Trong sảnh, Ôn Lương đang cúi gằm đầu uống trà, Như Thúy đứng ở một bên lặng lẽ châm trà cho hắn.
Nha hoàn giữ cửa vén rèm lên, Sở Bá Ninh cùng A Nan đi vào, liền nhìn thấy thần sắc bất ổn của bạn quân sư.
A Nan một thời gian không thấy quân sư, không khỏi thất kinh. Bởi vì hình tượng lúc này của Ôn Lương thật sự không tốt, người này mặc dù phẩm hạnh không tốt, nhưng hắn bởi vì ngày thường tốt, khí chất lại xuất chúng, phong thái khi giơ tay nhấc chân khiến người tán thưởng không dứt, chỉ liếc mắt quên cả tranh luận.
Nhưng bây giờ, gương mặt của Kinh thành đệ nhất mỹ nam tử có đầy dấu vết tím bầm, mới cũ đều có, vừa nhìn thì đã biết bị người nào đó đánh ột trận. Trên dưới của đôi mắt quyến rũ ngày thường đều quầng thâm đen, nhìn thì đã biết nắm đấm của ai kia không hề nương tay chút nào Y phục trên người bẩn thỉu, giống như vừa lăn lộn trong bùn xong mới đến đây, quanh thân hơi thở cũng không còn dấu vết quang vinh chói lọi của quá khứ, có vẻ hết sức trầm thấp chán nản.
A Nan cảm thấy, bộ dáng Ôn Lương bây giờ thoạt nhìn giống như đã chịu khổ giày xéo khủng khiếp.
Vốn là mỹ nam quang vinh chói lọi biến thành bộ dáng thế kia, thật đúng là khiến người có chút khó tiếp nhận, rất dễ dàng liền sinh ra một cảm giác đau lòng là đã quá phí phạm của trời
Ôn Lương nhìn thấy bọn họ đi vào, không có tinh thần gì chắp tay một cái, “Vương gia, Vương phi.”
Sở Bá Ninh lại giống như không thấy, thẳng ngồi xuống, từ từ uống trà.
“Ôn đại nhân, mới vài hôm không gặp, sao dáng dấp của ngài lại ra nông nổi này?” A Nan có chút giật mình hỏi.
Nghe vậy, Ôn Lương mặt oán hận nhìn A Nan, giống như A Nan biết rõ còn hỏi. Nhưng A Nan thật sự không biết a, mặt đầy vẻ ngơ ngác được nhìn hắn, thầm nghĩ chẳng lẽ người này miệng không kín, lại tùy tiện nói lung tung chọc người, cho nên bị ta chụp bao lại, sau đó tẩm quất một trận? Mà nhìn dáng dấp, hình như là đặc biệt ưu ái tấn công lên trên mặt, gương mặt tuấn tú lúc này mặc dù không sưng nhiều, nhưng là có thể phỏng đoán ban đầu bị đánh đến vô cùng thảm.
Ôn Lương đang muốn mỉm cười, không ngờ kéo đến vết thương nơi khóe miệng, không khỏi nghiến răng, hoàn toàn mất hết hình tượng, gương mặt lúc này lại tràn đầy oán hận nói với A Nan: “Đây là kiệt tác Vương gia nhà ngài đó……”
A Nan liếc nhìn Sở Bá Ninh, thấy sắc mặt hắn vẫn nghiêm túc, không có dấu hiệu ngăn lại, không khỏi tò mò hỏi: “Ôn đại nhân, có phải ngài lầm rồi hay không, Vương gia cũng sẽ không tự mình làm ra chuyện tình tổn thương tới đồng liêu.” A Nan nói xong lời, mặt nghiêm nghị nói, thật ra thì trong lòng đã cười nghiêng ngửa.
Mặc kệ có phải là kiệt tác Sở Bá Ninh hay không, A Nan chỉ cần thấy được bộ dáng thế kia của Ôn Lương, liền không nhịn được buồn cười a, trong lòng đặc biệt hả giận. Ai bảo hắn nói lung tung hù dọa nàng, hiện tại xui xẻo là đáng. Chỉ là A Nan cũng có chút kỳ quái, Sở Bá Ninh vô duyên vô cớ đánh hắn làm cái gì? Hơn nữa theo tính tình Sở Bá Ninh thích sạch sẽ, để cho hắn tự mình đi đánh…… Có thể sao?
“Vương phi, Vương gia chắc chắn sẽ không tự mình làm, nhưng hắn có thể bảo người ta động thủ!” Ôn Lương xoa xoa mặt, mặt bi phẫn nói: “Vương gia ở trong quân doanh treo giải thưởng, nói chỉ cần có hứng thú khiêu chiến Tử Tu vả lại đánh bại Tử Tu, hắn sẽ ban thưởng hậu hĩnh…… Đám binh lính trai tráng mạnh mẽ kia, tinh lực dồi dào không chỗ phát tiết, ngày ngày đến trướng tìm ta khiêu chiến. Ta là quân sư, đặc biệt động não, cũng không phải là Tướng quân, khiêu chiến cái gì…..Ui da!” Nói xong quá kích động, không cẩn thận kéo đến vết thương khóe miệng, Ôn Lương che cái miệng rách kêu đau oai oái.
Miệng vết thương này còn là ngày hôm qua lúc một Hiệu úy khiêu chiến không cẩn thận đánh trúng, làm hại hắn ngay cả nói chuyện cũng đau. Ôn Lương cảm thấy hắn sống ở trong doanh sớm muộn cho đám người kia chơi đùa đến chết, cho nên hôm nay sáng sớm lập tức chạy, lao thẳng tới vương phủ tới tị nạn.
Mặc dù là Sở Bá Ninh hại hắn thành như vậy, nhưng Ôn quân sư cũng bi ai phát hiện, cũng chỉ có nơi này là an toàn nhất, không cần lo lắng đám binh lính trai tráng lỗ mãng kia bị Sở Bá Ninh treo giải thưởng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến váng đầu, hễ rảnh rỗi một chút là chạy đến tìm hắn để khiêu chiến, sau đó không ngừng hướng trên mặt hắn tung quả đấm.
Ôn Lương cảm thấy bọn họ nhất định là ghen tỵ dáng dấp anh tuấn của hắn, cho nên mới đặc biệt hướng trên mặt hắn mlà đánh tới!!! Nhất định là thế!
A Nan mắt liếc thân thể của hắn, lúc này bởi vì là ở bên trong phòng, lại đốt Địa Long, thật ra cũng không lạnh, Ôn Lương đã sớm đem áo choàng cởi để một bên, chỉ mặc
trường bào bình thường—— y phục k mặc dù nhìn có chút nửa mới nửa cũ, nhưng nhiều chỗ rách bươm, nghĩ là bị người khiêu chiến nhiều đến nổi rách rồi vẫn không kịp thay—— thân hình xem ra ngược lại gầy gò, cũng không biết có bị đánh hỏng rồi hay không.
A Nan chớp mắt một cái, cười nói: “Hha, Ôn đại nhân sao lại nói lên lời ấy, Bổn cung cũng cảm thấy Vương gia làm như thế là vì muốn tốt cho ngài đấy chứ.”
“Vì…… Vì tốt cho ta?” Ôn Lương thiếu chút nữa sặc gần chết, cảm thấy lời nói này của A Nan quá là không biết xấu hổ, không sợ cắn trúng đầu lưỡi sao?!
Mặt A Nan lại tràn đầy thành khẩn nói, “Đúng vậy, đúng vậy a ~ Ôn đại nhân, mặc dù ngài là quan văn, nhưng thân lại đang ở trong quân doanh Bắc Địa, cũng cần có thân thể mạnh mẽ cường tráng để chống chọi với thời tiết nơi này! Bổn cung thật ra thì đang rất lo lắng bên ngoài gió mạnh quá lớn, người có thể trọng không đủ bị thổi bay thì làm thế nào?”
Ôn Lương: =__=!
Ôn Lương bị luồng hơi dâng lên ngẹn ngang ở ngực không thể thoát ra, thiếu chút nữa bị lời nói của A Nan làm tức giận đến mức ngã ngửa, cô nương này nói chuyện luôn làm cho người ta không nói được lời nào như vậy. Chờ hắn phát hiện khóe môi của Sở Bá Ninh nâng lên, lộ ra một nụ cười thản nhiên, tâm can của Ôn quân sư đều đau rồi.
Ai yêu, hắn muốn làm người tốt sao cứ khó khăn như vậy? Còn phải bị hai vợ chồng này liên thủ dùng sức tấn công!
Ôn Lương rất muốn tố cáo miệng A Nan quá mức không kín rồi, nhất định là nàng nói nội dung câu chuyện hôm đó cho Vương gia biết. Thật ra thì hắn nói cho A Nan biết những thứ kia, mặc dù cũng có ý muốn xem kịch vui, nhưng cũng có ý ý tứ muốn tốt cho bọn họ. Sở Bá Ninh này còn kín miệng hơn hơn cả vỏ trai, tuyệt đối không chủ động nói những chuyện đó cùng thê tử, mà Túc Vương phi xem ra cũng không phải là lắm mồm, tuyệt đối sẽ không đi chủ động hỏi cái gì. Chỉ là có một số việc, cần và nên biết, thay vì về sau bị người khác nói mà suy nghĩ lung tung, còn không bằng do hắn tới báo cho, cũng chuẩn bị tâm lý trước. Như vậy cũng có thể xúc tiến tình cảm vợ chồng bọn họ, đây không phải là chuyện tốt sao? Nhưng mà lúc này Sở Bá Ninh đang có mặt ở đây, hắn lại không tiện nói thật ra như vậy cùng A Nan, nếu không Sở Bá Ninh thật sự sẽ trực tiếp ném hắn đi ra ngoài.
“Vương gia, Vương phi, Tử Tu hiện tại bị thương rất nặng, đoán chừng cũng không cách nào hồi kinh bước mới rồi, Tử Tu mặt dày đến xin có thể cùng các ngươi cùng nhau qua năm mới thật vui vẻ, mong các ngươi không ngại.” Ôn Lương nói xong, chỉ vào đống quà cáp đỏ hồng ở bên trên bàn, “Đây là một chút tâm ý của Tử Tu, hi vọng các ngươi nhận lấy.”
Nghe vậy, Sở Bá Ninh chỉ giương mắt nhìn hắn.
A Nan cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.
Ôn Lương chỉ nhàn nhạt cười cười, nói tiếp: “Vương gia, nếu như ngươi không muốn chứa chấp Tử Tu, Tử Tu năm nay có thể một mình bước sang năm mới, ai nha, cuộc sống thật là quá thê lương rồi, số của Tử Tu thật khổ mà!” Ôn Lương chỉ còn thiếu chuyện vươn tay thành hoa lan chỉ cất cao giọng hát nữa mà thôi.
“Trấn Quốc Công hi vọng ngươi hồi kinh.” Sở Bá Ninh lạnh lùng nói, cắt đứt lời của hắn.
Ôn Lương cũng ngẩn người, sau đó không nhịn được bật cười, ha hả, có thể là liên lụy đến vết thương, một cái tay không khỏi che mắt cùng nửa bên mặt. Mà bộ dáng hắn lại càn rỡ như thế, Sở Bá Ninh chỉ hơi hơi cau mày, nhưng lại không hề lên tiếng oán trách. Ôn Lương cười một hồi mới ngừng, sau đó một đôi đào hoa nhãn đáng yêu mang ý cười thẳng tắp nhìn về hướng Sở Bá Ninh, trong tròng mắt thoáng qua chút khác thường.
“Vương gia, đừng nói chuyện cười, lão nhân gia đang hận không thể giết ta, tránh làm ô uế chỗ ngồi ông ta mà, sao lại có khả năng sẽ hi vọng ta hồi kinh cùng đón lễ mừng năm mới chứ? Vương gia, ngươi cũng đừng miễn cưỡng mình nói cái gì, tính tình của ngài cũng hơi quá mức nghiêm túc rồi, làm trái với tâm ý của mình, nói ra những lời nói một đằng nghĩ một nẻo, sẽ khiến cho Tử Tu thương tâm khổ sở.” Ôn Lương giễu cợt, chua sót cùng cay đắng trong mắt hắn làm A Nan phát hiện không khỏi mở to tròng mắt.
Nét mặt của Sở Bá Ninh không tốt lắm, đem ly trà đặt trên bàn, trách mắng: “Chớ nói nhảm, lão Trấn Quốc Công tất nhiên hi vọng ngươi hồi kinh cùng với ông ấy đón mừng năm mới. Ngươi…… Năm nay tuổi ông ấy cũng đã cao, có một số việc ông ấy cũng không chịu nổi.”
“Vương gia, kể từ khi Tam ca chết đến nay, lão già đã thay đổi —— a, sai lầm rồi, phải nói, lão già ấy từ trước đến nay vẫn luôn mang bộ dáng đó, chỉ là chúng ta đối với ông ta đã ôm hi vọng quá lớn, cho nên thất vọng cũng lớn.” Ôn Lương giễu cợt nói.
Sở Bá Ninh thở dài, “Tử Tu, chuyện của Tử Tĩnh, là Bổn vương có lỗi với các ngươi……”
“Vương gia làm sai chỗ nào? Tam ca là ăn lộc vua, chuyện trung quân là chuyện đa͙σ lý nên làm! Mà hắn lựa chọn hy sinh mình cứu Vương gia, cũng là hắn tự nguyện, chuyện này không oán người được.” Ôn Lương bình tĩnh nói, “Vương gia, Tử Tu chưa bao giờ bởi vì chuyện này mà oán ngài. Chỉ là cách làm lão già kia thật là làm cho người ta trái tim băng giá, ngươi chớ khuyên làm gì, cuộc đời này của Tử Tu sẽ không bao giờ đổi cách nhìn.”
Mặt Sở Bá Ninh lạnh lùng, im lặng không nói.
Không khí có chút trầm mặc, A Nan lặng lẽ giúp hai người châm thêm trà nóng.
Một hồi lâu, Ôn Lương nói: “Vương gia, hay là…… Ngài cũng ghét bỏ Tử Tu luôn rồi?” Một câu cuối cùng, nói với vẻ u oán chán nản.
A Nan cảm giác đầu óc mình không đủ dùng, thấy bộ dáng ảm đạm ccos củaÔn Lương, liền khiến nàng có loại cảm giác hắn đã đau lòng muốn chết, trong lòng sinh ra mấy phần không đành lòng.
Đôi mắt sâu thâm thúy của Sở Bá Ninh đương nhìn nhìn ra được tinh thần suy sụp biểu hiện rõ rang đó của Ôn Lương, nói một câu: “Thật xấu xí!”
Ôn Lương vừa thu lại vẻ mặt ảm đạm, đổi ngay vẻ mặt bị đả kích.
“Vương gia…… Nếu ngài không chứa chấp Tử Tu, Tử Tu…… Tử Tu liền nương nhờ nơi này không đi!” Ôn Lương bày ra một bộ dạng vô lại. A Nan trợn mắt há hốc mồm thấy, cảm giác mình đầu óc càng ngày càng không sáng suốt, sao lại có cảm giác bọn họ đang xoay vòng vòng thế này
“Ngươi nếu muốn thì cứ ở lại, Bổn vương còn không keo kiệt đến mức không cho ngươi ăn cơm.”
Lời nói này của Sở Bá Ninh mặc dù rất cay nghiệt, nhưng ý tứ trong lời nói không cần nói cũng biết.
A Nan mặt ngoài ý muốn nhìn hắn, nàng còn tưởng rằng với tính tình của Sở Bá Ninh sẽ trực tiếp ra lệnh Ôn Lương hồi kinh, lại không nghĩ tới giữ hắn lại.
Trong lòng A Nan luôn c loại cảm giác kỳ quái, cảm thấy Sở Bá Ninh bây giờ là không phải là quá dung túng cho Ôn Lương sao? Yên lặng hồi tưởng một lần, A Nan thật sự xác định đối đãi với Ôn Lương rất khác thường. Nàng gả cho Sở Bá Ninh không lâu, Ôn Lương tới phủ một lần, khi đó Ôn Lương ở trong vương phủ uống rượu say bò đến nóc nhà hồ đồ, nhưng Sở Bá Ninh cũng không hề tức giận, chỉ là cho người đem hắn lấy xuống. Hơn nữa trong Túc Vương phủ, hàng năm giữ phòng cho Ôn Lương……
A Nan chợt hiểu ra, không oán được trong kinh Túc Vương có lời đồn đã như vậy, riêng cử chỉ này của hắn, liền khiến nàng muốn hiểu lầm.
Ôn Lương buồn bực nói: “Vương gia, ngươi không thể nói uyển chuyển một chút sao? Ta ăn cũng không nhiều, nói không chừng cũng không có bằng hai con hồ ly nhà ngươi ăn đấy chứ.”
“Ít nhất này hai con hồ ly chỉ ăn rau cỏ, không giống ngươi còn muốn cá thịt rượu ngon phục vụ.” Sở Bá Ninh đáp lại.
“……”
Ôn Lương che ngực, cảm thấy trái tim của mình bị lời nói của ai đó thật sự làm cho vỡ nát, thật đau quá đi mất!
Ôn Lương rất muốn nói: trừ hai con hồ ly Vương phi nhà ngươi nuôi này ra, thử hỏi thế gian này có hồ ly nào ăn rau với cỏ không?!
******
Ôn Lương bắt đầu đã có chủ ý muốn qua ăn ở miễn phí, hành lý cũng mang đến, đây là quân doanh sao, đoán chừng qua hết năm, hắn cũng sẽ không đi về.
A Nan thật đúng là không biết nên khóc hay cười, Sở Bá Ninh hừ một tiếng, liền bảo A Nan cho người dọn dẹp một gian phòng khách sạch sẽ cho hắn ở. A Nan đối với quyết định Sở Bá Ninh cũng không dị nghị, mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc Ôn Lương cũng không muốn hồi kinh cùng người nhà cùng nhau lễ mừng năm mới, và nghe cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ, A Nan liền biết Ôn Lương cùng người nhà có hiềm khích, là quyết tâm không trở về.
Nhiều người cùng nhau lễ mừng năm mới, giống như cũng không có gì biến hóa, A Nan suy nghĩ một chút cũng không còn để ở trong lòng, liền đi an bài phòng khách.
Chờ phòng khách thu thập xong, A Nan bảo Như Thúy mang Ôn Lương đến phòng khách nghỉ ngơi —— hai con mắt quầng thâm của Ôn Lương này cũng là quá bắt mắt, A Nan nhìn mấy lần cũng không nhìn nổi rồi.
Mặc dù mùa đông, tuyết chưa ngừng rôi, nhưngiện hoa mai lại mở kiều diễm, một trận gió thổi qua, hương mai xông vào mũi.
Trời đông khắc nghiệt như thế, cũng chỉ có những gốc này Hàn Mai có thể ở khí trời càng ngày càng rét lạnh này nở rộ
như thế.
Ôn Lương thản nhiên đi qua hành lang, thưởng thức một lát hoa mai trong viện, nhớ tới mới nụ cười kiềm nén vừa rồi của Túc vương ở trong sảnh phi cười, không khỏi sờ sờ mặt, đột nhiên mở miệng hỏi: “nha đầu Như Thúy, bộ dáng của bản đại nhân, thật sự rất xấu sao?”
Vốn đã quen với mỹ danh Kinh thành đệ nhất mỹ nam tử, đột nhiên bị những gã hán tử lỗ mãng kia trực tiếp đánh thành người tàn tật, trong lòng Ôn quân sư ngổn ngang trăm mỗi, mất mác. Mà A Nan nén cười cùng câu nói “Thật xấu xí” của Sở Bá Ninh, đã đả kích rất lớn đến hắn.
Như Thúy đang theo ở phía sau, thấy Ôn Lương dừng bước lại quay đầu lại hỏi mình, Như Thúy ngước mắt nhìn hắn một cái, không biết có nên nói thật hay không.
“Nói đi, bản đại nhân không trách ngươi.”
Như Thúy mím môi cười một tiếng, dứt tiếng nói: “Nếu vậy thì nô tỳ xin nói thẳng, quả thật quá xấu.”
“……”
Thật là quá thành thực phải hay không! Không thể uyển chuyển hơn một chút hở? Cả hai chủ tớ nhà này đều là một đức hạnh!
Ôn Lương buồn bực trong lòng, hắn nghĩ mình trở thành trò cười của Sở Bá Ninh cùng A Nan, không ngờ miệng Túc Vương phi quá không kín đáo, làm hại đến mình thành thương bệnh binh thế này, thật đúng là không cam lòng mà. Ôn Lương không hề mong đợi nha đầu ngu ngốc sẽ nói lời uyển chuyển nữa, cất bước đi về phía phòng khách.
********
Trong Chánh phòng, A Nan mới vừa vào tới liền thấy Sở Bá Ninh chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa sổ, mắt nhìn ra đám mai hồng trong sân, mặt mũi nghiêm trang, thần sắc nhạt nhẽo.
A Nan đi tới, đứng ở hắn sau lưng một khoảng, đang lo lắng nên nói những gì thì Sở Bá Ninh lại quay mặt lại nhìn nàng, sau đó ý bảo nàng tiến
A Nan tiến lên vài bước cùng hắn chỗ đứng vị trí cân bằng.
A Nan hướng ngoài cửa sổ ngó ngó, cảm thấy một mảnh quang cảnh tịch mịch, chẳng có gì đẹp để mà xem.
Đứng một lát, Sở Bá Ninh không nói gì. A Nan phát hiện cảm xúc Sở Bá Ninh giống như có chút không tốt, không biết vì sao. Nhưng Sở Bá Ninh không nói, nàng lại không thể lên tiếng hỏi, sợ xúc phạm đến trong lòng hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh hắn, bồi hắn cùng nhau hướng về phía ngoài cửa sổ cảnh bên ngoài viện ngẩn người.
Một trận gió lạnh thổi vào, A Nan rùng mình một cái.
A Nan hút hút lỗ mũi, đang suy nghĩ có nên không để ý tới bạn Vương gia đang không được vui kia mà lẩn trốn trước hay không thì đôi cánh tay đưa qua, thân thể của nàng rơi vào trong ngực.
A Nan bị một sức kéo có chút lỗ mãng vào trong ngực của nam nhân, cảm thấy mặt của hắn trực tiếp chôn ở nàng hõm vai nàng, mang theo một loại hơi thở nặng nề mà khổ sở.
A Nan trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao, nàng cùng Sở Bá Ninh thành thân nửa năm, hắn cho nàng ấn tượng vẫn là nam nhân đỉnh thiên lập địa, cực kì nghiêm
túc, làm việc có tính toán, giống như không có chuyện gì có thể làm cho hắn cau mày. Mà hắn hiện tại bộ dáng kia tựa hồ có chút sa sút, khiến A Nan nhất thời không biết làm sao làm.
Một hồi lâu, A Nan giơ tay lên, an ủi vỗ vỗ lưng của hắn.
Tựa hồ là cảm nhận được sự trấn an một cách im lặng này của nàng, cánh tay đang ôm nàng dần xiết chặt lại
“A Nan……”
Giọng nói khẽ khàng gần như tiếng thở dài của nam nhân vang lên ở bên tai.
“Vương gia, ta ở đây.” A Nan rất dịu dàng đáp lời.
A Nan rất muốn hỏi Sở Bá Ninh đã xảy ra chuyện gì, hoặc là đã từng xảy ra chuyện gì đã khiến hắnăn năn, khiến hắn phải sa sút như thế. Nhìn đến bộ dáng này của hắn, trong lòng nàng cũng không chịu nổi. Nhưng mà, lời đến khóe miệng, nàng đột nhiên lại không biết ên hỏi hay không. Nàng gả cho Sở Bá Ninh, liền biết mình đã được gả ột vị Vương gia rất không giống người thường, ôm chặt nhìn lâu nghe nhiều nói ít là phương thức sống, Sở Bá Ninh không chủ động nói chuyện, nàng liền không chủ động hỏi.
Chỉ là, hiện tại loại phương thức làm việc này lại làm cho nàng không biết nên làm thế nào? Hay là đi hỏi một chút? A Nan có loại dự cảm, Ôn Lương hôm nay nói những lời đó, nhất định là đã có chuyện gì đó gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến thần kinh Sở Bá Ninh, mới làm cho tâm tình hắn mất khống chế như thế.
Sở Bá Ninh ôm chặt nàng, ở bên tai nàng nói nhỏ: “Thật may là, nàng luôn ở đay……”
A Nan khẽ cười lên, lời nói ấm áp như thế này, nàng rất thích.
Sau một lát, Sở Bá Ninh rốt cuộc khôi phục bình thường, A Nan cũng đem cửa sổ đóng lại, ấm áp cái gì, cũng phải đợi sau khi đóng cửa sổ lại rồi nói tiếp, nếu không gió thổi nữa, nàng sẽ lại ngã bệnh.
Sở Bá Ninh có chút áy náy, đại khái là nhất thời không nghĩ nhiều như vậy, đem A Nan vòng đến trong ngực trực tiếp ôm nàng đến trên giường ấm áp, lấy tay xoa bóp đôi tay đông lạnh cho nàng.
A Nan tươi cười nhìn hắn, hắn mặc dù không thích nói lời ấm áp gì với nàng, nhưng hắn vẫn lấy hành động để cho nàng hiểu hắn đang coi trọng mình, như vậy vô cùng tốt.
Bữa tối, nha hoàn đem thức ăn bày lên, A Nan đang muốn đến thiên sảnh ăn cơm, để không gian lại cho nam chủ nhân cùng khách, ai ngờ Sở Bá Ninh lại ngăn hành động của nàng lại, thế nhưng để cho nàng trực tiếp lên bàn.
“Nơi này không phải Kinh Thành, những hư lễ kia liền miễn a.” Sở Bá Ninh nói như thế.
A Nan nghe vậy mặc dù kinh ngạc, nhưng chỉ cười gật đầu một cái, đem quy tắc nam nữ không chung chiếu để một bên. Chỉ là, A Nan có chút rối rắm phát hiện, sao hiện tại nàng lại có cảm giác một nhà ba người? Nàng và Vương gia là ba ba ma ma, Ôn Lương chính là đứa con trai đáng đánh đòn…… Orz……
Ôn Lương ngồi ở một bên xem hai người bọn họ, sau đó dùng cây quạt che môi cười không ngừng.
A Nan nháy mắt mấy cái, cũng không biết vị quân sư này đang cười cái gì.
Sở Bá Ninhếc hắn một cái, Ôn Lương nhanh chóng làm ra một bộ dáng đầy nghiêm chỉnh.