Nghe nói như thế, A Manh nâng cao thanh âm đánh gãy lời của nàng, nghiến răng hỏi: “Thanh Thanh, là ai nói? Sao lại như thế, làm sao em chồng nhà ta lại cùng nam nhân khác tự đính ước chứ?” Ngu Nguyệt Quyên hiện tại bị thương ngoài da còn nghiêm trọng hơn nàng, làm sao có thể cùng nam nhân khác đính ước?
Diêu Thanh Thanh nhướn mi, cũng kinh ngạc hỏi: “Việc này bên ngoài đồn đại đã lâu, ngươi không biết sao? Mà em chồng ngươi đâu? Nàng cũng không biết sao?”
A Manh bình tĩnh nói, “Nguyệt Quyên bị thương ở chân, đang ở trong viện của mình dưỡng thương.”
Diêu Thanh Thanh gật đầu, cảm thấy đã hiểu, sau đó có chút đồng tình nói: “Xem ra nàng thực đáng thương, bị người khác hãm hại như vậy, nên quan tâm nàng một chút. Nhưng ngươi yên tâm đi, Ngu biểu ca đã phái người đi tìm kẻ dựng chuyện, chắc chắn kẻ đó sẽ bị trừng phạt. Chỉ là việc này sẽ có chút di chứng, dù sao vô luận thế nào, thì vẫn làm vẩn đục thanh danh của nàng ấy và ngươi. Đặc biệt là với Ngu Nguyệt Quyên, nàng vốn tâm cao khí ngạo, lần này chắc sẽ tức đến khóc đi.”
Nói xong, Diêu Thanh Thanh quả thực có chút vui sướng khi người gặp họa, dù sao từ nhỏ đến lớn, Ngu Nguyệt Quyên cũng hay tìm phiền toái đến cho nàng, nàng đương nhiên không phải là người thiện lương, tình cảm cũng không tốt, đương nhiên vui vẻ khi nàng ấy gặp họa. Chỉ là nếu liên quan tới đến A Manh, Diêu Thanh Thanh cũng mặc kệ, đó là vì nàng đến chỗ A Manh tìm nguyên nhân.
Nhìn Diêu Thanh Thanh tự quyết định, A Manh căn bản không có được an ủi chút nào, có chút gấp gáp, kéo áo nàng nói: “Ta không biết gì cả, ngươi nói cẩn thận cho ta nghe đi.”
Diêu Thanh Thanh cũng không nóng nảy, vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng đừng gấp, sau đó chậm rãi kể chuyện gần đây xảy ra trong kinh thành.
Vài ngày trước, trong kinh bỗng truyền lời đồn đãi rằng, nghe nói có người nhìn thấy trong Tiết Thượng Tị ngày đó, muội muội Tĩnh Viễn tướng quân cùng một nam nhân xa lạ gặp mặt trong phòng khách của chùa Mục Liên, thậm chí đưa khăn tay của mình tặng cho đối phương, sau đó, đối phương không cẩn thận làm mất, bị người khác nhặt được.
Lời đồn được sắp xếp có trình tự, có căn cứ. Vốn Tiết Thượng Tị ngày đó đúng là xảy ra chút chuyện, có nhiều người chính mắt nhìn thấy muội muội Ngu tướng quân một mình đến phòng khách trong chùa nghỉ ngơi, mà trước khi đi, đã có một nam nhân đi vào trong khách viện. Vì thế không ai nghi ngờ tính chân thật của lời đồn, thậm chí có nữ nhân khi đó cũng đi du hồ còn bổ sung thêm một chút, khiến cho lời đồn lập tức biến thành chuyện xác thực vô cùng.
Vì thế, không đến một ngày, việc này đã truyền khắp kinh thành, khiến cho những gia đình vốn muốn làm thông gia với phủ tướng quân cũng tắt ngấm hy vọng, không phái bà mối đến phủ tướng quân nữa. Sau đó lời đồn càng lớn, thậm chí có người hoài nghi nữ chủ nhân của phủ tướng quân không có năng lực quản lý, mới có thể để em chồng mình làm ra chuyện mất mặt như vậy…
Việc này cực lớn, Ngu gia bị kinh động, cũng rất nhanh đến tai Ngu Nguyệt Trác.
Mấy ngày qua, tuy Ngu Nguyệt Trác chú ý đến chuyện phía Bắc Việt, cũng từ phía Cổ Âm Đạt mà tìm hiểu được âm mưu của một số bộ lạc liên minh với nhau ở trên thảo nguyên Bắc Việt, nhưng người hiện đang ở kinh thành, cho nên những kẻ Bắc Việt muốn gây bất lợi cho hắn cũng không có bản lĩnh. Cho nên Ngu Nguyệt Trác căn bản không để chuyện đó trong lòng, ngược lại bắt đầu phóng mắt đến những kẻ thù của hắn, đang cân nhắc xử lý như thế nào.
Đến khi Ngu Nguyệt Trác biết được tin đồn bất lợi đối với em gái cùng thê tử của mình, nhất thời tức giận đập nát cái bàn trong quân doanh của mình. Ngu Nguyệt Trác đương nhiên sẽ không chấp nhận để người khác nói xấu thê tử của hắn, lập tức cho người đi tìm hiểu sự tình rõ ràng.
Lại qua hai ngày nữa, trong kinh lại có người truyền tin đồn nói việc này thuần túy là muốn bôi xấu phủ tướng quân, là đám người có thù với Tĩnh Viễn tướng quân thiết kế ra âm mưu này.
Vì lấy lại thanh danh, Tĩnh Viễn tướng quân cũng đưa ra chứng cớ, đem người tung tin đồn đến trước nha môn thẩm tra, tra ra người này đúng là bị người thu mua để nói xấu em gái tướng quân, nhằm đả kích tướng quân, mới xảy ra một loạt chuyện tình như vậy. Thậm chí người phủ tướng quân còn tra ra, ngày đó, khi em gái tướng quân đi du hồ, đã bị người cướp mất khăn tay, nên chuyện khăn tay đó cũng là có người bịa đặt.
Đương nhiên, chuyện cũng chấm dứt ở đó, người này là bị người khác sai khiến, còn người chủ mưu phía sau nữa, nhưng đáng tiếc là, người kia lại tự sát trong lao, kết quả không tra ra được người đứng phía sau, đương nhiên cũng không biết kẻ nào có thù oán với phủ tướng quân mà làm ra chuyện này.
Chỉ là, trải qua chuyện này, thanh danh của phủ tướng quân vẫn bị ảnh hưởng. Có nhiều người cảm thấy, có phải là người ở phủ tướng quân vì muốn rửa sạch thanh danh cho Ngu tiểu thư mà tìm người chịu tội? Có hay không còn uẩn khúc gì khác? Đối với chuyện này có nhiều phỏng đoán, vốn là ngày thái bình vô sự nên con người thích bát quái, cho nên rất nhiều chuyện được dựng lên, đương sự dù có vô tội thế nào cũng sẽ bị ảnh hưởng đến thanh danh.
Đang trong thời điểm này, còn xảy ra một chuyện còn độc đáo hơn.
Tam công tử Phó gia Hà Chiêu Vũ dám ở trên đường ngăn cản Tĩnh Viễn tướng quân hồi phủ, thành khẩn nói với tướng quân, hắn với Ngu tiểu thư là trong sạch vô tội, hơn nữa, vì để chứng minh Ngu tiểu thư trong sạch, hắn nguyện ý cưới Ngu tiểu thư làm vợ…
Lúc này, dân chúng quan viên đang vây xem đều ồ lên, chỉ có Ngu Nguyệt Trác cao cao tại thượng ngồi trên lưng ngựa nhìn Hà Chiêu Vũ thành khẩn, đột nhiên nhoẻn miệng cười, mặt mày tuấn nhã, không chút do dự cự tuyệt lời cầu hôn này, hơn nữa nói với Hà Chiêu Vũ, phủ tướng quân khinh thường hạng tiểu nhân ti bỏ vô sỉ, lại càng không muốn đem muội muội gả cho một kẻ tiểu nhân mặt người dạ thú.
Vừa nói xong, mọi người đều kinh ngạc, đặc biệt nhìn cái người vừa nói chuyện còn cười đến tao nhã kia, khiến cho người ta có chút không dám tin.
Chỉ có sắc mặt của Hà Chiêu Vũ là âm trầm đáng sợ, cũng nói một câu: “Lời của tướng quân là sao? Chứ không phải vì muội muội bị làm bẩn thanh danh, nên hoài nghi Hà mỗ sao? Nếu không phải đã gặp qua Ngu tiểu thư, biết Ngu tiểu thư là nữ tử cao thượng, ta sẽ không nghĩ tướng quân cũng sẽ vu oan cho người khác.”
Lời này tuy là khen ngợi, nhưng lại phản hiệu quả, vì thế, lại lần nữa khiến mọi người nghi ngờ bàn tán xôn xao.
Mà cũng nhân sự kiện này, phủ tướng quân hoàn toàn trở mặt với Hà thái phó.
********
“Tam công tử phủ Thái Phó?” A Manh vuốt cằm, sau đó nhịn không được nhìn về phía Hoa Yêu Nhi đang như rắn không xương ghé lên trên bàn, thấy nàng nhìn lại đây, Hoa Yêu Nhi lộ ra tươi cười hết sức yêu diễm, A Manh chỉ có thể yên lặng thu hồi ánh mắt.
Diêu Thanh Thanh nhìn một màn này, đương nhiên lại thêm chán ghét.
“Tam công tư phủ Thái Phó thật sự muốn cưới Nguyệt Quyên sao?” A Manh hỏi Diêu Thanh Thanh.
Nói nhiều như vậy, Diêu Thanh Thanh cũng khát nước, uống một ngụm trà, mới gật đầu nói: “Phải, lúc ấy ở trên đường cái Đông Thành, nhiều người thấy được, mà cũng nhiều người nghe được câu trả lời.” Nói xong, Diêu Thanh Thanh ghé sát vào A Manh, đột nhiên nói: “Tam công tử hắn ta cũng là người kiệt xuất, nghe nói nhiều quý nữ trong kinh thành cũng có tâm với hắn, hận không thể lập tức gả cho hắn làm vợ. Nhưng biểu ca lại nói tuyệt sẽ không đem muội muội gả cho đồ ti bỉ vô sỉ này. A Manh, vì sao biểu ca lại nói vậy?”
Kỳ thật, không chỉ Diêu Thanh Thanh nghi hoặc, mà nhiều người trong kinh thành cũng rất nghi hoặc, có thể nói không ai tin được.
Trong mắt nhiều người, Hà phủ thuộc dòng dõi thư hương, nhiều thế hệ trong nhà làm quan trong triều, thậm chí người Hà phủ vì gia phong nghiêm cẩn mà đã phụ tá mấy đời đế vương. Hà Chiêu Vũ xuất thân từ thế gia, đường đường là nam tử từ nhỏ đã có thanh danh tốt, có thể nói là đã lan xa, khiến cho người ta cảm giác hắn chính là chính phái.
Còn Ngu Nguyệt Trác không chỉ là anh hùng là tất cả mọi người ở Đại Sở ngưỡng mộ, mà từ đời xưa, Ngu gia so với Hà gia còn quý trọng hơn một chút, thậm chí còn là sủng thần của thiên tử. Ngoại trừ điều kiện này, nhìn Ngu Nguyệt Trác, mọi người đều cho hắn là một quân tử tài ba, tuấn nhã vô cùng, dung nhan lại cao nhã, khẩu khí cao thượng, tuyệt đối là vô song.
Cho nên hai nam nhân thanh danh tốt như thế, không ai lại đem bốn chữ “ti bỉ vô sỉ” đặt trên người họ. Nhưng khi cố tình cầu thân trên đường cái, hai người đều khắc khẩu, khiến cho người vây xem đều mê man, không biết nên tin ai.
A Manh trừng mắt nhìn, sau đó bình tĩnh nói: “Đương nhiên là tướng công nhà ta đúng, với nhân phẩm không ai có thể hoài nghi của tướng công nhà ta, đương nhiên, công tử Hà phủ là người ti bỉ vô sỉ, cho nên ta thấy tướng công ta từ chối cầu hôn của hắn là đúng. Hơn nữa, ta cảm thấy, tướng công ta nói cũng đúng, người Hà phủ không phải là người tốt, ta với Nguyệt Quyên bị thương lần này cũng là bị bọn họ hại.”
Diêu Thanh Thanh mở to mắt nhìn, “Gì cơ?”
Hoa Yêu Nhi đen mặt nhìn A Manh nói dối không đổi sắc mặt, trong lòng yên lặng phun trào: phu nhân tướng quân quả thực là biết nói dối không chớp mắt. Nhưng nàng ta cảm thấy hai bên cũng không phải là thứ tốt gì cả.
A Manh thoáng nhìn qua Hoa Yêu Nhi đang oán thầm, Hoa Yêu Nhi lập tức dời ánh mắt, chuyên chú nhìn hoa văn trên cây cột.
Tiếp theo, A Manh kể một cách vắn tắt chuyện xảy ra ở chùa hôm đó, quả nhiên, Diêu Thanh Thanh cũng bắt đầu chán ghét người Hà gia, hơn nữa, cho rằng kẻ dám nói xấu Ngu biểu ca cũng không phải là thứ gì tốt, Hà thái phó cũng thực vô năng, thế nào lại sinh ra vài kẻ tiểu nhân không biết xấu hổ…
“Hiện tại bên ngoài đang đồn đãi thế nào?” A Manh cần xác nhận lời đồn bên ngoài đã phát triển đến đâu, mới có thể đi an ủi em chồng đang nằm nhà cũng trúng đạn.
“Ngu biểu ca xuất hiện, lời đồn đương nhiên không phát triển, chỉ là các ngươi cũng đã nổi danh, tuy dư luận đứng về phía các ngươi, nhiều người đồng tình vì các ngươi bị liên lụy, nhưng vẫn có kẻ ác muốn hại người.” Diêu Thanh Thanh thở dài, cho dù là vô tội, nhưng vẫn bị ảnh hưởng a. Cho nên nàng mới như lửa đốt đến xem A Manh thế nào, ai biết nha đầu này lại bị gạt, người phủ tướng quân giấu giếm không nói với nàng.
Đối với việc mình bị giấu giếm, không nghĩ cũng biết là công lao của tướng công. A Manh thật không cảm thấy gì, nàng ngày ngày bị độc tra tấn muốn chết, nào có tâm tư để ý đến chuyện khác? Đoán là Ngu Nguyệt Trác cũng lo lắng cho nàng, nên mới đem tin tức phong tỏa như vậy.
Thấy A Manh không bị ảnh hưởng gì, Diêu Thanh Thanh ở lại thêm một lát, bế bé con một lát, rồi cáo từ rời đi.
Nhưng trước khi rời đi, Diêu Thanh Thanh lại nhìn thoáng qua Hoa Yêu Nhi, lại một lần nữa xác nhận với A Manh: “Ngươi thật sự không muốn xử lý tiểu yêu tinh này trước khi Ngu biểu ca trở về sao? Nếu ngươi muốn bán nàng ta đi, ta có thể giúp ngươi liên hệ với người tin cậy, cam đoan không ai tìm ra được nàng ta nữa, sẽ không gây khó xử cho ngươi.”
A Manh nghiêm mặt trả lời: “Yên tâm, nàng ta không phải là vấn đề.” Nàng ta là lá chắn nguy hiểm a, thật tình không thể bán đi đâu.
Hoa Yêu Nhi tái xanh mặt, tức đến cứng ót, cũng nhìn chằm chằm Diêu Thanh Thanh.
Vì thế, Diêu Thanh Thanh khuyên bảo A Manh không thành, chỉ có thể trưng ra biểu tình rèn sắt không thành thép mà rời đi.
*********
Buổi chiều, trước khi Ngu Nguyệt Trác trở về.
A Manh tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, nghe được tin Ngu Nguyệt Trác trở về, ngay cả tóc cũng không chải, vội bổ nhào vào ngực nam nhân đang bước vào cửa phòng.
“Sao thế?” Ngu Nguyệt Trác nhíu mày, hai tay ôm eo nàng, đôi mắt ôn nhã như nguyệt, nhìn Hoa Yêu Nhi đang đứng một bên.
Hoa Yêu Nhi méo miệng, trong lòng cảm thấy mình đã chịu đủ sự ác liệt của tên nam nhân thích ăn dấm chua này – ngay cả việc nàng ta nhìn A Manh nhiều một chút cũng âm trầm nhìn nàng ta chằm chằm, thật sự là không có cách nào thực muốn hạ độc người này – nhưng vì mạng nhỏ của mình, vẫn là thức thời thì hơn.
“Lời đồn bên ngoài là thế nào? Làm sao lại phát sinh?”
Nghe câu hỏi của nàng, Ngu Nguyệt Trác liền hiểu đã không giấu giếm được. Nhưng khi về nghe quản gia báo cáo hôm nay tam thiếu phu nhân Tĩnh vương phủ đến thăm, Ngu Nguyệt Trác liền hiểu Diêu Thanh Thanh đương nhiên sẽ nói cho A Manh tin này.
Ngu Nguyệt Trác ôm A Manh đi vào bên trong, cũng không gọi nha hoàn tiến vào hầu hạ, ngược lại đem đẩy ấm trà đến trước mặt A Manh, ý bảo A Manh châm trà cho hắn. A Manh đen mặt, ấm trà trước mặt hắn, còn muốn nàng châm trà cho hắn, thật sự là thói quen làm hư, phu quân lười. Nhưng hiện tại nàng có việc muốn hỏi hắn, cho nên thực nghe lời hầu hạ hắn.
Sau khi Ngu Nguyệt Trác uống một ly trà, mới giải thích nghi hoặc của A Manh: “Tên điên kia muốn kết hôn với Nguyệt Quyên mà làm ra chuyện này, hắn muốn đem thanh danh của Nguyệt Quyên phá hỏng, sau đó lại tỏ vẻ cao thượng xuất hiện muốn cưới Nguyệt Quyên, nghĩ rằng ta sẽ đáp ứng sao? Tiểu tử kia biết nghĩ, nhưng quá non, để hắn đắc ý hai ngày là được rồi.”
A Manh nhìn nhìn, thấy ác ý trong mắt hắn không sao giấu được, liền hiểu hắn đã chỉnh lý Hà Chiêu Vũ.
“Cái kia… hắn ta sao có thể muốn kết hôn với Nguyệt Quyên? Chẳng lẽ thật sự như lần trước hắn ta nói với Nguyệt Quyên, hắn ta thật sự yêu thương Nguyệt Quyên?” A Manh có chút tà ác hỏi.
Điểm này, Ngu Nguyệt Trác thật rõ ràng, nghiêm mặt thản nhiên nói: “Đoán chừng là hắn ta muốn báo thù cho muội muội Hà Tiêm Hoa thôi. Lần trước ta đánh Hà Tiêm Hoa xuống núi, vốn muốn đem nàng ta phế đi, ai ngờ môn chủ Thanh Môn lại không tiếc mười năm công lực mà cứu nàng ta. Nhưng mà có cứu về, Hà Tiêm Hoa cũng phải dưỡng thương vài ba năm, cũng khó khôi phục lại như trước. Cho nên Hà Chiêu Vũ mới ra tay với Nguyệt Quyên, chắc là cũng muốn ta nếm mùi muội muội bị tổn thương đi.”
A Manh: =_=! Quả nhiên, nam nhân này thật sự không phải là người tốt. Chẳng trách, Hà Chiêu Vũ lại tìm bọn họ gây phiền toái…
Một lát sau, A Manh lại hỏi: “Chàng tính làm gì? Đối phó hắn ta thế nào?”
Ngu Nguyệt Trác sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói: “Không cần nghĩ, cũng đừng lo lắng, ta sẽ xử lý.”
“Nhưng Nguyệt Quyên bên kia…” A Manh có chút âu sầu, “Tuy rằng đã nhanh chóng chứng thực Nguyệt Quyên trong sạch, nhưng bị người nói xấu như vậy, một tiểu cô nương sao có thể chịu được? Cho dù chúng ta giấu muội ấy, cũng không có khả năng giấu cả đời a!”
Mấy ngày qua nàng còn thấy kỳ quái sao không thấy người Hình gia đến cửa, thì ra là có chuyện này, Hình gia mới có thái độ thế.
Ngu Nguyệt Trác lại không nóng nảy, cười nói: “Chờ khi Nguyệt Quyên dưỡng thương tốt, sẽ có người đến cửa cầu thân, đến lúc đó sẽ định hôn cho muội ấy, cũng miễn cho một chút chó mèo đến nhìn chằm chằm muội ấy.”
Nghe hắn nói người muốn có quan hệ với phủ tướng quân thành “chó mèo”, A Manh nhịn không được mà cười phì một tiếng.
Tâm sự xong, A Manh cũng đứng lên, cầm tay áo hắn hỏi: “Vậy chàng muốn xử lý tam công tử kia thế nào? Có thể nói với ta được không?”
Ngu Nguyệt Trác ôm nàng vào lòng, cắn khuyên tai của nàng, xấu xa nhướn mi, hỏi: “Nàng xác định muốn biết sao?”