình của bản thân.
Anh không còn lưu luyến đôi bờ môi đó nữa mà chuyển sang bắt đầu hôn từ hai gò má rồi đến hôn khắp vành tai nhạy cảm của Chung Hi.
“Ê, anh là đang…” Chung Hi nào có ngờ rằng hành động bất ngờ của anh lại làm cho mất sạch bình tĩnh.
“Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh.” Hơi thở lúc anh nói chuyện cứ phả vào bên tai của Chung Hi ấm ấm lại ngứa ngứa.
Thực tế thì Chung Hi sớm đã quên sạch tên họ của người sẽ cùng ăn tối với cô tối nay mất rồi.
Nhưng cô vẫn ngay lập tức có thể nghe hiểu Giang Khác Chi đang hỏi cái gì.
Chắc là vừa mới nhận được một nụ hôn khiến trong lòng cô xao động, hoặc cũng cũng có thể là vì cô vừa xác nhận được một chuyện, từ mấy hôm về nước đến nay lần đầu tiên trong tận đáy lòng Chung Hi nở nụ cười.
Chung Hi trừng mắt nhìn, cảm giác bờ môi có hơi khô.
Mãi một lúc lâu Giang Khác Chi mới trả lời: “Bình thường ư?” Giọng nói anh thấp đến không chút gợn sóng nào.
“Đúng rồi, nhưng mà…” Cô lém lỉnh nhếch miệng lên: “Chuyện này đâu phải một mình tôi là có thể quyết định được, anh quan tâm như vậy chi bằng giúp tôi đi hỏi thử xem anh ta có muốn ngủ với tôi không?”
Vành tai lại bị ai kia cắn nhẹ một cái.
“Ê, sao lại cắn tôi? Anh là chó hả?” Chung Hi cố gắng kìm nén lại vẻ vui vẻ trên mặt.
Giây tiếp theo, cả người cô đều bị Giang Khác Chi bế ngồi lên cạnh bên bồn rửa mặt…
Cô bị hành động bất ngờ này của anh làm cho giật mình vội vàng quàng tay thật chặt lên cổ anh.
“Giang Khác Chi, anh uống say rồi đúng không? Làm người ta giật cả mình!”
Giang Khác Chi đợi sau khi cô ngồi vững vàng cứ như vậy dùng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô.
“Anh lái xe, không uống.” Anh trả lời.
Trang phục hôm nay của Chung Hi là một chiếc áo len và váy dài dệt kim, anh vén từng chút từng chút một chiếc váy dài màu nâu nhạt kia lên.
Nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, Giang Khác Chi cúi người hôn lên rốn cô một cái.
Chung Hi giật mình chẳng dám nhúc nhích.
Đôi môi Giang Khác Chi dần dần hướng xuống khiến cho cơ thể cô run lên, không biết hai núm vυ" đã dựng đứng lên từ lúc nào.
Thời tiết lạnh như hôm nay vậy mà cô chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, Giang Khác Chi dùng ánh mắt có khiển trách nhìn cô. Dường như anh định nói gì đó, ánh mắt lại lơ đãng nhìn về thứ đang bị kẹp chặt giữa hai chân Chung Hi, trên nền vải lộ ra một vệt ướt trong suốt.
Yết hầu anh khẽ động đậy, hai con mắt cứ hướng mắt nhìn cô, dường như muốn thốt lên rằng: Em ướt rồi, em cũng muốn anh.
Chung Hi sẽ không vì việc này mà cảm thấy hổ thẹn, cô còn giơ chân lên gác lên cổ anh cố tình trêu chọc: “Kì lạ lắm hả? Tôi chính là muốn nên mới có bữa tối hôm nay đó.”
Không ngoài dự đoán, ánh mắt Giang Khác Chi ngay lập tức tối sầm lại. Ngay lúc Chung Hi cứ nghĩ rằng anh sẽ nổi cơn thịnh nộ thì Giang Khác Chi cúi đầu xuống, dưới sự ngạc nhiên của cô đặt môi lên lớp vải có vệt nước kia…