Ở La phủ, chủ nhân La phủ đang đứng ngồi không yên.
Có thể yên được sao, cũng không biết hôm nay là ngày gì, thông gia muốn đến cửa cầu hôn nửa đường té bị thương chân không nói, mà mấy bà mối không biết nguyên nhân gì, còn chưa có đi vào La phủ liền bỏ mình, có chuyện bi ai như vậy sao chứ? Chẳng lẽ nữ nhi nhà ông nhất định phải trở thành gái già sao?
La Hoằng Xương nghiêm mặt, lúc nghe hạ nhân báo lại, bà mối ở Đông Thành bởi vì quá mập, lúc vào cửa bả vai bị kẹt lại nên bị thương... La Hoằng Xương đã muốn hết chỗ nói rồi.
Lúc trước nghe được hạ nhân trong phủ báo lại, tướng quân phủ nghe thấy bà mối té bị thương phải đến y quán, liền lập tức đi thỉnh các bà mối ở phụ cận tới cầu thân cho hắn, ông còn cảm thấy tướng quân phủ có phải đã làm quá lên không, cứ thỉnh một bà mối nữa là tốt rồi, mời mười mấy bà mối ở phụ cận đến làm gì? Nhưng mà, chuyện kế tiếp vừa xảy ra mới làm cho ông ý thức được, tướng quân phủ đã dự trù đúng.
Suốt một buổi sáng, thế nhưng mà không có một bà mối nào có thể thành công đi vào La phủ, người thành công nhất vừa tới được trước cửa La phủ liền bỏ mình !
Điều này làm cho cả kinh thành vốn dĩ không quan tâm mà nhịn không được phải chú ý.
Có thể nói, chuyện nóng nhất hôm nay chính là Tĩnh Viễn tướng quân hướng La phủ cầu hôn.
Làm mọi người trong kinh thành vừa nghe nói Ngu tướng quân muốn đến cầu thân khuê nữ nhà La Ngự sử, tất cả mọi người đều giật mình, sau đó liền "Nga" một tiếng, rốt cuộc mọi người cũng biết được nguyên nhân Tĩnh Viễn đại tướng quân cự hôn hoàng thượng là vì nữ nhi của La Hoằng Xương La Ngự sử này, hai người đã đính hôn từ thuở nhỏ. Tuy rằng kết quả hơi ngoài ý muốn, nhưng mọi người cũng có thể hiểu được.
Dù sao Ngu tướng quân trước khi chưa lập công trạng như hôm nay, mặc kệ thân phận địa vị đều là cực thấp, hắn chính là công tử của tam gia nhà họ Ngu, mà tam lão Ngu gia cũng chỉ là con vợ kế của Ngu phủ thôi, ai mà đặc biệt chú ý tới một đứa con vợ kế làm gì, đặc biệt sau khi Ngu Tam lão gia qua đời, tuy rằng mọi người đồng tình Ngu Nguyệt Trác còn bé mà đã mất cha, nhưng cũng chỉ là đồng tình thôi. Khi đó La phủ định ra việc hôn nhân này, cũng chứng minh La phủ không phải chờ thấy người sang bắt quàng làm họ.
Khi đó ai có thể ngờ được một tên nhóc con Ngu gia sẽ có ngày trở thành đại tướng quân công danh hiển hách như hôm nay chứ? Có thể nói, bởi vì tương lai không ai biết trước được, cho nên mặc dù rất nhiều đại gia tộc hiện tại tức đến dậm chân để mất con rể như hắn vào tay một thiên kim nho nhỏ nhà Ngự Sử, cũng chỉ có thể hối hận trong lòng. Tuy rằng hiện tại hai phủ kết thân thấy thế nào cũng là La phủ trèo cao, nhưng nghĩ lại nhiều năm trước lúc hai phủ định ra hôn ước này, đúng ra là Ngu phủ trèo cao, thật sự là một lời khó nói hết.
Đã biết Ngu tướng quân đính hôn từ thuở nhỏ, mọi người tuy rằng tỏ vẻ có thể lý giải, nhưng nhịn không được chú ý vài phần. Đợi cho tới buổi trưa, chờ mọi người nghe nói Ngu tướng quân làm cho một nửa bà mối toàn thành tới cửa cầu hôn, nhưng không có một bà mối nào có thể thành công tiến vào cửa lớn La phủ, cái này đúng là làm người ta nghiền ngẫm, thậm chí có vài người ăn không được thì ngầm hy vọng chuyện cầu hôn này thất bại là hay nhất ~
Nói tóm lại, hôm nay ở kinh thành, gần như tất cả mọi người đều chú ý tới tiến triển của chuyện này, so với vụ Trấn Quốc công lại tiến cung đi khóc lóc với hoàng đế còn hấp dẫn ánh mắt người xem hơn nhiều, thậm chí hoàng đế cùng nhóm phi tần thái hậu trong hoàng cung cũng yên lặng buông mọi việc trong tay mà hưng trí bừng bừng nhìn xem trò vui.
Nhưng mà, mặc kệ người ở kinh thành chê cười thế nào, ở La phủ, La Hoằng Xương cùng Hình thị không hề cảm thấy buồn cười, sắc mặt hai người đều rất đen, mặc dù đến giờ dùng ngọ thiện, đói mà cũng không muốn ăn.
Hình thị nắm khăn tay, trong lòng mọi tư vị ngổn ngang, bà vừa muốn hôn sự này thành lại vừa muốn nó bất thành.
Nguyên nhân?
Nguyên nhân đương nhiên là do bà biết người tới cầu thân là Tĩnh Viễn Đại Tướng Quân nổi bật ngờ ngờ rồi, Hình thị quả thực muốn mắng cha, trong lòng nguyền rủa Diêu thị đã qua đời có phúc khí, nguyền rủa A Manh vận khí tốt. Đặc biệt nghe trượng phu nói việc kết thân này là do Diêu thị mẫu thân của A Manh năm đó một tay thúc đẩy, trong lòng tuy rằng hận muốn chết, nhưng bà cũng không thể không thừa nhận ánh mắt Diêu thị rất sắc bén, mới có thể cướp được con rể tốt như vậy.
Bất quá, nghĩ đến rốt cục mọi lợi ích khi đem A Manh gả đi, lợi nhiều hơn thiệt cũng làm cho bà cảm thấy có chút an ủi. Chỉ có một tiếc nuối duy nhất là, vì sao không phải Ngọc Sa của bà lấy được nam nhân hiển hách như vậy chứ? ( Bear : hứ mơ 7 ngày 7 đêm cũng o có cửa cho nữ nhi cực phẩm của bà đâu )
*******
Ánh nắng tươi sáng của ngày xuân buổi ban trưa, thái dương cũng không quá gay gắt, gió xuân từ từ thổi qua, ngược lại làm cho tâm tình người ta tốt hơn.
Trước cửa La phủ, Tứ lão Ngu gia chống quải trượng nhìn cửa lớn của phủ Ngự Sử, có chút hết hồn.
Tứ lão là Ngu Nguyệt Trác mời đến, đại diện cho trưởng bối Ngu gia tới cửa cầu thân. Ông cùng với Ngu Nguyệt Trác cũng không tính thân thiết, nhưng Ngu gia đã lên tiếng, không thừa nhận việc hôn nhân này,mà ông cũng mặc kệ chuyện của Ngu Nguyệt Trác, sở dĩ ông đại diện Ngu gia ra mặt là vì Ngu Nguyệt Trác đáp ứng cho ông một chổ tốt thôi. Nhưng, nếu biết trước cái việc cầu thân này có biến đổi bất ngờ như vậy, tuyệt đối ông sẽ không đáp ứng làm loại chuyện này đâu.
Trong lúc Ngu Tứ gia rối rắm có nên đi vào không, cách đó không xa có vài người đang chậm rãi đi tới.
"A, tướng quân đến rồi."
Không biết ai kêu lên một tiếng, sau đó tất cả đội ngũ của La phủ đều quay đầu nhìn qua, không chỉ như thế, còn có vài người đứng cách La phủ không xa chờ xem trò cười cũng đưa mắt nhiệt liệt nhìn Ngu đại tướng quân tự thân xuất mã.
Tướng quân trẻ tuổi mặt mày tuấn nhã, khóe môi mỉm cười, khí chất nhanh nhẹn mà đoan chính, chỉ hơi liếc mắt một cái, không người không phục dưới khí thế hắn, quả nhiên là con nhà danh môn thế gia, Phong Hoa Vô Song.
"Nguyệt Trác, ngươi tại sao đến đây?" Ngu Tứ gia kỳ quái hỏi.
Ngu Nguyệt Trác cười cười, trên mặt lộ ra chút ý tốt, "Tứ thúc vì chất nhi bôn ba, mệt thành như vậy, chất nhi thẹn trong lòng..." Nói một ít câu đưa đẩy cho có lệ, Ngu Nguyệt Trác nhìn lướt mặt mọi người bốn phía xung quanh,rồi lại mím môi cười, nói: "Tứ thúc mang theo thương thế còn vì chất nhi suy nghĩ, chất nhi vô cùng cảm kích, nên liền đi tìm Lưu bà mối thành nam mang đến đây."
Ngu Tứ gia nghe hắn giới thiệu tên liền thấy bà mối mập mạp ăn mặc cảnh xuân tươi đẹp ở phía sau, Ngu Nguyệt Trác còn nói thêm: "Lưu bà mối là bà mối có phúc nhất trong kinh thành, việc hôn nhân được tay bà thúc đẩy đếm không hết, nghe nói hôn nhân được bà thúc đẩy đều có thể hạnh phúc mỹ mãn, tại hạ hôm nay cũng muốn được dính một chút phúc khí của bà."
Lưu bà mối nghe xong, liên tục nói không dám, nếu không phải vì tiền thưởng nặng kí kia, bà cũng sẽ không kiên trì như vậy, chỉ sợ mình cũng sẽ như những bà mối buổi sáng này tới đây cầu hôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Tốt lắm, nếu đều đến đây, vậy đi vào thôi." Ngu Tứ gia lên tiếng.
Vì thế, mọi người bắt đầu đi vào cửa lớn rộng mở của La phủ, lúc vào cửa, khóe mắt mọi người điều giật giật, theo bản năng đều niệm một trăm lần phải cẩn thận, lo lắng cho mình một khi không chú ý lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, thật đúng là tà môn mà.
Ngu Tứ gia bình an vào La phủ trước, mọi người còn chưa nhẹ nhàng thở ra đã thấy Lưu bà mối đang muốn đưa một chân tiến vào cửa La phủ thân thể béo mập đột nhiên bật ngửa ra sau, mắt thấy sấp té ngã, vị tướng quân khí định thần nhàn phía sau liền nâng một chân lên, nhẹ nhàng đá mông bà mối một cái, vì thế Lưu bà mối thành công nhào vào cửa La phủ, trực tiếp nhào vào người một gã sai vặt La phủ, bà ta đè gã sai vặt kia đến mức phải thảm thiết kêu lên một tiếng thê lương, làm tất cả chim choc trên cành cũng phải kêu lên sợ hãi, bay tán loạn...
"..."
Hiện trường một mảnh im lặng, mọi người dại ra nhìn vị tướng quân vừa có hành vi hành hung nào đó, sau đó liền thấy vị tướng quân ưu nhã tươi cười đều đồng loạt máy móc xoay mặt đi.
Bất quá, mặc kệ nói như thế nào, từ sáng tới nay,đây là bà mối đầu tiên thành công vào cửa La phủ mà không bị thương gì —— Nếu là không nói tới việc gã sai vặt bị thể trọng của bà mối áp bị thương kia, thật đáng mừng, thật đáng mừng a ~~
Trong đại sảnh La Hoằng Xương biết bà mối cùng tộc trưởng nhà trai đều thuận lợi tiến vào La phủ, kích động đến mức thiếu chút nữa muốn chạy đến từ đường ôm bài vị thê tử đã qua đời khóc rống.
Vậy là, A Manh nhà ông rốt cục có thể gả ra ngoài rồi!
Tuy rằng đã xảy ra vài việc ngoài ý muốn, ép buộc cả buổi sáng, việc hôn nhân rốt cũng xác định rồi. Mặc dù có thêm Ngu Nguyệt Trác người không nên có mặt lúc này —— cầu hôn bình thường là do bà mối dẫn đường, gia phụ tới cửa cầu hôn, cũng không cần nam nhân vật chính phải có mặt —— Nhưng, hôm nay việc ngoài ý muốn nhiều lắm, so với mấy việc lúc Túc vương thành thân ba năm trước đây còn muốn nhiều hơn, thể xác hay tinh thần mọi người đều bất ổn mỏi mệt, nên cũng mặc kệ có mặt người nào đó là không đúng truyền thống.
La Hoằng Xương thật nhiệt tình kêu người chuẩn bị tiệc rượu, Ngu Tứ gia nhìn chất nhi ở một bên đang mỉm cười, cũng vui vẻ ngồi vào, loại chuyện đại diện phụ thân của đại tướng quân đương triều là vinh quang cỡ nào, thật sự làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Như thế, việc cầu hôn cuối cùng cũng thành công.
Kế tiếp, đó là hôn kỳ.
*****
Mà A Manh đang nằm dài ở Linh Tê viện nghe hạ nhân ở hiện trường thông báo trực tiếp, chỉ có thể nghiêm mặt, lại đối với ác nam nào đó không còn gì để nói.
Cho nên mới nói, loại người ác liệt như hắn, miệng quạ đen như nàng cũng không phải đối thủ!
Nhưng mà, hiện tại không chấp nhận cũng không có biện pháp.
Nghĩ đến tương lai của mình mỗi ngày đều bị ác nam bắt nạt áp chế, A Manh lại một lần nữa bổ nhào lên kháng thượng không muốn nhúc nhích.