Chung Hi nhìn thấy đai váy ngủ hai dây dính nước nhờn cô phun ra, chắc chắn phải giặt qua một chút. Cô cầm theo theo chiếc áo sơ mi hôm qua vừa giặt khô xong đi thay.
Giang Khác Chi dáng người cao chân dài, hai người cũng chẳng phải đôi tình nhân cuối tuần cùng nhau đi mua đồ ăn ở siêu thị, anh đương nhiên không hề chờ cô, từ sớm đã đi ra bờ biển.
Lúc Chung Hi đi qua liền thấy trên giá treo quần áo có dùng một cây gỗ chống giữ nay lung lay sắp đổ, hẳn là do bị gió quật đi, Giang Khác Chi đang sửa lại nó.
Chung Hi chuẩn bị cởi chăn đang quấn lên người mình ra, do dự quay đầu lại hỏi: “Cái chăn này có cần giặt không?”
Giang Khác Chi hơi ngạc nhiên, không ngẩng đầu lên trả lời: “Trước để tạm ở đâu đi.”
“Được.”
Chung Hi cởi bỏ khăn đang quấn trên đầu xuống, nước có chút lạnh làm cô không muốn đi xuống. Quay sang Giang Khác Chi vẫn thấy anh đang loay hoay với cái cây gỗ, căn bản không hề quan tâm tới cô. Chung Hi suy nghĩ, lại ngồi xồm trên bờ cát, dùng tay múc nước biển hướng giữa hai chân cọ rửa, thật là lạnh mà.
Cô hít lấy một hơi thật sâu, lại múc nước rửa thêm mấy lần nữa, giữa hai chân mới không còn cảm thấy dinh dính nữa, đến khi cô duỗi đầu về phía trước, nhìn ảnh ngược chiến trên mặt nước biển, mãi mới phát hiện tư thế này hình như có hơi thiếu lịch sự.
Cô do dự vài giây rồi không kìm được la lớn với người phía sau: “Giang Khác Chi, anh đừng có nghĩ rằng bây giờ tôi đang đi ŧıểυ, tôi tuyệt đối không phải là người thiếu đa͙σ đức như vậy.”
Tấm chăn che mất tầm nhìn của cô, Chung Hi đương nhiên không thấy được biểu tình trên mặt của Giang Khác Chi, phía sau thật lâu vẫn không có người đáp lại, đến khi Chung Hi không nhịn được muốn xốc chăn lên nói chuyện, anh mới mở miệng.
“Đã biết, cô…Cô đừng nói gì nữa.”
Giọng nói của anh đanh chặt lại, nghe vô cùng nghiêm túc.
Còn may, hình tượng vẫn còn, Chung Hi yên tâm nghĩ.
Cô chỉ đơn giản giặt đồ xong, rồi lại đem váy hai dây ngâm vào nước một lần nữa, xong bọc người trong chăn đi về phía giá quần áo. Chung Hi đi đến, đem váy hai dây treo lên bên cạnh, liếc qua liền thấy có hai cái qυầи ɭóŧ nam. Bạn đầu cô cũng không có ý gì, chỉ cảm thấy giữa chân như bị gió lạnh lùa vào, chỉ vào hai vật đang treo trên đó dò hỏi Giang khác Chi.
“Hôm nay quả thật có hơi lạnh, anh có thể cho tôi mượn một cái được không, tôi tích cái màu trắng hơn.” Tuy rằng là kiểu quần tứ giác, nhưng dù sao cũng chẳng ai nhìn thấy.
Kết quả là Giang Khác Chi lại giữ thái độ trầm mặc.
Trầm mặc, đây là điều Chung Hi hoàn toàn không ngờ tới.
“Giang Khác Chi, lần này tôi tuyệt đối không định giở trò lưu manh gì với anh, cái áo sơ mi trắng này có hơi ngắn, cái đồ vật kia tôi cũng không biết mình để chỗ nào, tôi cũng không thể cứ để đấy mặc gió lùa vào được.”
Khuôn mặt cô ra vẻ đáng thương nói, tay tay đồng thời ngửa ra hướng về chiếc quần trắng kia.
Kết quả cô phát hiện hai tay có hơi ướt ướt, mà sắc mặt Giang Khác Chi so với người không có quần để mặc như cô còn khó coi hơn.
“Giặt từ hôm qua rồi sao bây giờ vẫn còn chưa khô?” Cô hỏi.
Giang Khác Chi vì lời này của cô mà cằm dưới căng chặt, cảm giác nôn nóng lại lần nữa lấp đầy tâm trí anh.
Chung Hi nhìn chằm chằm anh vài giây, đột nhiên âm dương quái khí “À” một tiếng.
“Tôi biết rồi.” Cô dùng ánh mắt kì quái đánh giá anh.
GIang Khác Chi cả người cứng đờ tại chỗ, chưa bao giờ anh muốn bịt miệng cô lại như bây giờ.
“Tôi thừa biết, anh chắc chắn có những ba cái quần! Trên người đang mặc một cái, đã có những ba cái còn tiếc không có tôi mượn cái nào, đúng là quỷ keo kiệt! Không trách được có người phàn nàn công ty các anh họp thưởng mỗi năm toàn mấy thứ linh tinh, giải ba chỉ là cái cốc vừa vỡ.”
Giang Khác Chi ngạc nhiên trố mắt, sau đó chớt mắt cắn răng nói: “Cái cốc nước đó giá gần hai ngàn.” Nói xong liền cầm cái quần đen trên giá treo bỏ vào trong ngực cô, quay người đi thằng tới bè cứu sinh.
Chung Hi cảm thấy anh là đang chạy trối chết, vô cùng đắc ý nhìn qυầи ɭóŧ trên tay, là đồ mới. Cô trực tiếp tại chỗ đem cái qυầи ɭóŧ như cái quần đùi mặc lên người, rồi lại đem góc áo sơ mi dắt vào.
——
Hôm nay hiếm khi Chung Hi không đi tìm Giang Khác Chi gây chuyện, dù sao cũng chỉ có hai người trên đảo hoang, cũng phải cho nhau một chút không gian riêng tư.
Cô nằm trong lều sửa sang lại danh mục công việc phải làm sau khi về nước, chỉ đi ra ngoài ăn có hai lần rồi đi dạo quanh bờ biển tiêu thực.
Mãi đến tối, Giang Khác CHi mới chèo bè cứu sinh trở về, cô mới đi ra ngoài xem.
Vừa ra liền thấy Giang Khác Chi ôm một bó cành cây khô về hang động.
“Anh về rồi.” Chung hi nói xong, bỗng nhiên cảm thấy rất quái dị, cứ làm như hai người quen thân nhau lắm.
Giang Khác Chi gật đầu, vào trong hang động, Chung Hi liền đi theo sau anh.
Anh mới đi vào thì phát hiện trên mặt đất đã thay đầy cành cây cùng lá cây khô mới.
Chung Hi chòi lên tranh công nói: “Tôi có phải rất có lương tâm đúng không, dù sao cũng là anh đem lều nhường cho tôi.” À, còn làm gậy mát xa của tôi nữa, nhưng những lời này cô không dám nói ra.
Giang Khác Chi nhìn thoáng qua đôi mắt như tỏa sáng rạng rỡ trong bóng đêm của cô, còn có đôi môi đầy đặn kia.
Rõ ràng anh đã trốn tránh một ngày rồi.
Chung Hi thấy anh không nói chuyện, hướng mặt anh tiến gần thêm một bước.
“Nói thật, tôi thấy sắc mặt anh không ổn lắm, nếu là do lạnh quá, anh cứ nằm ngủ trong lều đi. Tôi đã mặc cái quần to như này to của anh nên không còn cảm thấy quá lạnh đâu.” Cô cảm thấy không có gì vỗ vỗ cái quần mình đang mặc.
Giang Khác Chi lại vẫn lắc đầu.
“Tôi rất khỏe, không có bị bệnh gì.” Giọng nói anh khàn khàn.
Cô thu tay lại, không tán thành nói: “Người anh quá lạnh, chắc chắn không bình thường, không tin anh thử sờ người tôi đi, người tôi rất nóng.”
Khi Chung Hi nói những lời này đầu óc vô cùng trong sáng, nhưng nói xong, cô thấy những lời này của mình rất dễ khiến người khác mơ hồ hiểu lầm, cũng may Giang Khác Chi thường trực tiếp lơ mấy “lời cợt nhả” này của cô.
Nhưng khác hoàn toàn với dự đoán của cô, Giang Khác Chi nhìn cô với mắt mắt phức tạp, một lúc lâu sau, anh nói: “Tôi sẽ không chạm vào cô.”
Câu trả lời này khiến Chung Hi cảm thấy ngoài ý muốn, vốn dĩ còn có chút lo lắng cho anh, rốt cuộc nêu anh xảy ra chuyện gì người chịu khổ cũng là cô, nhưng nhìn phản ứng của anh, cô không nhịn được cong cong khóe miệng.
Chung Hi kéo bàn tay đang nắm chặt thành quyền, mu bàn tay Giang Khác Chi nổi đầy gân xanh, đến cô còn không tin được mình lại nắm lấy bàn tay ấy, chậm rãi áp nó lên mặt mình.
“Anh cảm nhận đi, người tôi có phải rất nóng hay không?” Cô nhìn anh chớp chớp mắt.
Nóng, nóng đến mức khiến Giang Khác Chi muốn rụt tay lại, nhưng phản ứng của cơ thể hoàn toàn phản bội suy nghĩ trong đầu anh.