Giang Khác Chi rất muộn mới ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại, đã là buổi trưa rồi.
Đồng hồ sinh học của anh luôn rất đúng giờ, chưa từng xuất hiện tình trạng này bao giờ.
Trong lều không có người, đồ ăn trong túi vơi đi một ít, chắc Chung Hi đã lấy ăn rồi.
Cơ thể có đổ mồ hôi, anh định ăn tạm cái gì đó rồi ra biển tắm.
Giang Khác Chi không tự nhận mình mắc bệnh sạch sẽ gì, nhưng thói quen từ trước giờ của anh là sáng tối mỗi buổi tắm một lần.
Tối qua là vì Chung Hi cũng có mặt ở đó, nên anh không đi, nhưng đến giờ phút này cảm giác được trên người có mùi mồ hôi, anh thực sự khó lòng mà chịu đựng tiếp được.
Xuất phát từ rất nhiều nguyên nhân nên Giang Khác Chi đi đến bờ biển cách thật xa hang động, trên đường đi không thấy bóng người, thuyền cứu hộ cũng không có, Chung Hi chắc là trên du thuyền rồi.
Sau khi anh ở trên bờ đánh răng xong, mới cởi bỏ quần áo rồi từ từ xuống biển.
Trong túi của Giang Khác Chi có gói dầu gội tiện dụng, nhưng nghĩ đến việc có thể khiến biển ô nhiễm nên anh không hề dùng đến.
Ánh mắt mặt trời chói chang chiếu trên đỉnh đầu, Giang Khác Chi suy nghĩ lung tung trong đầu, cứ như vậy mà tắm được một lúc cho đến khi anh cảm nhận có ánh mắt vô cùng mãnh liệt nhìn anh từ phía sau.
Anh cau mày xoay người, không hề có ai.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, anh nghe thấy tiếng nước biển đang bị khuấy động.
“Có cần tôi giúp không?”
Giọng nói rõ ràng từ sau lưng anh truyền đến, Giang Khác Chi chợt quay đầu lại nhìn thì thấy Chung Hi đang đứng phía sau, khi anh vừa quay người, cô liền nở một nụ cười dí dỏm.
Chung Hi lên du thuyền cầm lấy nội y với váy xong bắt đầu chèo thuyền cứu hộ về lại đảo.
Đi được nửa đường, cô bắt gặp một bóng lưng cách đó không xa.
Cô dường như có thể nhìn thấy cả gương mặt của Giang Khác Chi đang cúi xuống, tựa như đang trầm ngâm, mà bàn tay vuốt qua tóc mang theo từng dòng nước xanh từ xương quai xanh chảy một mạch xuống cơ bụng săn chắc của anh.
Chung Hi thô bỉ nghĩ, Giang Khác Chi từ mặt cho đến dáng người đều không chê vào đâu được.
Cô nhảy khỏi thuyền cứu hộ, đôi mắt sáng rực lên, lén lén lút lút ôm toàn bộ quần áo để thay và vật dụng của Giang Khác Chi vào lòng, đem tất cả cùng giấu lên thuyền cứu hộ, tiếp đến cô cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên người ra, không mảnh vải che thân mà đi xuống biển.
Giang Khác Chi đang quay lưng về phía bờ, Chung Hi không ngờ rằng anh phát hiện ra cô muộn như vậy.
“Chào buổi sáng.” Cô cười với anh, “Có muốn tôi giúp anh chút không nè?”
Cơ thể của Chung Hi hầu như đều chìm trong nước, bầu ngực chỉ có thể thấy mập mờ xuyên qua mặt nước xanh thẳm.
Vẻ ngoài của Chung Hi không thuộc về vẻ đẹp truyền thống của người Trung Quốc, trắng trẻo non nớt gầy gò ba điểm này cô một điểm cũng không có.
Đôi mắt cô rất quyến rũ, nhìn như trong tranh vẽ, ở nước ngoài vài năm nên cô cũng có niềm đam mê với tắm nắng, màu da của hiện tại đích thị là gu của người Châu Âu, nhìn vừa cường tráng lại khỏe mạnh. Nếu như không vì làn da nhạy cảm, thỉnh thoảng sẽ bị cháy nắng, hoặc quá mẫn cảm với tia cực tím, Chung Hi thậm chí còn lười mặc váy chống nắng.
Body Chung Hi thuộc dạng đồng hồ cát gợi cảm, bộ ngực được di truyền từ mẹ, cúp 36E. Cặp ngực của cônhìn từ góc nghiêng thoạt như một giọt mưa đầy đặn từ trên xuống dưới, núm vυ" có chút cong lên, là vì bầu ngực quá nở nang nên có hơi trùng xuống.
Những năm tháng sống tại Pháp mà cô đã chịu ảnh hưởng của những cô gái ở đó, nên rất ít khi cô mặc áo ngực, nét cong tự nhiên rất đẹp. Mặc dù đã về nước, cô cũng không hề sợ ánh mắt của người khác, vẫn cứ thả rông như vậy.
Đây là bộ phận mang lại cho Chung Hi vô vàn tự ti thời kì còn là thiếu nữ, lúc đó cô sẽ vì ánh mắt của người khác mà cúi đầu, nhưng Chung Hi của hiện tại lại vô cùng thích thú.
Giang Khác Chi vì sự xuất hiện của cô mà kinh ngạc đến cứng đờ người, nhưng rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như ban đầu, giống như không hề nhìn thấy cô mà quay người phắt đi.
Anh trầm mình xuống, định bơi ra một chỗ xa hơn, giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng “a” chói tai sau lưng.
Lý trí mách bảo anh biết rằng chín mươi phần trăm là Chung Hi đang dở trò, nhưng Giang Khác Chi vẫn thở dài một hơi, rồi từ trong làn nước biển xoay người nhìn lại.
Cả người Chung Hi đều đang chìm xuống, hai tay đập đập trên mặt nước, kỹ thuật bơi của cô không tốt, ngày bão hôm đó anh đã phát hiện ra rồi.
Giang Khác Chi nhìn thấy hai chân cô co quắp lại, chắc là bị chuột rút rồi, không nghĩ nhiều, anh ôm lấy hông cô nâng lên.
Vừa lên đến bờ, anh đang định đặt cô nằm xuống, Chung Hi đang nằm trong lòng ngực anh đột nhiên mở mắt ra, hai tay ôm chặt lấy cổ của anh.
Trên mặt cô toàn là nước, trên lông mi cũng vậy, dưới ánh mắt mặt trời, đôi mắt ấy thật long lanh.
Thấy anh không có chút phản ứng nào, cô cố ý vẩy nước còn đọng trên tóc cô vào mặt anh, sau đó khanh khách mà cười rộ lên.
“Tôi gạt anh thôi, anh mắc lừa rồi.”
Giang Khác Chi sớm đã biết trước mọi chuyện, anh lau đi những giọt nước trên mặt, gương mặt lạnh lùng hất cánh tay đang quàng trên cổ anh ra.
Ai biết trước được ngay lúc đấy sắc mặt Chung Hi đột nhiên thay đổi, cả người tay chân hỗn loạn bắt lấy bả vai của anh.
“Cô muốn làm cái gì nữa vậy?” Giang Khác Chi mím chặt môi.
“A a a, có con gì đó kẹp chân của tôi!”
Cô vừa nói vừa nhảy lên người anh, toàn bộ cơ thể một lần nữa nằm trọn trong lòng anh.
Giang Khác Chi đang đứng không phản ứng kịp với hành động đột kích của cô, theo bản năng lùi ra sau rồi ôm lâý cơ thể kia để hai người không bị ngã, bàn tay lại chạm phải chỗ nào đó mềm mềm.
Đầu tiên anh ngây người ra, rất nhanh sau đó liền thu tay về.
“Xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu.” Trên mặt anh lộ ra vẻ luống cuống mà ngày thường rất khó xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của anh gặp phải tình huống như thế này, anh chưa tiếp xúc thân thể với phụ nữ thế này bao giờ, ở mức độ dính chặt không rời như vậy.
Chung Hi trên người không một mảnh vải, anh muốn đẩy cô ra nhưng lại không biết nên đặt tay vào chỗ nào.
Giang Khác Chi có chút bối rối quay đầu nhìn, thấy hai con cua đang bò đến gần chân, có lẽ một con trong đó đã kẹp trúng chân cô.
Có lẽ hai đứa nó còn chịu sự sợ hãi nhiều hơn, Giang Khác Chi hướng bọn chúng sang bên cạnh mà đi.
“Xong rồi, đi mất rồi.” Anh vẫn không nhìn cô, chỉ trầm giọng nói, “Cô đứng dậy đi.”
Anh không biết nên dùng giọng điệu thế nào để nói với cô.
Nếu Giang Khác Chi còn giữ được bình tĩnh, thì anh sẽ không ngần nại nắm lấy bả vai mà đẩy cô xuống.
Khi này, hơi thở Chung Hi dần ổn định trở lại như bao trùm lấy anh, cô cũng lại lề mề không hề có ý muốn buông ra, cơ thể của hai người dính lấy nhau thật chặt.
“Anh nói chuyện với tôi, sao lại không nhìn vào mắt tôi vậy?” Rút hai tay đang khoác qua cổ chuyển sang đặt tay lên ngực anh, tay còn lại nắm lấy bàn tay ấy áp mặt mình vào, nhìn anh không hề chớp mắt.
“Đừng đùa giỡn nữa Chung Hi.” Yết hầu của anh run rẩy liên tục nuốt xuống: “Buông ra.”
Chung Hi đưa tay kia ra, cầm lấy chiếc cằm anh mà xoay hướng ép anh nhìn về phía cô.
“Không muốn đâu.” Cô nhẹ nhàng mở miệng, từng chữ từng từ nói ra, “Hồi nãy anh không ngừng sờ ngực của tôi, còn đánh vào mông tôi nữa.”
“Tôi không có.” Thân thể Giang Khác Chi cứng ngắc, giọng nói lại càng gượng gạo hơn.
“Có mà.” Chung Hi nhìn anh nháy mắt một cái, khóe miệng nhếch lên, nhẹ nhàng nói, “Không phải tay của anh, vậy là ŧıểυ Giang tổng đánh tôi rồi.”
———
Dưới đây có vài câu nói chính văn không liên quan, có thể không xem nha.
Trước kia văn mà tôi viết thiên về những nàng mỹ nữ, vừa trắng vừa ốm vừa đơn thuần, nhưng tôi không muốn mọi người bị mấy kiểu này trói buộc, vì vậy lần này khi tạo nên nhân vật Chung Hi, tôi đã cải biên một xíu, không phù hợp với kiểu thuần phong mỹ tục trong nước lắm, nhưng mà tôi rất thích.
Tuy đây là chỉ là một phần trong nhiều mặt của văn H không có giá trị dinh dưỡng gì, nhưng mà vẫn rất hy vọng những bạn đọc qua án văn này có thể tiếp nhận bản thân, chấp nhận cái không hoàn mỹ của mình, yêu lấy bản thân mới là quan trọng.
(Nhưng mà không cổ xúy mọi người làm theo hành động cua trai này, rất chi mạo hiểm, mời các nhân sĩ chuyên nghiệp tiến hành nhe!