Tháng bảy, mùa hè Đồng Thành nóng bức khó chịu, đặc biệt vào ban ngày, nắng gay gắt, quả thực khiến người khó chịu loại nóng bức này.
Ôn Lương phe phẩy quạt đi qua hành lang gấp khúc, thấy được ở đình nghỉ mát trong viện, một đám nha hoàn xinh đẹp như hoa vây quanh một phụ nữ có thai, nha hoàn nhỏ giọng mềm mại nói chuyện, còn có hai người đánh đàn khẽ hát, tiếng đàn du dương duyên dáng bay xa, thanh âm véo von, thập phần êm tai.
Ôn Lương túm lấy một hạ nhân đi ngang qua, khóe miệng co rút hỏi: “Vương phi của các ngươi đang làm gì?” Một nữ nhân bày loại trận thế này, nàng tự ình là nam nhân sao? Ai nha, còn vươn móng vuốt sờ sờ tay ŧıểυ mỹ nhân nhà người ta mà ăn đậu hũ, cẩn thận Vương gia nhà nàng trở về nhìn thấy, ngọc thủ của ŧıểυ mỹ nhân không chặt không được.
Gã sai vặt nhìn Ôn Lương, cười nói: “Vương phi đang dưỡng thai cho ŧıểυ chủ tử.”
“Dưỡng thai?” Ôn Lương nhất thời không rõ bạn Vương phi làm những chuyện như vậy có quan hệ gì tới việc dưỡng thai.
“Đúng vậy, Vương phi nói, ŧıểυ chủ tử tuy rằng chưa ra đời, nhưng đã có thể cảm giác được việc bên ngoài. Vì tốt cho ŧıểυ chủ tử, nàng bây giờ bắt dầu xem nhiều đồ vật xinh đẹp một chút, nghe nhiều nhạc hay một chút, như vậy ŧıểυ chủ tử cho dù lớn lên có giống Vương gia…..”
“Hửm? lớn lên giống Vương gia thì sao?” Ôn Lương hưng trí hỏi tiếp.
Gã sai vặt nghẹn cười, nói: “Vương phi nói, ŧıểυ chủ tử nếu là ŧıểυ quận chúa, cho dù giống Vương gia cũng sẽ xinh đẹp như hoa, tri thư đạt lễ, lục nghệ tinh thông, tương lai không lo gả không ra.”
“Phốc –” Ôn Lương phun ra, kìm nén thực lâu mới kiềm chế được không cười lăn lộn. Đang ở nhà người ta, cũng không thể cười quá lớn, miễn cho bạn Vương gia thẹn quá hóa giận, đuổi hắn ra khỏi nhà.
Ôn Lương nhìn nhìn bạn phụ nữ có thai trong đình viện hưởng thụ còn hơn Hoàng đế, nói với gã sai vặt cũng đang nghẹn cười: “Được rồi, phi cố gắng như vậy, bản đại nhân cũng phải cố gắng kiếm tiền, tương lai cho ŧıểυ quận chúa lớn lên giống Vương gia có thêm đồ cưới. Được, đi làm việc đi ~~”
Dứt lời, Ôn Lương phe phẩy quạt đi, chỉ là bước chân không ổn định, giống như đang nhẫn nại gì đó.
**********
Trong đình, A Nan nghe tiếng đàn xuất sắc, nhìn mấy nha hoàn mỹ mạo đẹp mắt bên cạnh, lòng rất vui sướиɠ hài lòng. Có điều, khi khóe mắt thấy thân ảnh bạn quân sư chạy như điên, khiến nàng thực buồn bực.
“Như Thúy, đó không phải là Ôn đại nhân sao? Ngài ấy đang làm gì thế?” A Nan miệng ngậm miếng đào ngọt, vừa ăn vừa hỏi.
Như Thúy thực bình tĩnh ngồi xổm một bên giúp A Nan đập hạch đào, liếc qua thân ảnh bạn quân sư đã biến mất ở chỗ rẽ hành lang gấp khúc, nghĩ nghĩ nói: “Ôn đại nhân chạy nhanh như thỏ vậy, đại khái là có việc gì đó rất gấp.”
“………”
A Nan mặt bánh bao, cảm thấy nha đầu nhà mình thật không có khiếu thẩm mỹ. đem đại mỹ nam so sánh với con thỏ, oan uổng cho thỏ con quá mà.
Hỏi không rõ Ôn Lương làm gì, A Nan cũng không rối rắm, tiếp tục hưởng thụ nhân sinh tươi đẹp của phụ nữ có thai.
Chưa nói, các ŧıểυ mỹ nhân đang vây quanh A Nan chính là bốn vị y nữ mỹ mạo cùng một ít nha hoàn dung mạo không tồi trong phủ. Nhóm y nữ trước khi vào y cục là thứ nữ xuất thân từ thế gia, cầm kỳ thi họa đều học qua. Tuy rằng vào y cục, trong cung cũng không cấm các nàng tiếp tục học sâu hơn. Nhờ thế, nhóm y nữ không chỉ bộ dạng xinh đẹp, tài nghệ cũng có tiêu chuẩn nhất định, cho A Nan hưởng thụ một đoạn ngày tháng trái ôm phải ấp thế này.
Đương nhiên, chuyện tốt loại này chỉ có thời điểm Vương gia nhà nàng không ở mới hưởng thụ được.
Từ lúc A Nan bắt đầu băn khoăn nàng có khả năng sinh con gái ngoan nhưng tính tình giống Vương gia, trong lòng vẫn buồn bực, sau đó thật vất vả nghĩ tới cách “dưỡng thai” ở hiện đại, ý nghĩ bộc phát khiến nàng tính toán tiến hành dưỡng thai, cần phải giúp cục cưng trước khi xuất thế đã dưỡng thành thói quen phẩm đức tốt đẹp.
Ừm, nghe nói những thứ xinh đẹp, nghe nhiều nhạc hay, nói nhiều chút chuyện thanh niên năm tốt cho cục cưng nghe, cục cưng sẽ lớn lên bình thường, sẽ không cần lo lắng về sau tính tình giống bạn Vương gia. Nếu là con gái, nàng sẽ là một cô nương tốt nhã nhặn lịch sự dịu dàng, có dung mạo của Vương gia, hơn nữa tốt tính thanh tao lịch sự, tương lai còn sợ không ai cưới sao? Nếu là con trai….. không sao, dù sao cũng chỉ là dưỡng thai thôi, ai biết con nghe được nhiều hay ít, dù sao có cha nghiêm túc như vậy, không sợ sau này con mê muội mất ý chí!
A Nan nghĩ xong, cũng bắt đầu dưỡng thai.
Nhưng mà, khổ là Vương gia nhà nàng có bệnh sạch sẽ, không cho phép người không liên quan xuất hiện trong địa bàn của hắn, lại càng không cho phép vật của hắn bị người khác chạm vào…… Cho dù vật sở hữu của hắn chủ động chạm vào người khác cũng không được!
Cho nên, A Nan thực bi ai.
Nhiều ŧıểυ mỹ nhân như vậy, cảnh đẹp ý vui như vậy, lại chỉ có thể nhìn không thể sờ, hỏi tâm nàng làm sao chịu nổi chứ?
Bất đắc dĩ, A Nan chỉ có thể canh lúc Vương gia nhà mình không có mặt, tụ nhóm nha hoàn y nữ lại. Do đó mới có một màn ngoài này.
***********
Sau giờ ngọ, A Nan tỉnh lại phát hiện bên giường có người ngồi.
“Vương gia…… Chàng đã về…..” Nàng mềm giọng gọi.
Nam nhân vuốt tóc nàng, đưa tay ôm nàng từ trong ổ chăn, cầm quần áo khoác thêm cho nàng.
A Nan ngủ đến mờ mịt, tỉnh tỉnh mê mê khoác áo, sau đó bị hắn ôm ra đệm ở phòng ngoài. Như Lam bưng thuốc tiến vào. Là thuốc bổ Tô ma ma làm. nghe nói rất tốt cho phụ nữ có thai, cách vài ngày A Nan phải uống một lần. Mới đầu còn cảm thấy ngon, uống nhiều liền chán ngấy.
“Thiếp còn no, không uống được không?” A Nan cau mày nói.
Sở Bá Ninh đưa tay vuốt mi tâm của nàng, nghiêm túc nói: “Đừng nhíu mày.”
“…… Biết rồi.” bà quản gia! A Nan oán thầm trong lòng, sau khi Tô ma ma đến đây, A Nan phát hiện nam nhân này giống như tìm được người tâm phúc, Tô ma magì cũng đúng, vì thế đối với nàng có rất nhiều yêu cầu. Nghe nói vì để không sinh ra đứa nhỏ có mặt như khổ qua, nàng không thể nhíu mày.
Sở Bá Ninh uy nàng uống xong nửa chén thuốc, rốt cục vì A Nan “chơi xấu” mà không bức nàng uống tiếp.
A Nan bảo nha hoàn bưng tới nước súc miệng, thấy bạn Vương gia cầm quyển sách ngồi đối diện nàng, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm cái bụng đã năm tháng của nàng.
“Vương gia, sao thế?” A Nan dịch người tìm tư thế ngồi thoải mái.
Tầm mắt của Sở Bá Ninh chuyển qua mặt nàng, ánh mắt sâu thẳm mang chút khác thường, vừa lật sách vừa nói: “Nghe Tử Tu nói, nội dung dưỡng thai hôm nay của nàng là cho nha hoàn đánh đàn ca hát cho đứa nhỏ nghe…..”
A Nan vừa nghe là biết nguy rồi, lòng nhất thời nguyền rủa Ôn Tử Tu miệng không kín, chuyện hôm nay không biết hắn kể lại cho Vương gia ra sao. Mà vị Vương gia này có du͙© vọиɠ chiếm giữ rất mạnh, sao mà chịu được nàng đi sờ người khác? Cho dù là sờ nữ nhân hắn cũng không chịu được.
” Phụ nữ có thai, mắt không được nhìn điều ác, tai không được nghe âm thanh dâm uế, miệng không được nói bậy, làm điều đó để dưỡng thai….” Sở Bá Ninh chậm rãi niệm, ” Cổ nhân có dạy, khi người phụ nữ có thai, nằm không nghiêng, ngồi không lệch, đứng không kiểng vòng, không ăn bậy, thức ăn cắt cong không ăn, chiếu lệch không nằm, ghế không ngay ngắn không ngồi, mắt không nhìn việc xấu, tai không nghe âm thanh dâm uế. Đêm đọc thi thơ, nghĩ thanh cao. Như thế, sinh con mặt mày đoan trang, đức hạnh hơn người.. Lúc người xưa mang thai, chú trọng cảm xúc. Thấy điều tốt sẽ tốt, thấy điều ác sẽ ác. Muôn loài sinh con cũng vậy, đều từ mẫu thân cảm với vạn vật, cũng giống như cổ nhân vẫn thế.” [1] Niệm xong, Sở Bá Ninh nhìn A Nan, “Đã nghe rõ chưa?” “……..”
A Nan cứng ngắc tựa trên đệm, trong lòng chảy mồ hôi. Ta có làm sai gì đâu, ta là dưỡng thai theo cách của hiện đại, không phải kiểu dưỡng thai của cổ nhân các ngươi, đó thuần túy là giày vò phụ nữ có thai! Cái gì ” nằm không nghiêng, ngồi không lệch, đứng không kiểng vòng, không ăn bậy, thức ăn cắt cong không ăn, chiếu lệch không nằm, ghế không ngay ngắn không ngồi…..” Tư thế của nàng là thế nào thoải mái thì thế ấy, sao có thể giống hắn, chính nhân quân tử từ nhỏ được đọc sách Thánh hiền thành một người mẫu mực?
“Được rồi, việc dưỡng thai để bổn vương làm, nàng ch cần nghe lời làm theo là được.” Sở Bá Ninh tổng kết.
A Nan: =__=! Ý là, về sau nàng không bao giờ được sờ mỹ nhân, không được nghe mỹ nhân nói chuyện, không được xem dáng vẻ tuyệt vời của mỹ nhân đánh đàn làm thơ? Thật là quá bi ai mà!
Bạn Vương gia làm xong công tác tư tưởng, lại lấy ra một quyển sách, A Nan nhìn kỹ, là 《Thiên Tự Văn》.
“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương. Hàn lai thử vãng, thu thu đông tàng. Nhuận dư thành tuế, luật lữ điều dương. Vân đằng trí vũ, lộ kết vi sương. Kim sinh lệthủy, ngọc xuất côn cương. Kiếm hào cự khuyết, châu xưng dạ quang. Quả trân lí nại, thái trọng giới khương. Hải hàm hà đạm, lân tiềm vũ tường….” [2]
A Nan nghe thanh âm nam trung trầm thấp chậm rãi đọc, giống như có loại ma lực trấn an lòng người, khiến người ta không khỏi buồn ngủ. A Nan ngồi trên giường nhỏ, ngẩn người nhìn khuôn mặt nghiêm túc của nam tử đối diện, vô cùng nghiêm túc niệm 《Thiên Tự Văn 》, bất tri bất giác, ngả xuống đệm, tựa vào gối đầu ngủ thẳng.
“A Nan……”
Sở Bá Ninh nhìn bạn phụ nữ có thai ngủ đến suýt chảy nước miếng, mặt lướt qua một chút bất đắc dĩ, chỉ có thể cởi giày ngồi lên giường, cẩn thận ôm lấy cô gái đang ngủ vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ gương mặt quả táo hồng nhuận trơn bóng của nàng, biểu tình không còn nghiêm túc, đôi mắt đen chứa nhàn nhạt ôn nhu, khóe môi ý cười dịu dàng.
Hắn nhẹ nhàng vỗ về bụng gồ lên của nàng, tưởng tượng bộ dáng của đứa con chưa xuất thế, gương mặt hơi hơi ửng đỏ……
Đột nhiên, tươi cười trên mặt hắn cứng đờ, trợn mắt nhìn tay hắn, mà tay hắn đang cứng ngắc phủ trên bụng nàng.
Vừa rồi, hình như hắn cảm giác được dưới tay có cái đò đó đá hắn một chút…….
Bất quá, khi hắn cẩn thận cảm nhận, bụng nàng vẫn nhẵn nhụi, không cảm thấy động tĩnh gì nữa.
***********
Buổi tối, vì ban A Nan ngủ nhiều, nên vô cùng tỉnh táo.
Nhưng mà, khi nàng thấy Sở Bá Ninh cầm một quyển sách ngồi đối diện nàng, vẻ mặt nghiêm túc chuẩn bị đọc, A Nan lại đau đầu.
Mặc kệ đứa con trong bụng nàng là nam hay nữ, hắn còn đọc tiếp, nàng thực lo lắng sau này sinh ra một con mọt sách, lại còn là con mọt sách vô cùng nghiêm túc, rất bi kịch a!
Vì thế, A Nan quyết định làm chút chuyện khác có ý nghĩa hơn.
“Vương gia, nói cho chàng nghe chuyện này ~~” A Nan vẻ mặt thần bí tới gần hắn, mắt to sáng ngời chớp chớp, thử gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn.
Sở Bá Ninh bình tĩnh ôm lấy thân thể đang tiếp cận hắn, hôn nhẹ lên môi nàng, thanh âm bình thản, “Nàng nói đi.’ tay đã tiến vào trong quần áo nàng, vuốt ve bụng nàng.
A Nan phồng má, hắn bình tĩnh như vậy, thật sự làm cho nàng cảm thấy hết thú vị, chính là tưởng tượng có thể dọa hắn nhảy dựng, nàng lại lên tinh thần.
“Vương gia, nói cho chàng, cục cưng có thể động rồi nha! Giữa trưa hôm nay, lúc thiếp ăn cơm, con chào hỏi thiếp a~~” A Nan ôn nhu cười nói, khi đó, cảm giác được con cử động, niềm vui lần đầu tiên làm mẹ khiến nàng thực kích động vô cùng, thiếu chút nữa đã trực tiếp ạy ra phủ tìm hắn, nói với hắn, cục cưng chào hỏi nàng.
Nhưng là, nghe tin này, cha của đứa nhỏ chỉ là nhìn bụng nàng, bộ dáng điềm tĩnh.
“Vương gia, chàng không vui sao?” A Nan buồn bực hỏi.
Sở Bá Ninh nhìn nàng, tay vẫn ôn nhu vuốt ve bụng nàng, thực bình tĩnh nói: “Bổn vương đã biết, chiều nay khi nàng đang ngủ, nó cử động.” Vì thế, cảm xúc kích động đã được hắn thu liễm trong lòng.
A Nan nhụt chí, hại nàng muốn chia sẻ với hắn niềm vui trong quá trình con lớn dần, ai ngờ hắn thế nhưng lại thừa dịp nàng ngủ lén lút tự mình thể nghiệm, thật sự là quá đáng mà.
Bỗng nhiên, A Nan “ôi” một tiếng, nếu không phải Sở Bá Ninh ôm nàng, nàng sẽ nhảy dựng lên.
“Sao thế?” Sở Bá Ninh khẩn trương hỏi.
A Nan trừng lớn mắt nhìn hắn, vẻ mặt kích động, “Cục cưng lại động.”
Sở Bá Ninh nghe vậy, lập tức ôm nàng đến giường cho nàng nằm xuống, sau đó lột quần áo của nàng, chính mình dán vào bụng nàng, bàn tay to sờ tới sờ lui. Tuy rằng hôm nay đã cảm nhận qua một lần, nhưng mà khi đó quá bất ngờ không có chuẩn bị, sau con lại không động nữa. Cho nên hiện tại con lại động, sao không khiến hai người lần đầu làm cha mẹ kích động cho được.
Thế nhưng, dường như bánh bao nhỏ bị A Nan xác định là thực ngoan có ý định làm trái nguyện vọng của cha mẹ, lại không nhúc nhích gì nữa.
A Nan bị hắn nằm sấp đè có chút khó chịu, đặc biệt chính mình bị hắn thấy hết cả người trần trụi vì mang thai mà mập ra một vòng, A Nan rất sợ hắn sẽ ghét bỏ — tuy rằng bụng nàng là do hắn làm lớn ra. Mà hắn mỗi ngày đều thủ bên người nàng, không có khả năng nɠɵạı tình……..
“Vương gia……”
A Nan đang muốn khuyên hắn bỏ qua, đột nhiên, bụng lại có động tĩnh. Tay Sở Bá Ninh phủ trên bụng nàng, phần bụng bên dưới tay hắn bỗng chốc nhô lên cái bao nhỏ, cảm giác rõ ràng như vậy, bất thình lình dọa hắn rút tay về, cái bao nhỏ nhô lên ở bụng bằng phẳng lại trượt một khoảng, chậm rãi biến mất.
“Nó, nó động rồi……” Sở Bá Ninh quá chấn kinh rồi, thế nhưng lại mất đi thói quen nghiêm túc, giống như trẻ con, nhìn A Nan mà không nói nên lời.
A Nan ôn nhu nhìn hắn, lúc này mới nghĩ đến hắn chỉ mới hai mươi hai tuổi, ở hiện đại chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp, làm cha thật sự quá sớm rồi. A Nan kéo đầu hắn xuống, dâng môi đỏ mọng hôn vài cái lên khóe môi hắn.
Hai người hôn một lát, cả hai đều thở hổn hển, mà viên thịt tròn khiến cha mẹ kích động lại yên lặng, sau đó bất kể sờ thế nào cũng không có động tĩnh. A Nan có chút bất mãn gõ gõ bụng, đứa con này không khỏi rất yên tĩnh đi?
Sở Bá Ninh bắt lấy tay nàng, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn chút đỏ ửng, nói: “Đừng đập loạn, gõ hỏng thì làm sao?”
“……..”
A Nan thiếu chút nữa phun ra, nàng rất nhẹ tay nha, có thể gõ hỏng sao? Vị Vương gia này có phải bị đứa nhỏ nhà mình làm giảm chỉ số thông minh rồi hay không? Bất quá, Vương gia như vậy thật rất đáng yêu nga
~~A Nan nhất thời không kìm lòng nổi, kéo hắn xuống “bôi nước miếng” lên mặt hắn. Từ lúc nàng có thai, vô luận nàng làm gì, hắn đều nhân nhượng bao dung, dưỡng cho gan nàng ngày càng lớn, thường thích trêu chọc mυ"ŧ hắn vài cái, nhìn hắn vì du͙© vọиɠ dâng lên không phát tiết được mà khuôn mặt nhiễm đỏ, thật là sắc đẹp có thể thay cơm, hại nàng suýt nữa không kìm được bổ nhào đến gặm hắn.
Đương nhiên, hậu quả của loại trêu chọc này, nàng không chỉ hy sinh năm ngón tay cô nương, ngay cả phía dưới sau khi hắn hỏi qua thái y cũng cùng hy sinh.
Lúc này là mùa hè nóng bức, tuy trong phòng có đặt băng phiến, nhưng vì nàng là phụ nữ có thai, thả băng cũng không nhiều, không khí còn hơi oi bức, dù là cởi quần áo cũng không mát mẻ hơn.
Hắn nhẫn nại, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ, đôi mắt đen thâm thúy nóng rực nhìn nàng.
“Vương gia……”
Thanh âm của nàng bị hắn ngăn chặn, tay hắn đi từ bụng nàng lên ngực. Ngực nàng vì mang thai mà trở nên lớn hơn — A Nan kiên quyết cho là vì nàng đang tuổi trưởng thành, tuyệt đối không phải béo phì — lúc hắn ngủ trừ thích sờ bụng nàng, càng thích cầm bộ ngực sữa của nàng vuốt ve, thậm chí có buổi sáng nàng thức dậy, sẽ phát hiện một bên ngực bị hắn nắm cả buổi tối. Nửa đêm, mỗi khi nàng rời giường uống nước, vừa nằm xuống, hắn vốn đang ngủ rất nhanh lại ôm nàng vào lòng, tay tiếp tục trực tiếp cầm một bên ngực của nàng tuyên cáo chủ quyền…………
Đầu lưỡi ẩm ướt trơn nhẵn của hắn tiến sâu cuốn lấy lưỡi nàng cùng múa, tỉ mỉ hôn lần khoang miệng nàng, rốt cục buông nàng ra, dời mục tiêu đi.
Hắn ngồi trên giường, cả người trần trụi, mà nàng ngồi trong lòng ngực hắn, vật vừa cứng vừa nóng để giữa hai chân nàng.
“A Nan, giúp ta…..” hắn khàn giọng nói, kéo tay nàng đến chỗ vật thô to cứng rắn kia.
Hai gò má nàng đỏ hồng, đôi mắt ướt át, cũng bị du͙© vọиɠ làm khổ không ít, trong người một mảng trống rỗng. Bất quá, nhìn bộ dáng hắn vừa đáng thương vừa đáng yêu, lòng nàng mềm xuống, thuận theo hắn lôi kéo cầm cái gì đó vừa cứng vừa nóng. Tuy thái y nói, chỉ cần cẩn thận chút, ** cũng không thành vấn đề, nhưng hắn vẫn cố kỵ, trước đó luôn để nàng dùng tay giúp hắn phát tiết ra một lần rồi mới cẩn thận tiến vào thân thể nàng, động tác ôn nhu kỳ diệu, lần nào nàng cũng phải thở hổn hển kháng nghị hắn mới cười, vừa hôn nàng vừa đẩy nhanh lực đa͙σ va chạm………
Vật trong tay hình như lại lớn hơn, tay nàng căn bản cầm không được, vẫn là hắn nắm tay nàng cùng động. Rốt cục, hắn rên một tiếng, A Nan cảm thấy vật gì đó trên tay giật giật, sau đó phun ra chất lỏng, thân thể nàng cùng tay đều dính chất lỏng trắng ngà.
“A Nan, A Nan…..”
Hắn thấp giọng gọi tên nàng, đôi môi ấm áp hôn lên gương mặt ẩm ướt mồ hôi của nàng, ôm nàng chặt hơn nữa. Mà cái đồ vật gì đó vừa phát tiết, tựa hồ lớn hơn một chút….. ——–
[1] Đây là cách dưỡng thai của mẫu thân Thái Nhâm của Chu Văn Vương Cơ Xương. Là một trong tam đại hiền mẫu thời Chu, dạy về cái nết của người phụ nữ. Đoạn trích này nói về hành vi và răn dạy người phụ nữ khi có thai phải ứng xử sao cho đúng mực, đoan trang. Mình tạm dịch theo cách đọc của Sở ca, với hỗ trợ cắt nghĩa nguồn www.tangthuvien /forum/showthread.php?t=56273&page=791
[2] Thiên Tự Văn, là cổ thư, dịch nghĩa:
“Huyền là trời; Hoàng là màu của đất; Hồng là lớn; Hoang là xa. Chỉ vũ trụ rộng lớn bao la.
Mặt trời có thẳng có nghiêng, mặt trăng có khuyết có tròn; bầu trời bao la có nhiều tinh tú.
Mùa lạnh mùa nóng biến đổi tuần hoàn, đến rồi đi, đi rồi đến; Mùa thu bận rộn thu hoạch, mùa đông bận rộn dự trữ.
Tích luỹ nhiều năm dư ra một tháng, rơi vào năm nhuận; người xưa dùng cách tính” Lục Luật Lục Lữ” để điều hoà âm dương.
Hơi mây bay lên trời, gặp lạnh hình thành mưa; hạt sương vào đêm lạnh, sẽ nhanh chóng ngưng tụ thành sương mù.
Vàng sinh ra từ dưới sông Kim Sa, ngọc thạch xuất xứ từ núi Côn Luân.
Thanh kiếm nổi tiếng nhất có tên là “Cự Khuyết”, hòn ngọc quý giá nhất gọi là “Dạ Quang”.
Trong loài quả quý nhất là cây mận và táo dại, trong các loài rau xem trọng nhất là kinh giới và gừng.
Nước biển mặn, nước sông nhạt; cá bơi lội dưới nước, chim bay lượn trên trời.”