Tử Khiêm chuẩn bị đầy đủ tinh thần để chờ xem Hoàng hậu và Lệ phi so chiêu, lại không ngờ hai tỷ muội này lại rất hòa thuận…
Sách La Định nhìn Trình Tử Khiêm ở bên cạnh vẻ mặt đen thui, khó nghĩ đến độ cán bút cũng cắn nát, dở khóc dở cười nói: “Ngươi chuyển sang làm gấu trúc rồi à? Cây bút lông bằng tre này ăn ngon lắm sao?”.
Tử Khiêm liếc hắn một cái, tràn đầy oán niệm…
Sách La Định ngậm nem cuốn khó hiểu nhìn hắn…
“Không có lý nào!”. Tử Khiêm nhai cắn đầu bút nói: “Chẳng lẽ Lệ phi cứ thỏa hiệp như vậy sao? Không thể nào.”.
Sách La Định cũng chẳng thèm để ý đến hắn, mình cứ ăn đi còn hơn…
Còn đang ăn lại thấy một thị vệ chạy vào, đến sau lưng Hoàng thượng rỉ tai mấy câu…
Sách La Định liếc mắt nhìn, hắn biết thị vệ kia… là một thị vệ bên cạnh hoàng đế, rất có năng lực…
Lại thấy sau khi Hoàng thượng nghe xong, nụ cười trên mặt cũng tắt, phẩy tay một cái, hình như bảo hắn lui ra, sau đó tiếp tục từ tốn uống rượu nói chuyện với Sầm Vạn Phong…
Một trong những công việc chủ yếu của văn võ bá quan chính là quan sát sắc mặt, mà người được quan sát đương nhiên chính là hoàng đế rồi, biểu hiện lúc này của Hoàng thượng cho thấy rất rõ – Có chuyện xảy ra…
Tử Khiêm đương nhiên là một người nhạy bén nhất, hỏi Sách La Định: “Thị vệ kia tên là Tằng Tín đúng không? Nửa tháng trước được phái ra ngoài, chẳng biết đi điều tra cái gì nữa…”.
“Ngươi quan tâm nhiều thế làm cái gì, cẩn thận chết sớm.”. Sách La Định không quên nhắc nhở hắn.
“Hai ngày trước người này có đến thư quán.”. Hiểu Nguyệt đột nhiên nói.
Sách La Định cùng Trình Tử Khiêm cũng hơi sững sờ, cùng nhau nhìn về phía Bạch Hiểu Nguyệt: “Nàng chắc chắn chứ?”.
“Đúng vậy.”. Hiểu Nguyệt tiến tới: “Ta thấy hắn đi qua đi lại ở gần Thư quán, sau đó thì bỏ đi.”.
“Đến Thư quán sao?”. Tử Khiêm nheo mắt lại: “Hắn đang theo dõi ai hay là có mục đích gì?”.
Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút: “Lúc đầu ta còn tưởng hắn là một trong những người thầm mến Nguyệt Như tỷ tỷ, nên mới phấp phỏng đứng ngoài cửa chỉ mong nhìn thấy tỷ ấy một lần, nhưng mà hắn lại hơi khác so với những người khác.”.
“Không giống chỗ nào?”. Ban nãy Tử Khiêm không được xem kịch hay đã bị đả kích không nhẹ, lần này lại phát hiện ra đầu mối mới, lập tức hồi sinh luôn.
“Thì có chút không giống hoa si, mà hơi lén lút.”.
“Lén lút sao?”. Sách La Định cau mày: “Đây là cao thủ đại nội, không có nhiều khả năng hắn có ý đồ gì đó với Tam công chúa lắm… Chẳng lẽ là do Hoàng thượng bố trí sao?”.
“Canh chừng Tam công chúa sao?”. Tử Khiêm kinh ngạc: “Vì sao?”.
“Ừm…”. Sách La Định suy nghĩ một chút: “Có lẽ vì muốn bảo vệ an toàn cho nàng ta.”.
“Có người muốn làm hại nàng sao?”. Máu hóng hớt của Tử Khiêm lại tuôn trào, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ… là Hoàng hậu và Lệ phi đã không làm thì thôi, làm là làm tới bến, muốn vĩnh tuyệt hậu hoạn à?”.
Sách La Định liếc hắn một cái: “Ngươi điên à, sao có thể.”.
“Vậy thì vì sao?”. Tử Khiêm cảm thấy chuyện này cần phải điều tra một chút, cầm bút ôm bản thảo chạy ra ngoài.
Hiểu Nguyệt nhìn Tử Khiêm vừa đi ra ngoài một chút, hỏi Sách La Định: “Liệu đại ca có bị nguy hiểm không?”.
Sách La Định suy nghĩ một chút, gọi một hắc y nhân đến, rỉ tai với hắn mấy câu, người kia gật đầu một cái rồi rời khỏi.
Một bữa dạ tiệc vốn nghĩ là sẽ phải ác liệt lắm thì lại rất yên bình qua đi.
Nhưng mà Sách La Định vốn chẳng quan tâm gì đến mấy chuyện đồn đại này lại cứ cảm thấy không khí có gì đó là lạ, luôn có cảm giác sóng to gió lớn sắp tới rồi… chắc không phải thực sự sắp xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Sau khi tàn tiệc, mọi người trở về thư quán, Đường Nguyệt Như và Đường Nguyệt Yên ngồi chung một xe ngựa, chân Hiểu Nguyệt bất tiện nên cũng ngồi trong một chiếc xe khác, Hạ Mẫn và Nguyên Bảo Bảo ngồi chung với nàng,.
Bạch Hiểu Phong cưỡi ngựa đi ở phía trước, bọn Đường Tinh Trị và Hồ Khai cưỡi ngựa đi ở phía sau, Sách La Định đi cuối cùng, phất tay áo mà hớn hở trở về, trong tay còn xách một bọc hành lý đen thui lui…
“Này.”. Hồ Khai nhỏ giọng hỏi Đường Tinh Trị, nhảu mỏ ra hiệu về phía sau: “Ngươi đoán hắn cầm cái gì vậy?”.
Đường Tinh Trị lắc đầu một cái: “Chắc là không có cái đầu người nào to như vậy đâu.”.
Sách La Định ngáp một cái, hắc y nhân mà hắn vừa mới đuổi đi ban nãy lại rơi xuống bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói với hắn.
Sách La Định nghe xong thì sờ cằm mà nhíu mày, vẻ mặt giống như rất… khó hiểu.
Nguyên Bảo Bảo bò lên cửa sổ xe, nhìn về phía trước…
Hạ Mẫn ngồi bên cạnh Hiểu Nguyệt, nhìn cái chân bị thương của nàng, hỏi nàng: “Hiểu Nguyệt này, hình như Sách La Định đối với cậu tốt hơn nhiều so với người khác đấy.”.
“Ha hả.”. Nguyên Bảo Bảo cũng nghe thấy, lập tức quay về, đến bên kia Hiểu Nguyệt: “Đúng vậy, hắn chẳng nói chuyện với ai , chỉ thân thiết với cậu thôi.”.
Hiểu Nguyệt cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình lại lớn thêm rồi, nhưng mà dù sao thì con gái cũng cần phải ý tứ chút, hơn nữa còn chưa xem bát tự nữa mà, ngộ nhỡ để lan truyền ra ngoài thành chuyện lớn thì nguy, cho nên mới nói: “Làm gì có, tớ là phu tử của hắn mà.”.
“Cũng đúng.”. Hạ Mẫn gật đầu một cái: “Thật ra thì con người Sách La Định này, ở chung lâu một chút cũng không thấy đáng sợ gì.”.
“Đúng vậy.”. Nguyên Bảo Bảo cũng gật đầu, lại còn ghé đầu nhìn về phía trước: “Có hắn ở thư quán luôn cảm thấy rất an toàn, có cảm giác như cả tiểu quỷ cũng không dám đến vậy.”.
“Phụt.”. Hạ Mẫn cùng Hiểu Nguyệt cũng đều nhịn không được phì cười.
“Đúng rồi.”. Nguyên Bảo Bảo lại quay về lần nữa, nhỏ giọng hỏi: “Các cậu nghe gì chưa? Hoàng thượng muốn tác hợp cho Sầm Miễn và Thất công chúa đấy.”.
Hạ Mẫn gật đầu một cái, hỏi Hiểu Nguyệt: “Tớ cũng nghe nói, có phải thật không nhỉ?”.
Hiểu Nguyệt nhíu mày: “Ừm… nhìn tình huống thì có vẻ đúng là như vậy.”.
“Nhưng mà các cậu cảm thấy liệu có phải…”, Nguyên Bảo Bảo nhỏ giọng hỏi: “Sầm Miễn hình như thích Nguyệt Như tỷ tỷ không!”.
Hiểu Nguyệt hơi sững sờ, thầm nghĩ đừng nhìn thường ngày Nguyên Bảo Bảo hơi ngây thơ chút, nhưng cũng rất nhạy bén….
“Có chuyện này sao?”. Hạ Mẫn cau mày: “Nhưng mà Nguyệt Như tỷ tỷ còn lớn tuổi hơn hắn nữa.”.
“Lớn hơn một chút thì đã sao.”. Gương mặt Nguyên Bảo Bảo hồng hào: “Cậu nhìn Sầm Miễn dù cưỡi ngựa nhưng cũng vẫn không nhanh không chậm mà đi bên cạnh xe ngựa của Nguyệt Như tỷ tỷ kìa!”.
“Nhưng mà, Sầm Miễn so với Hiểu Phong phu tử quả thực kém xa.”. Nguyên Bảo Bảo thở dài: “Nguyệt Yên muội muội và Nguyệt Như tỷ tỷ nhất định sẽ không thay lòng đâu.”.
Hạ Mẫn nhìn ra bên ngoài một cái, thở dài: “Nếu quả thực là như vậy, hẳn Sầm Miễn kia đã thích Nguyệt Như tỷ tỷ nhiều năm rồi, thật đáng tiếc cho tấm lòng si tình của hắn.”.
“Thế nếu để cậu chọn, cậu sẽ chọn ai?”. Nguyên Bảo Bảo hỏi Hạ Mẫn..
“Ừm.”. Hạ Mẫn lại rất nghiêm túc suy nghĩ: “Nói thế nào đây, phu tử Hiểu Phong cứ như đám mây trên trời, với cũng không tới được. Còn Sầm Miễn, thực tế hơn một chút, ít nhất thì cũng không cần lo hắn bị người khác cướp đi. Có được một người toàn tâm toàn ý yêu thương mình đến chết như vậy, cũng là một loại phúc khí muốn cầu cũng không được.”.
Hiểu Nguyệt chống cằm im lặng – Một người mình thích, một người thích mình, biết chọn ai bây giờ? Khi còn trẻ tuổi hẳn là sẽ chọn người mình thích rồi, nhưng mà một khi đã chọn như vậy rồi, liệu sau này có hối hận không đây?
Ở trong xe ngựa phía trước, chắc là ban nãy Đường Nguyệt Như có uống hai chén rượu nên giờ mệt mỏi, đang tựa vào thảm ngủ một chút.
Ban đêm lạnh như nước, một làn gió nhẹ lùa vào, Nguyệt Yên mở chiếc khăn trùm của mình ra, đắp lên cho Nguyệt Như một chút, mình cũng đắp nửa phần còn lại, tiếp tục đọc sách.
Lúc này lại thấy Sầm Miễn đột nhiên cưỡi ngựa đi lên mấy bước, đến gần cửa sổ xe.
Nguyệt Yên vẫn không rõ hắn định làm gì, ban nãy còn đi ở phía sau, lúc này chắc là định lén nhìn Đường Nguyệt Như đây mà, bây giờ chẳng phải là không thể nhìn thấy được rồi sao?
Một lúc lâu không thấy có động tĩnh gì, nàng mới phát hiện ra, không thấy gió lùa vào từ khe cửa hở nữa… đã bị Sầm Miễn chặn lại rồi.
Đường Nguyệt Như hơi giật một chút, tựa vào dưới thảm, ngủ ngon hơn một chút.
Nguyệt Yên giúp nàng đắp chăn lần nữa, trộm nhìn ra ngoài… thấy Sầm Miễn đang lặng lẽ quay đầu lại nhìn, thấy Nguyệt Như ngủ yên, từ khóe môi hắn cũng lộ ra nụ cười.
Đường Nguyệt Yên ngồi lại, hơi mím môi, mặc dù tên ngốc kia chẳng có gì xuất chúng, nhưng lại si tình thật.
Mọi người về đến thư quán, Đường Nguyệt Như cũng đã tỉnh lại, chắc là ngủ không tốt lắm nên cổ bị đau, ngồi dậy xoa vai.
“À, gần đây luôn bị đau cổ.”. Nguyệt Như đưa tay xoa phía sau cổ.
“Mấy hôm trước Hoàng nương cũng bị đau cổ.”. Nguyệt Yên tiến đến ấn ấn bả vai cho nàng, hỏi: “Đau ở chỗ này sao?”.
“Có chút.”. Nguyệt Như gật đầu.
“Mai muội bảo người mang đến chút rượu thuốc, lần trước Hồ thái y có cho Hoàng nương mấy lọ dùng, rất hữu dụng.”. Nguyệt Yên vừa nói vừa xuống xe.
Đường Nguyệt Như cũng đi xuống, vừa đi được một nữa đã thấy có cánh tay đưa ra trước mắt nàng.
Nguyệt Như ngẩng đầu nhìn lên, là Sầm Miễn: “Từ từ một chút, bên dưới có một vũng nước.”.
Nguyệt Như cúi đầu nhìn một chút, Nguyệt Yên nhảy xuống xe trước đang tháo giày, trên đôi giày da dê màu trắng dính đầy nước bùn, nhìn thấy tình cảnh này nhịn không được mà nổi giận với Sầm Miễn: “Sao ngươi không nói sớm!”.
Sầm Miễn có chút lúng túng: “Ta thấy muội đạp phải … mới biết mà.”.
Nguyệt Yên cấm ngữ, cái tên ngu ngốc này, sau đó xoay đầu tức giận hừ hừ mà đi vào nhà…
Nguyệt Như được Sầm Miễn cẩn thận đỡ xuống xe ngựa, nói tiếng cảm ơn với hắn, giọng điệu rất dịu dàng, cứ như đối xử với một đệ đệ vậy.
Phía sau, Nguyên Bảo Bảo lại kéo Hạ Mẫn: “Là thật đó!”.
Hạ Mẫn cũng gật đầu một cái, nhìn dáng vẻ Sầm Miễn đúng là có ý với Đường Nguyệt Như.
Bạch Hiểu Phong đi tới, đến xe của Hiểu Nguyệt vén rèm lên, lại thấy Bạch Hiểu Nguyệt đang bò lên cửa sổ xe mà nhìn ngó xung quanh.
Bạch Hiểu Phong bất lực, nói: “Sách La Định vẫn còn ở phía sau ấy, muội muốn đại ca cõng muội hay là chờ hắn tới hử?”.
Hiểu Nguyệt hé miệng, suy nghĩ một chút, đưa bàn tay vẫn giấu trong ống áo ra phẩy phẩy với Bạch Hiểu Phong, ý như muốn nói – Ca cõng đi.
Bạch Hiểu Phong bị nàng chọc cười, đi đến đỡ nàng dậy, nói: “Muội còn thoải mái quá nhỉ, lần trước suýt nữa chết cháy, lại bị bắt cóc, lần này còn gãy chân, nếu để cha biết thì cả đời này muội đừng mong rời khỏi phủ Tể tướng nữa đi!”.
Hiểu Nguyệt há to miệng – Đúng rồi!
Nằm trên lưng Bạch Hiểu Phong mà xuống khỏi xe ngựa, Hiểu Nguyệt lo lắng: “Không cho phép huynh mật báo!”.
“Còn cần ta mật báo nữa sao? Hai hôm nữa cha muốn đến thư quán rồi!”. Bạch Hiểu Phong quay đầu lại nhìn nàng: “Què chân rồi xem muội làm sao mà lấy được chồng.”.
“Không gả đi được mới tốt, bắt cái tên khiến ta què chịu trách nhiệm!”. Hiểu Nguyệt nhỏ giọng lầm bầm một câu.
“Cái gì?”. Bạch Hiểu Phong không nghe rõ.
“Không có gì.”. Hiểu Nguyệt thấy Đường Nguyệt Như cùng Sầm miễn cùng đi vào thư quán ở phía trước bèn vỗ vỗ bả vai Bạch Hiểu Phong: “Đại ca, tình địch xuất hiện rồi!”.
“Sầm Miễn thích Nguyệt Như tỷ tỷ.”. Bạch Hiểu Nguyệt nhắc nhở: “Nguyệt Như tỷ tỷ không còn nhỏ nữa, ca cũng không còn nhỏ nữa, cẩn thận bị người ta cướp mất.”.
Bạch Hiểu Phong cười nhạt: “Lo cho chính muội đi.”.
Hiểu Nguyệt đắc ý: “Không có ai tranh với muội, sợ gì chứ.”.
Bạch Hiểu Phong quay đầu lại hỏi: “Tranh cái gì với muội?”.
Lúc này Sách La Định cũng đi từ phía sau tới rồi, bọn người Đường Tinh Trị lại sờ mũi mà tìm xung quanh: “Cái gì mà thơm vậy?”.
Sách La Định giơ cái bọc màu đen to tướng trong tay ra, nói: “Một nồi giò heo, lão Lại hầm cho Hiểu Nguyệt đấy, một nồi rất to.”.
Rõ ràng ban nãy mọi người ăn rất no rồi, nhưng mà vừa nghe đến có giò heo hầm lại cảm thấy đói, cho nên cả một đám đều kéo đến viện của Hiểu Nguyệt, mỗi người một bát ăn đồ ăn khuya nóng hổi.
Sầm Miễn bưng một cái bát nhỏ ngồi bên cạnh bàn đá, thấy nhóm các cô nương đều ngồi dưới tàng cây mai, vừa ăn vừa nói chuyện cầm phổ, bọn Đường Tinh Trị thì ngồi nghe Hồ Khai nói những chuyện thú vị mà cha hắn cùng thúc thúc hắn lúc trước đi săn thú gặp phải. Bạch Hiểu Phong thì lại dẫn theo một đám nha hoàn cùng gia nô đi lót nền phòng Bạch Hiểu Nguyệt, hình như muốn lót lên tất cả nền phòng Bạch Hiểu Nguyệt một lớp thảm chăn mềm mại, tránh cho nàng lúc hoạt động bị đụng chân.
Sách La Định thì ngồi trên nóc nhà, đang dùng giò heo mà trêu chọc một con mèo hoa béo núc ních. Trình Tử Khiêm ngồi xếp bằng trên núi giả, trên đầu gối đặt một xấp giấy rất dày, vừa ăn vừa viết gì đó…
Từ nhỏ Sầm Miễn đã chỉ có một mình, phụ vương hắn mời thầy đến nhà dạy cho hắn, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy được… một đám người lớn cùng nhau sống trong thư quán thật thú vị.
Sáng sớm hôm sau, Sầm Miễn dậy rất sớm, hắn thay đồ xong, vốn định hoạt động gân cốt trong sân một chút thì lại nghe thấy ở ngay sát bên cạnh có tiếng gió vun vút vang lên. Tiếng động này Sầm Miễn rất quen thuộc, trước kia nếu có cao thủ luyên công trong quân doanh thì đều có thể nghe được tiếng động này.
Ra khỏi viện, theo tiếng động tìm đến, lại đến cửa viện của Sách La Định.
Trên bậc thang trước cửa đá hình tròn có một ngồi một mèo một chó, chó kia là của Bạch Hiểu Nguyệt nuôi, một chú chó săn rất đẹp, tên gọi Tuấn Tuấn, còn mèo chính là con mèo hoa mà Sách La Định cho ăn tối hôm qua, nghe nói con mèo này thích gần gũi với Sách La Định, là cái gối đầu lúc hắn lim dim, cho nên cả thư quán đến gọi nó là Chẩm Đầu.
Tuấn Tuấn cùng Chẩm Đầu đều đang ngoẹo đầu nhìn vào trong sân.
Sầm Miễn cũng đi lên hai bước, nghiêng đầu nhìn… thấy trong sân cát bay đá chạy… Sách La Định một người một đao, khí thế khiến người ta phải sợ hãi, cũng không nhìn rõ được chiêu thức nữa.
Sầm Miễn kinh ngạc đồng thời cũng càng thêm bội phục, trên đời này quả thực lại có người có được thiên phú dị bẩm như Sách La Định sao, quả nhiên không hổ cái mỹ danh là Cao thủ đệ nhất hoàng triều.
Sách La Định luyện đao một vòng rồi, sau khi hạ đao thì nhấc chân đạp chuôi đao một cái… đao kia ý như một tia chớp mà bay thẳng về trên giá.
“Tiểu vương sao không luyện vài đường đi?”. Sách La Định cũng không quay đầu lại, đi đến cạnh giếng vừa rửa mặt vừa hỏi.
Sầm Miễn sờ đầu, đi vào: “Sách tướng quân công phu thật tốt, ta cũng không muốn tự làm xấu mình, lại không có thiên phú gì.”.
“Chẳng phải mọi người vẫn bảo ngươi văn võ toàn tài sao, việc gì phải khiêm tốn.”. Sách La Định lau mặt, tinh thần thoải mái.
Sầm Miễn cảm thấy Sách La Định nói chuyện thoải mái, cũng không phải hạng người thích khoe khoang giả dối, nếu muốn giao du với hắn cần phải rất cố gắng mới được.
Sách La Định luyện công xong cái là chạy ngay đến trù phòng, Sầm Miễn cũng tò mò đi theo, vừa đến trù phòng đã nghe thấy có giọng nói truyền đến.
“Tiểu thư, cô bị thương thì đừng có làm nữa, nếu để quản gia biết ta sẽ bị mắng chết đó!”.
“Ngươi không nói thì ai biết chứ.”.
Giọng nói của Bạch Hiểu Nguyệt vừa mới truyền tới, Sách La Định liền cau mày…
Mọi người chỉ thấy Bạch Hiểu Nguyệt một chân lò cò dưới đất, cái chân bị thương thì được đặt trên một cái ghế mây, đang đứng trước bếp lò mà nấu mỳ.
Sầm Mĩnh thực sự giật mình – Không phải Bạch Hiểu Nguyệt là thiên kim nhà Tể tướng à? Sao sáng sớm đã dậy nấu mỳ rồi?
Sách La Định đi vào trù phòng.
Đúng lúc Hiểu Nguyệt đã vớt mỳ ra rồi.
“Chân đã bị như vậy thì đừng có dậy nấy mỳ nữa.”. Sách La Định đến bên cạnh nàng nhìn một tô mỳ đầy thịt bò, cảm thấy rất khó xử. Thực ra thì ban nãy hắn định tới trù phòng tự mình nấu tô mỳ ăn, dù sao thì đại nương trù phòng cũng làm rất nhiều thịt bò đông lạnh, không ngờ được Bạch Hiểu Nguyệt chân đã bị như vậy mà còn bò dậy nấu mỳ nữa.
“Đâu thể cứ nằm yên trên giường bất động được.”. Hiểu Nguyệt bỏ chân khỏi ghế mây, Sách La Định vội vàng đỡ lấy nàng.
“Lát nữa ta còn muốn đi học nữa!”. Hiểu Nguyệt liếc hắn một cái: “Còn nữa, khóa học lễ nghi buổi chiều của ngươi cũng không thoát được đâu!”.
Sách La Định nhìn trời: “Nàng cẩn thận què rồi chẳng ai thèm cưới đâu.”.
Hiểu Nguyệt vịn bàn ngồi xuống, Sách La Định nhanh chóng bưng mì qua ăn, còn hỏi Hiểu Nguyệt: “Nàng ăn cái gì?”.
“Ta ăn bánh bao chiên.”.
Sách La Định cấm ngữ: “Ăn xong mỳ rồi sẽ đi mua cho nàng.”.
“Phải còn nóng, có cả canh xương nữa.”.
“Biết rồi.”. Sách La Định vừa húp mì sùm sụp vừa đồng ý.
Sầm Miễn ngồi xuống cạnh một cái bàn, cầm bánh bao nha hoàn đưa cho mà cũng không dám chen vào nói một câu. Đôi này thật là… Bạch Hiểu Nguyệt là đại gia khuê tú, Sách La Định lại là một võ tướng thô lỗ, hai người ở cùng nhau ngược lại xứng đôi vô cùng…
Lúc này, Trình Tử Khiêm ôm một đống sách chạy từ ngoài vài, hiếm khi thấy hắn chạy miết như thế…
“Tin đồn cực lớn!”. Trình Tử Khiêm ngồi xuống, rống lên với Sách La Định đã ăn mỳ xong rồi, đang uống nước: “Công tử nhà Thượng thư bị người ta cướp sắc rồi!”.
“Phụt…”. Không phụ sự mong đợi của mọi người, Sách La Định phun cho Trình Tử Khiêm đầy một mặt nước.