A Nan hận chết Túc Vương hại nàng ngã xuống bị thương!
Càng hận chính là, tối hôm qua mới vừa lăn lăn giường, hôm nay đã bị trượng phu của mình dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn xem, sau đó còn biểu lộ vẻ mặt “Sao ngươi lại phiền toái như vậy”, làm cho A Nan tức giận đến thiếu chút nữa muốn cắn người.
Nha hoàn hồi môn Như Lam liều mạng ra hiệu cho A Nan, hơn nữa ngăn chặn, hơn nữa còn cố gắng kiềm giữ bạn nha hoàn nào đó không hề biết nhìn sắc mặt người khác, cho đến khi Túc Vương được Tần quản gia mời ra tân phòng, A Nan cắn khăn tay, lặng yên chịu đựng di chứng sau khi động phòng kiêm di chứng té bị thương.
A Nan cảm thấy hôn nhân cổ đại thuần túy là tàn phá thiếu nữ vị thành niên mà, thân thể nhỏ nhắn của nàng còn chưa nẩy nở, đã bị OOXX, sáng sớm hôm nay lại vấp ngã bị trật chân, làm cho nàng cảm thấy xương cốt toàn thân đều vỡ vụn, đợi khi mọi chuyện đã tạm ổn thì mới bắt đầu cảm thấy nơi này đau, chỗ kia mỏi nhừ.
“Như Thúy, Như Lam, đi chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa!” A Nan ngồi ở trên giường, cảm giác toàn thân dinh dính rất không thoải mái, lúc này mới nhớ lại tối hôm qua sau khi OOXX quá mệt mỏi trực tiếp lật người ngủ vẫn chưa rửa sạch thân thể… Nghĩ đến địa phương nào đó còn lưu lại dịch X gì đó của nam nhân, A Nan nổi da gà.
Như Thúy chớp chớp mắt: “ŧıểυ thư, Vương gia có lệnh ŧıểυ thư phải nằm im ạ.”
Như Lam mặt không chút thay đổi: “Vương phi, thái y nói chân ngài không thể thấm nước.
A Nan cắn khăn tay, lại dâng đầy oán trách bạn Túc Vương, nam nhân quả nhiên không đáng tin cậy, chỉ chính mình sảng khoái xong rồi, thế nhưng không giúp nàng dọn dẹp một chút… Cho dù hắn là Vương gia, tôn quý không chịu hạ thấp bản thân, cũng có thể gọi gia nhân đến giúp nàng thanh lý mà, thế nhưng lại bỏ mặc nàng như vậy.
Một lát sau, Túc Vương lại bước vào lần nữa, đi theo còn có vài ma ma, trên tay mỗi người đều mang một mâm thức ăn.
A Nan len lén nhìn coi, phát hiện kỳ thật trong phủ Túc Vương cũng không phải là không có nữ nhân như lời đồn đại bên ngoài, mà là các ma ma hầu hạ nhiều năm tương đối lớn tuổi mà thôi không có một người nào, không có một cô gái trẻ tuổi nào. Trong lòng A Nan cảm thấy có chút kỳ quái, nếu nói Túc Vương là một người đồng tính, chán ghét nữ nhân gì đó, vậy nhìn hành vi việc làm của hắn tối hôm qua, lại không hẳn vậy. Nếu nói là hắn thật sự không ghét nữ nhân sao, vì sao trong phủ nɠɵạı trừ nàng mang đến vài nha hoàn xinh đẹp ra, còn lại đều là lão ma ma, không một nha hoàn trẻ tuổi nào?
“Vương gia, Vương phi, mời ăn sáng!” An ma ma chỉ huy một đám ma ma đem thức ăn dọn lên xong, cúi người thi lễ với Túc Vương và A Nan, cung kính lui sang một bên.
Sáng sớm nháo nhào một trận, hiện tại mặt trời đã mọc lên, A Nan cũng đói bụng đến sôi ùng ục, bất quá ngại hiện tại mình đã lập gia đình, cho dù đói đến mức nào cũng không thể bày ra dáng vẻ tham ăn mất thể diện được, chỉ có thể dè dặt chờ người hầu hạ.
Như Thúy cùng Như Lam tiến lên đang muốn đem A Nan nâng đứng dậy dùng bữa, đã thấy Túc Vương trực tiếp đi tới, tự mình đem A Nan trực tiếp xách đến trước bàn. Như Thúy, Như Lam đối mặt nhìn nhau, phát hiện Túc Vương tựa hồ rất không ưa thích các nàng đến gần, chỉ đành phải rũ mắt xuống, lui sang một bên chậm rãi đợi mệnh lệnh.
A Nan vẻ mặt khổ sở nhìn chằm chằm Túc Vương, nàng tình nguyện để cho Như Thúy, Như Lam ôn nhu đem nàng đỡ đến trước bàn, cũng không cần người nam nhân này xách mình lên như xách mèo, đây không phải là làm khổ nàng sao. Quả nhiên không thể quá tin tưởng bản tính của nam nhân mà, săn sóc ư, hoàn toàn là chuyện không thể nào!
Một chén chè hạt sen được Túc Vương trực tiếp thả tới trước mặt A Nan.
A Nan ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói ”Đa tạ Vương gia” liền cầm lấy thìa từ từ ăn. Chè hạt sen nấu rất đủ tiêu chuẩn, gạo mềm dẻo, mùi sen thơm ngát, vào miệng liền nhẹ nhàng khoan khoái, cực hợp khẩu vị.
Mắt A Nan sáng lên, dùng tốc độ húp nhanh hơn.
Chờ hai người dùng xong đồ ăn sáng, lau miệng, bọn ma ma thu thập xong cái bàn, chưa cho bọn nha hoàn cơ hội xuất thủ, A Nan lại bị bạn Túc Vương xách đến trên giường nghỉ ngơi. A Nan khổ sở, rất muốn giãy giụa. đuôi mắt ngắm đến một phòng nha hoàn ma ma, ngắm thấy tất cả đều cúi đầu không nói, đúng là dạy dỗ rất nghiêm.
A Nan: =___=! Chẳng lẽ nam nhân này coi nàng như động vật thuộc giống mèo sao?
“Nàng nghỉ ngơi thật tốt, chờ thương thế tốt lên rồi hãy tiến cung thỉnh an mẫu hậu.” Túc Vương nói một cách rất máy móc.
Hôn sự của Túc Vương cùng A Nan là Hoàng đế tự mình chỉ hôn, theo như tập tục, ngày hôm sau tân hôn, bọn họ phải vào cung bái tạ ơn, thuận tiện bái kiến Thái hậu cùng Hoàng hậu. Hơn nữa, Túc Vương là đứa con trai nhỏ của Thái hậu, A Nan gả cho Túc Vương, có được một bà mẹ chồng tôn quý nhất thiên hạ, nói như thế nào cũng đều phải tiến cung kính trà cho Thái hậu.
Chỉ tiếc, trời có mây gió bất ngờ, A Nan té bị thương chân, không thể vào cung.
A Nan bảo trì khuôn mặt tươi cười bình thản, tận lực làm ình thoạt nhìn không giận không oán, “Vâng, thiếp nghe Vương gia.”
Túc Vương gật gật đầu, áo choàng phất lên, liền ra cửa, có lẽ vào cung một mình.
Chờ Túc Vương vừa đi, A Nan vẫy lui các ma ma, lưu lại Như Thúy, sau đó rốt cục suy sụp mặt, thân thể lui về phía sau liền ngã xuống, suốt cả một buổi sáng xương sống thắt lưng đau khó chịu. Mặc dù mặt mũi của các ŧıểυ thư khu các cổ đại rất hà khắc, A Nan cũng tận lực tạo ình phong phạm của một thứ nữ nhà Thừa tướng, nhưng mơ hồ so sánh tư thế ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh đúng mực của bạn Túc Vương, A Nan luôn vô ý thức tự thẳng đứng thắt lưng của chính mình, kết quả chỉ khổ cho bản thân.
Mặc dù chung đụng rất ngắn, A Nan đã thoáng mò ra tính tình của Túc Vương một chút, thầm than không hổ được phong làm Túc Vương, thật sự là một nam nhân rất nghiêm túc tại các loại phương diện, tự mình nghiêm túc bản thân thì thôi đi, còn ngồi cứng còng đúng mực làm chi làm khổ người khác vậy?
Nghĩ đến cổ đại không có luật ly hôn, còn bản thân mình thì phải sống cùng một nam nhân có vẻ mặt nghiêm túc như thế qua cả một đời, trong lòng A Nan có chút khổ sở.
“ŧıểυ thư, người đúng là ngốc mà, nào có tân nương tử nhà ai vào ngày đầu tiên tân hôn liền té bị thương?” Như Thúy rất săn sóc mang nước nóng tới, đem khăn lông thấm ướt vắt khô, đưa cho A Nan ở sau tấm bình phong lau người, vừa cười nói.
Mặc dù thái y nói không thể đụng vào nước, nhưng chưa nói không thể lau người, A Nan chui vào chỗ trống trong lời thái y, đơn giản chỉ cần bảo Như Thúy mang nước nóng đến cho nàng lau mình. A Nan bây giờ là một thương binh, không chỉ đau lưng, ngay cả chỗ bí ẩn kia đều ẩn ẩn đau đau, làm cho nàng thật sự hoài nghi kỹ thuật của bạn Túc Vương – – Sao lại cảm thấy giống như một ŧıểυ tử học nghề không có kinh nghiệm gì vậy? Bởi vì thân thể quá mệt mỏi, A Nan vốn là muốn cho Như Thúy giúp mình lau thân, nhưng nghĩ đến dấu vết lưu lại trên thân thể, vì không mất mặt, hay là tự mình động thủ đi.
A Nan liếc nàng một cái, không có lên tiếng. Loại chuyện mất mặt bị trượng phu mới cưới hù dọa té xuống giường này, có một người biết rõ là được, không thể để cho người thứ hai biết.
Chờ lau sạch sẽ thân thể, A Nan được sự dìu đỡ của Như Thúy, Như Lam, nằm dài trên giường.
Lúc này, một nha hoàn hồi môn khác của A Nan là Như Bích vén rèm tiến đến, trên mặt có chút cổ quái.
“ŧıểυ thư, nô tỳ đã trở lại!” Như Bích hướng A Nan thi lễ một cái.
Như Thúy dùng vẻ mặt hưng phấn mà hỏi, “Như Bích tỷ tỷ, sao rồi, bên ngoài có tin tức gì rồi? Phủ Túc Vương nước sâu hay không sâu?”
Như Bích ngày thường ngọt ngào động lòng người, miệng cũng ngọt, là một người thu thập tin tức linh thông, ở giữa đám nha hoàn và gia nhân là một người hòa đồng cởi mở, tin tức gì chỉ cần nàng ra tay, cũng có thể thăm dò được, đương gia chủ mẫu thích nhất là loại nha hoàn như thế này, cũng là nha hoàn do Thừa tướng phu nhân muốn giúp A Nan đứng vững chân ở phủ Túc Vương đặc biệt đưa tới A Nan cảm thấy Như Bích là một nhân tài, là một mật thám thâm niên, là một nhân tài dù ở bất cứ nơi. Nàng muốn đứng vững chân ở phủ Túc Vương, hiểu rõ tình huống Túc Vương phủ, còn phải cậy vào nha hoàn như thế này.
A Nan cũng mở to hai mắt nhìn Như Bích, vẻ mặt đầy chờ mong, hi vọng tin tức của Như Bích đủ tiêu chuẩn. Bất quá vẻ mặt của Như Bích có chút cổ quái, làm cho lòng của nàng có chút thấp thỏm.
Vì có thể sống thật tốt ở cái thế giới này, A Nan đã định ra sẵn mục tiêu trước đây rất lâu, làm một nữ nhân cổ đại đúng tiêu chuẩn, từ nữ nhi đến thê tử, rồi đến mẫu thân, sau đó lại đến mẹ chồng, vô luận thân phận chuyển biến như thế nào, nàng đều kiên trì theo dòng chảy của cuộc sống, tấm gương mà A Nan học tập chính là Thừa tướng phu nhân.
Tin tức mà Như Bích mang về có từ bên ngoài, cũng có trong Vương phủ.
Khi A Nan nghe được Như Bích nói, bởi vì phủ Túc Vương sáng sớm liền tiến vào cung thỉnh y nữ, làm cho rất nhiều người bên ngoài vương phủ cho rằng A Nan là tân nương may mắn vượt qua hôn lễ nhưng không thể sống nổi qua đêm động phòng hoa chúc, trong lòng tất cả mọi người không rõ chân tướng bên ngoài, Túc Vương phi mới nhậm chức đã chết rồi, cho dù không chết, chắc cũng đang ngam ngáp với chút hơi tàn.
Hiện tại bắt đầu từ sáng sớm, trong tất cả các sòng bạc, tỉ lệ đặt cược A Nan chết hay không đã giảm hẳn xuống, rất nhiều người đang xoa tay, nghểnh cổ ngắm nhìn, ngóng trông Túc Vương phi khi nào thì chết, để cho bọn họ thu được một khoản lợi nhuận…
A Nan dở khóc dở cười, mà mặt mũi Như Thúy đã tràn đầy mất hứng, pi pô la hét rằng A Nan hãy cố mà sống thêm mấy ngày nữa, để cái đám mê bài bạc đó phá sản hết đi….
A Nan 囧 nghiêm mặt, nghẹn lại không nói gì.
Sau đó là tin tức của Túc Vương phủ.
Trong Phủ Túc Vương thật tình thì không đoán mò như bên ngoài, dù sao Túc Vương cũng là một người nghiêm túc như vậy, đối với bọn thị vệ, gia nhân trong vương phủ yêu cầu thập phần nghiêm khắc, thật sự không có ai dám đặt câu hỏi về sinh mạng của A Nan sẽ kết thúc như thế nào, ngược lại một lòng hy vọng A Nan có thể sống lâu một chút, dù sao Túc Vương phủ có nữ chủ nhân mới được xem như một vương phủ nghiêm chỉnh, mặc ai nhìn ngó bàn luận họ cũng chẳng để tâm. Như Bích đem tin tức nàng dò thăm từ sáng sớm, còn có tầng lớp quản lí, thói quen gia nhân trong nhà đã thu thập từ trước toàn bộ báo cáo hết với A Nan, để cho A Nan có chuẩn bị tâm lý.
Cuối cùng, Như Bích để sát vào tai A Nan, đè nặng thanh âm ấp a ấp úng nói: “… ŧıểυ thư, nghe nói, Vương gia không thích gần gũi với người khác…”
A Nan gật đầu, rất hiểu nói: “Em nói Vương gia sao ~” Nghe nói hoàng cung là địa phương ngấm ngầm xấu xa nhiều nhất, việc hắc ám nhất từ xưa đến nay, Túc Vương lại lớn lên trong hoàng cung, hơn nữa thân phận cao quý, không cùng thích gần gũi người khác cũng là bình thường.
Bất quá, Như Bích muốn biểu đạt không phải là ý này, thấy ŧıểυ thư nhà nàng hiểu lầm, chỉ có thể nói cho rõ ràng một chút: “ŧıểυ thư, nô tỳ nghe nói Vương gia… Có bệnh thích sạch sẽ, không chỉ không thích đến gần người khác, ngay cả Thái hậu cũng không thích bà ấy đến gần…”
Mặt A Nan trong nháy mắt
có chút trốn rỗngg, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm Như Bích.
Như Bích vội vàng quỳ xuống dập đầu nói: “Xin ŧıểυ thư yên tâm, đây là nô tỳ tốn rất nhiều tâm tư mới tra ra được, không có ai biết.”
Như Thúy cũng quỳ xuống, nhỏ giọng nói: “ŧıểυ thư, Như Thúy không nghe thấy gì hết ạ.”
A Nan kéo kéo chăn mền đắp ở trên người, sau đó ra hiệu cho hai nha hoàn đứng dậy.
A Nan bảo hai nha hoàn rời đi, tự mình kéo chăn trùm kín đầu, bởi vì đầu có chút đau, bực bội không chịu nổi, không khỏi cắn cắn chăn lên án bạn Vương gia nào đó: Ngươi đó, nếu có bệnh thích sạch sẽ, sau còn lăn lăn giường với nàng làm gì, không biết xâm hại thiếu nữ vị thành niên là phạm pháp sao?
Quan trọng nhất là, nếu như hắn không thích người khác đến gần, vậy sau này nàng làm sao có thể làm được hiền thê lương mẫu đúng tiêu chuẩn, an bài ŧıểυ thiếp cho hắn đây?