Chung Hi vì ba ngón tay của Giang Khác Chi thọc mạnh vào mà hai mắt mở to, hít thở không thông.
“Tôi cũng không bảo rằng tôi muốn anh moi…” Cô thật sự bị anh làm cho ngốc rồi, nhưng cũng không thể không thừa nhận, vừa rồi đúng là rất sướиɠ.
Giang Khác Chi vẫn như vậy nhìn cô, các ngón tay đang không ngừng khuấy đảo trong hoa huyệt.
“Bây giờ anh bôi hết dâm dịch bên trong lên đùi trong của tôi, nhanh lên.” Cô nhéo nhẹ sau gáy anh một cái.
Khao khát dần trỗi dậy trong cơ thể Giang Khác Chi, anh cúi mắt xuống, nhìn ŧıểυ huyệt của Chung Hi không chớp mắt.
Nơi đó vừa bị trêu chọc liên tục co rút lại, hầu kết anh lăn lộn, theo bản năng dùng đầu ngón tay kéo thứ dâm dịch dính nhớp ra, khiến Chung Hi lại một lần nữa dưới cơ thể anh mà run rẩy, thỉnh thoảng phát ra những tiếng rêи ɾỉ khó có thể bỏ qua.
“Tôi sợ mình không kiểm soát được đâu, nên chỉ có như này thôi biết không? Quy đầu tuyệt đối không được chọc vào, nếu không tinh trùng vẫn có khả năng đi vào được, cái này cũng không cần tôi phải dạy cho anh chứ.?” Cô nghĩ nghĩ một lúc rồi lại bổ sung nói: “Nếu tôi mang thai, anh chắc chắn sẽ chết ngay ngày tôi phá thai đó.”
Hai người cứ như vậy đối mặt nhau thở dốc, Chung Hi cảm giác ánh mắt của Giang Khác Chi dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn vậy. Đồng tử mắt anh tối đen, khuôn mặt của Giang Khác Chi vẫn chỉ một biểu cảm, giống như đang làm một thí nghiệm học thuật gì vô cùng nghiêm túc vậy.
Nếu không phải Chung Hi cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ đã cứng đến không thể cứng hơn được nữa của anh, cô còn thiếu chút nữa cho rằng anh không có tí khoái hoạt nào.
Hai người nửa dưới trần truồng mà quấn lấy nhau, Giang Khác Chi lại dùng sức ma sát giữa hai chân, tuy không có đao to kiếm thật đi, những Giang Khác Chi thực sự làm cô thấy sướиɠ.
Chung Hi thậm chí còn nâng mông di chuyển theo, làm niềm vui sướиɠ tăng gấp bội.
Lại đâm sâu vào một cái, Chung Hi nghe tháy tiếng thở dốc dồn dập lại trầm ấp của Giang Khác Chi, nhưng anh trước sau cũng không chịu phát ra âm thanh gì. Anh bỗng nhiên nhíu mày, tăng tốc độ mà đâm thọc, trong nháy mắt, Chung Hi dường như bị bộ dáng kiềm chế của Giang Khác Chi mê hoặc, đương nhiên chỉ là trong chốc lát mà thôi.
“Thoải mái không?” Vừa rêи ɾỉ một tiếng xong, Chung Hi hổn hển hỏi.
Khóe miệng Giang Khác Chi khô khốc, động tác không ngừng chạy nước rút, đôi mắt nhìn thẳng gò má ửng hồng của Chung Hi.
“Không tồi.” Khuôn mặt anh kìm nén nói. Chung Hi rất muốn cười. Không tồi? Nhưng ngay sau đó cô bị động tác đâm về phía trước của anh nức nở rên ra tiếng, không cam lòng làm cái tư thế truyền thống này đến khi kết thúc đêm nay, vì thế cái được cái không mơ hồ nói.
“Chúng ta đổi tư thế đi, không đến nỗi nào đâu.” Cô giơ cánh tay về phía anh: “Anh mau kéo tôi ngồi dậy.”
Chung Hi không nhịn được đem nửa người lên ma sát với vách tường đá sần sùi, muốn ngăn cơn ngứa ở vùng ngực, Giang Khác Chi không nói lời nào, tay từ dưới nách cô luồn vào trong áo sơ mi trắng, nhanh chóng nắm lấy một bên ngực căng tròn đang rung động, Chung Hi thoải mái thở ra tiếng, liên tục da^ʍ đãиɠ kêu. Giang Khác Chi xoa bóp quả đào đến biến dạng.
“Lại mạnh hơn nữa….”
Giang Khác Chi một tay đỡ eo, mạnh mẽ đâm thọc vào mông cô.
“Muốn ở phía trên hay ở dưới?”
“Đều, đều mạnh hơn đi…” Cô thét chói tai.
Như mong muốn của cô, Giang Khác Chi hung hăng va chạm, ở cả trên và dưới.
Rõ ràng là bản thân muốn báo đáp Giang Khác Chi việc sáng nay, nhưng vì sao chỉ có cô càng sướиɠ hơn nhỉ.
Nhưng mà, cô còn muốn nhiều hơn, sắp tới rồi, nhưng còn thiếu chút nữa. Chung Hi không ngừng dẩu mông muốn cọ sát với dươиɠ ѵậŧ của Giang Khác Chi.
Cô vốn muốn duỗi tay xuống xoa nắn đùa bỡn âm đế nhỏ, vừa quyết định như vậy, bàn tay đang chống trên vách đá chuẩn bị dời xuống đã bị Giang Khác Chi ấn chặt vào ngực ngăn cản.
“Đừng cử động.” Giọng anh trầm ấm nói.
Chung Hi bị hơi thở phả vào trên cổ lúc nói chuyện của anh làm cho cả người trở nên tê dại.
Cô không biết vì sao bản thân lại quay đầu lại, đột ngột đối diện với ánh mắt của Giang Khác Chi.
Giống như ngọn núi lửa sắp phát nổ giữa vùng sông băng giá vậy.
Trong khi hai người bốn mắt nhìn nhau, tay anh luồn vào rừng lông rậm rạp, đẩy lông tơ ướt đẫm ra, không cho cô chuẩn bị bất chợt ấn chặt xoa nắn lấy âm đế.
Giang Khác Chi gục đầu xuống, chóp mũi hai người gần như sắp chạm vào nhau, Chung Hi cảm thấy bản thân không thở nổi nữa.
Bọn họ không tiếng động đối diện nhau, động tác như giã nát lấy cô của Giang Khác Chi không giảm, bàn tay trước ŧıểυ huyệt mạnh mẽ nắn bóp an ủi âm đế.
Chung Hi không chịu được bị anh trêu đùa phía trước, yếu ớt dựa vào vách đá mà run rẩy. Đột nhiên Giang Khác Chi phía sau đè nặng lên lưng cô. Ngay sau đó, Chung Hi cảm giác được một mảnh chất lỏng ấm áp giữa khe mông.
Giang Khác Chi bắn tinh.
———–
2159 chữ.
Chú thích: Nam chủ trước khi làm đã tắm trên biển, tay rất sạch sẽ. Đúng là anh ấy ôm củi trở về, nhưng cũng đã dùng túi bọc lại, ngón tay không hề đụng tới, cho nên không có nguy hiểm gì về vệ sinh nha.