Một lúc sau, trong không khí nɠɵạı trừ tiếng sóng biển đánh lên bờ cát, tiếng nhánh cây bị gió thổi đung đưa kêu “Sàn sạt”, thì không có bất kỳ một âm thanh nào.
“Không cần.” Giang Khác Chi hít sâu một hơi, hai mắt nhắm lại: “Tôi nhận là được.”
Trên thực tế, Giang Khác Chi không hề nghi ngờ lời nói của Chung Hi chỉ là đùa vui.
Đêm qua, anh cũng vì cô mà mất ngủ.
Tới tầm một giờ sáng, Chung Hi di chuyển người sang chỗ khác, đầu hướng gần cửa động.
Nhưng không đến nửa tiếng, Chung Hi đã thay đổi đủ loại đa dạng các tư thế không ngừng tra tấn anh.
Giang Khác Chi bị xúc cảm ấm áp làm cho bừng tỉnh, mở mắt ra thì thấy cô hai mắt mê man đang bò đến cạnh anh, đầu gối lên đùi anh, trong miệng còn luôn lẩm bẩm: “Cái gối đầu này chất lượng không tốt tí nào, cứng quá.”
Cả người Giang Khác Chi cứng đờ, không biết là cô đang diễn kịch hay thực sự bị mộng du, anh không định mạnh mẽ lay cô tình mà chỉ muốn đẩy cô ra khỏi người mình. Kết quả là cô càng ôm chặt eo anh hơn, còn đem khuôn mặt cọ cọ lên bụng, mơ mơ màng màng nói một câu: “Người anh thơm quá.” Rồi lại thở đều ngủ tiếp.
Giang Khác Chi mấy lần muốn đẩy cô ra, nhưng cô ôm lấy anh dùng sức rất lớn, cuối cùng anh đành ngồi mặc cô ôm đến năm giờ sáng.
Năm giờ.
Cho nên khi phản đối đề nghị ngủ chung trong hang động của Chung Hi, anh không cảm thấy có gì là không đúng, chỉ là Giang Khác Chi không nghĩ tới, Chung Hi có thể làm quá đến mức không thèm kéo màn xuống.
Đêm nay thật ra Chung Hi cũng không có ý định ngỏ ý ngủ chung với Giang Khác Chi, hôm nay bọn họ nói chuyện với nhau cũng đủ nhiều rồi.
Dù sao tại một nơi có hoàn cảnh như thế này có thể ngủ ngon lành, đối với Chung Hi cũng không phải điều dễ dàng.
A, làm sao cô có thể quên mình có một thần khí có thể nhanh chóng đưa người ta vào giấc ngủ?
Túi đồ đặt nay trên đầu cô, tay cô lục lọi một lát liền lôi được đồ ra.
Lần đầu sử dụng vào buổi sáng cũng không thấy nó phát ra mấy tiến rung rè rè, cho dù có dùng, Giang Khác Chi cũng sẽ không phát hiện. Nếu cô dùng tay tự thỏa mãn, động tác dùng tay lên xuống của cô có khi bị ánh trăng soi thành cái bóng kỳ dị chiếu trên lều trại.
Nhưng mà bây giờ, cô chỉ có thể không có màn dạo đầu, bên dưới còn ít nước như vậy, cũng không có video để tìm cảm giác vui vẻ.
Vén tấm mành lên, cô cử động thân thể một chút rồi ngồi dậy đối diện cửa động.
Ánh trăng đêm nay thật đẹp, xa xa còn có một vài ngôi sao phát sáng.
Chung Hi híp mắt, dám chắc vị Giang Khác Chi to lớn kia đã chìm vào giấc ngủ sâu mới nhấn nút mở sεメtoy.
Quy đầu vừa mới tiến lại gần bắp bùi, Chung Hi đã cảm giác được phía dưới mình ướt rồi.
Một âm thanh cực nhỏ vang lên khiến cô sợ đến giật mình, đôi mắt cô vẫn không rời khỏi Giang Khác Chi đang nằm trong động. Ánh trăng chiếu xuống, khắc họa mông lung đường nét cơ thể anh, Giang Khác Chi cũng không có động tác gì, hình như đã ngủ say.
Dù cho thân thể cùng trong lòng đều đang sung sướиɠ tràn trề, Chung Hi vẫn tưởng tượng ra một số hình ảnh cô thích.
Cô không quên để ý tiếng động trong hang, một bên tưởng tượng có một người đàn ông to lớn tuấn tú quỳ giữa hai chân cô liếʍ mυ"ŧ ŧıểυ huyệt, ngón tay còn không ngừng xoa nắn âm đế.
Trong việc ân ái mà quá mức dịu dàng thì không hợp khẩu vị của Chung Hi, cô luôn thích thứ gì đó thật mạnh mẽ cuồng nhiệt.
Không lâu sau, ánh mắt cô dần trở nên mê ly, nɠɵạı trừ nghe thấy tiếng gió tiếng sóng ngoài kia, cô còn nghe được tiếng nước dính nhớp nháp.
Âm thanh giống như tiếng liếʍ mυ"ŧ ngày càng lớn, không biết có phải vì trong lòng có quỷ hay không, cô nghe thế nào cũng giống tiếng liếʍ huyệt.
Càng khẩn trương, dâm thủy tiết ra lại càng nhiều, âm thanh nước vang lên càng lớn. Chung Hi cảm thấy mình sắp đạt giới hạn rồi, hai chân cô đã vặn vẹo không ra tư thế nào. A, mạnh hơn, muốn vào sâu hơn nữa, nhưng mà không được.
Cô không nhịn được một tay khác vươn lên hai bầu ngực vong tình xoa nắn, một tay cầm sεメtoy ấn sâu vào bên trong, muốn sung sướиɠ mà đâm vào sâu hơn.
A, cô liếʍ liếʍ môi, lại dùng sức…Đúng lúc này, sεメtoy trên tay như trêu đùa bỗng dừng lại.
Hết điện rồi.
Cả người Chung Hi sửng sốt nói không nên lời, một lúc sau cảm giác được cơ thể như từ thiên đàng rơi xuống nằm bệt xuống giường.
Cô chỉ muốn đạt cực khoái thôi mà, Chung Hi dục cầu bất mãn quyết định vẫn là dùng phương pháp đơn giản nhất kết thúc chuyện này, thôi đành dùng tay đi.
Cô đem món đồ chơi đã trở nên vô dụng gác sang một bên, bàn tay nhỏ từ từ đi xuống bụng, chạm đến một vùng ướt át từ từ xoa xoa.
A…Có ít còn hơn không, vẫn có cảm giác. Bàn tay cô càng ngày càng dùng sức, thân thể một lần nữa cảm thấy tê dại, như đang trôi nổi giữa không trung vậy.
Chung Hi cuối cùng ra trên ngón tay của mình, một lúc sau lông mi cô run rẩy từ từ mở ra.
Cô cảm thấy mọi thứ bên ngoài đều trở nên giống nhau, bầu không khí dần trở nên khẩn trương, thời gian như bị kéo chậm lại, Chung Hi định hướng mắt mình nhìn về bóng dáng kia, theo ánh trăng chiếu vào chậm rãi nhìn lên.
Tầm mắt cô đối diện với đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt kia.
——–
1000 độc giả mới thấy có 500 người được “giải cứu” thì cảm thấy rất ghen tị nha, họ khóc hoài bảo nếu không nhanh đến cứu họ sẽ cắn lưỡi tự sát cho xem
Béo: Hãy chọn giúp Chung Hi một phương án để thoát khỏi tình cảnh xấu hổ trên:
Dân chơi không sợ mưa rơi mặt dày chai lì vứt hết liêm sỉ vứt cho người ta một ánh mắt quyến rũ dụ dỗ. Mặt mỏng thấy mẹ, muốn úp mặt vào sông quê cho đỡ nhục chứ sao với chăng gì giờ này.