“Người nào là Túc Vương phi, Triệu Kì Hoa ta muốn gặp ngươi!”
Thanh âm kia thanh thú như gió thổi, mặc dù rất dễ nghe, nhưng trong giọng nói mang theo phách lối, thật sự làm người không ưa, chưa gặp mặt đã chán ghét đến ba phần.
“Có phải là … thiên kim nhà Triệu tướng quân không?” Cổ Nhạc Hoan phản ứng đầu tiên, sắc mặt có chút khó coi hỏi.
Hà phu nhân trầm mặt gật đầu.
Mà đám người Chương ma ma trở nên lạnh lùng, Vương phi nhà mình bị nữ nhân phách lối không biết ở đâu tới cửa khiêu khích kêu gào, nghĩ đến thật làm người ta tức giận.
A Nan nghe các nàng nói mới biết là con gái của tướng quân chấn giữ Đồng Thành Triệu Cảnh.
Trước khi A Nan tới Đồng Thành đã được nghe Tần quản gia kể chuyện của Triệu tướng quân. Nghe nói mấy trăm năm trước gia tộc Triệu thị vẫn là trấn quốc đại tướng quân của Vương triều Đại Sở, gia thế hiển hách, lại bị Quân Vương kiêng kị trấn chủ công cao, nghĩ biện pháp làm yếu. Cho đến một trăm năm nay, gia tộc Triệu thị mới bắt đầu xuống dốc, đến thế hệ Triệu Cảnh, Triệu thị chỉ còn lại hắn cùng muội muội, hai người sống nương tựa nhau. Sau khi Triệu Cảnh lớn lên, vì muội muội còn bé, kiên quyết đi thi võ, ở kỳ thi đình, được bổ nhiệm là Võ trạng nguyên. Triệu Cảnh không muốn đi lên vết xe thời trước, được sự chấp thuận của Tiên Hoàng, tự động xin được đóng ở biên thành, làm tướng quân Đồng Thành, cho đến hiện tại.
Triệu Cảnh cả đời đóng tại biên cương bảo vệ quốc gia, từ Tiên đế đến đương kim Hoàng thượng, hắn đã đi qua hai đời Hoàng đế. Cũng vì hắn trung thành với Đại Sở, vì Đại Sở mà đem chính sự sống của mình dâng hiến cho đất nước, Tiên đế cảm động lòng trung thành của hắn, vì an ủi gia tộc Triệu thị, hạ chỉ đem muội muội hắn gả cho Thập hoàng tử của mình – Sùng Đức Hoàng đế. Cho nên, mọi người đều biết, đương kim Hoàng hậu chính là muội muội ruột thịt của Triệu tướng quân.
Mà Triệu tướng quân là anh hùng, cả đời chỉ có một đứa con gái là Triệu
Kỳ Hoa. Nàng là con gái mà chính thê sinh ra, sau khi sinh Triệu Kỳ Hoa, chính thê vì khó sinh mà qua đời. Triệu tướng quân thương con gái vừa sinh ra đã không có mẫu thân, lại thêm hắn từ nhỏ đã mất trưởng bối, nên không cưới thêm thiếp, tự mình nuôi con gái lớn lên.
Triệu Kỳ Hoa trước mười tuổi, trong một năm có nửa số thời gian ở kinh thành, nửa còn lại ở Đồng Thành bồi phụ thân, cho đến sau khi nàng mười tuổi, bị Triệu tướng quân giữ lại ở Đồng Thành, hiện tại là mười bảy tuổi, đã là một mỹ nhân, chỉ là đã lớn, mà chưa từng nghị qua hôn sự. Cũng không phải là không có người tới làm mai cầu hôn, trên thực tế, đã sớm có nhiều phu nhân quan lại quyền quý trong kinh thành muốn Triệu ŧıểυ thư làm nàng dâu nhà mình, như vậy, không chỉ có thể cùng Hoàng hậu có chút quan hệ, còn nhận được một cái quân quyền có bối cảnh Nhạc gia. Nhưng Triệu tướng quân khi đó lấy lí do con gái mình còn nhỏ, muốn để cho nàng thư thả mấy năm, và để đến hiện tại. Khi hắn giật mình nhìn con gái mình tuổi đã lớn, nhìn lại khu vực biên thành này thật sự khó tìm, mà Hoàng hậu nương nương trong kinh thành có thể giúp một tay, nhưng hắn lại sợ con gái gả trong kinh thành, không có ai chăm sóc, bị người khi dễ thì phải làm thế nào?
Vì sự rối rắm này, hôn sự của Triệu Kỳ Hoa cứ như vậy mà kéo dài mãi.
Triệu tướng quân mặc dù là anh hùng bảo vệ quốc gia được người ta kính trọng, nhưng những người biết Triệu Kì Hoa đều thừa nhận rằng, hắn nuôi dạy ra một người con gái làm người ta đau đầu. Nguyên do, thật sự là một lời khó nói hết.
Chỉ chốc lát sau, một người mặc quần áo đỏ như lửa, một thiếu nữ khí chất mạnh mẽ phô trương, tay cầm roi ngựa, đá cửa bước vào.
Cô nương kia cũng là làm cho ánh mắt người nhìn sáng lên, mày cong đậm như liễu, hai mắt như thu thủy ẩn tình, nổi lên một thân hồng y da thịt mềm mại không tì vết. Mặc dù tay nàng cầm roi nhưng không bá đa͙σ, cho người ta một cảm giác như ngọn lửa rực rỡ diễm lệ, tràn đầy sinh lực.
Triệu Kỳ Hoa cứ vậy trực tiếp xông vào, phía sau nàng một vυ" già chặn nàng không được, có mấy bước đi quá nhanh, bị cô gái kia bỏ lại phía sau lưng, lại sơ ý một chút, té nhào xuống đất, làm bọn hạ nhân phía sau chạy tới đỡ, cũng không cẩn thận nhào tới, từng người một bị ngã thành một cục diện la hán.
Nhóm A Nan đi ra ngoài thì thấy bên cửa năm sáu người nha hoàn ma ma té ở một chỗ, mà cô gái kia nhíu chặt chân mày, tựa hồ không thấy những người vụng về này. Nha hoàn bên cạnh thiếu nữ bộ mặt đành chịu, đối với hành động của chủ nhân đã chết lặng.
Thấy mấy người đi ra, ánh mắt Triệu Kì Hoa quét trên người các nàng một lượt, lược qua Hà phu nhân, Cổ Hoan Nhạc quần áo bình dân, Như Lam, Như Thúy ăn mặc như nha hoàn, A Nan nhìn không ra là người đã gả làm vợ người ta… Sau đó, không thấy thêm ai nữa.
Triệu Kỳ Hoa cũng là chân chất sảng khoái, nhìn một vòng mà không thấy thí sinh “Túc Vương phi” trong lòng mình, liền đĩnh đạc hỏi: “Không phải Túc Vương phi ở nơi này sao? Sao không thấy? Chẳng lẽ bệnh đến không rời giường được rồi hả?”
Lời nói của Triệu Kỳ Hoa không khác nào động vào địa lôi, mấy nha hoàn phủ Túc Vương từ đầu đã không chào đón nàng, lại nghe được mấy lời này, quả thực là càng kéo thêm thù hận, quả thật càng khó đỡ.
Hà phu nhân liếc A Nan một cái, nàng là chủ nhân nơi đây, để khách bị quấy rối như vậy cảm giác rất áy náy, vẻ mặt không khỏi lạnh xuống, nói: “Triệu cô nương, hôm nay cô nương đến có việc gì? Túc Vương phi dưỡng bệnh ở đây, không phải ai cũng có thể tùy tiện gặp!”
Triệu Kỳ Hoa không thích giọng của Hà phu nhận, có chút nghi ngờ hỏi lại: “Chử gia tỷ tỷ, ta chọc giận tỷ khi nào, sao mỗi lần gặp, tỷ cũng mang bộ mặt khó chịu đó ra?”
Ngươi chọc ta rất nhiều chỗ! Hà phu nhân thầm nghĩ trong lòng, nhưng cũng không đần mà nói ra, chỉ là vẻ ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói: “Triệu cô nương, làm gì có một cô nương lớn như vậy chưa lấy chồng mà xách roi vào nhà người ta như thế? Đây không phải là để người ta chế giễu hay sao?”
“Không sao đâu, bọn họ vừa thấy roi này cũng biết là ta, sao lại cười nhạo ta?” Triệu Kỳ Hoa nói xong, vẻ mặt nghi ngờ, thật không biết cô nương này ngu thật hay là giả ngu.
Hà phu nhân không muốn cùng nàng nói chuyện dây dưa, chỉ muốn mau mau đưa cô nương hận thù này đi, “Triệu cô nương, không biết cô nương tìm Túc Vương phi có chuyện gì?”
“A, cũng không có gì, chỉ là đến xem thử nàng ta một chút, xem rốt cuộc nàng ta có cái gì mà khiến Túc Vương nguyện ý cưới.”
A Nan sau khi nghe xong, giật giật khóe miệng, cô nương này thật là thành thực.
Hà phu nhân cũng không biết nên khóc hay nên cười, “Triệu cô nương, nếu muốn gặp Túc Vương phi, sao không để người làm đưa thiệp chính thức gặp mặt, nhất định phải động đao động thương hay sao?” Hà phu nhân nói thầm, nếu con gái mình có đức hạnh này, nàng sẽ cắt đứt gân tay gân chân của nó.
Triệu Kỳ Hoa gãi gãi đầu, nói một câu làm người ta cười chết mất: “Đưa thiệp làm gì cho phiền toái, đi đường vòng làm gì? Ta chỉ đến xem nàng ta là ai, cũng không phải muốn cùng nàng ta uống trà, nói chuyện phiếm. Còn nữa, ai bảo những người đó ngăn không cho ta đi vào, thật sự là to gan, lại dám ngăn cản ta, ta không ra roi với họ là tốt rồi.”
Nhìn biểu tình như chuyện đương nhiên của cô nương đó, mọi người liền biết nàng hời hợt đã thành thói quen. Nhưng mà, làm chuyện như vậy sẽ mang lại bao nhiêu phiền toái, nàng cũng chưa từng nghĩ tới sao?
A Nan nghĩ, đây cũng là cô nương mạnh mẽ hào phóng, nhưng nếu quá mức hào phóng mang phiền toái đến người khác, và sẽ khiến người ta chán ghét. Không trách Hà phu nhân không muốn gặp nàng ấy.
“Này, Chử gia tỷ tỷ, rốt cuộc Túc Vương phi ở nơi nào vậy?”
Lúc này, Như Thúy từ trong nhà mang ra ghế ngồi, trước con mắt trừng trừng của mọi người, bình tĩnh đỡ sau lưng A Nan, đỡ nàng ngồi xuống, sau đó cung kính một bên, có chút ngạc nhiên nhìn Triệu Kỳ Hoa đứng trước phòng.
A Nan mím môi cười một tiếng, ngồi xuống cười nói: “Triệu cô nương, ta chính là Túc Vương phi mà cô nương tìm.”
Triệu Kỳ Hoa thấy một nha hoàn trước mặt nàng bình tĩnh mang ghế băng ngồi còn có chút kinh ngạc, đến khi nha hoàn đó đỡ một thiếu nữ dáng dấp khéo léo, xinh đẹp ngồi xuống thì Triệu Kỳ Hoa đã trừng mắt lên, đến khi nghe được lời của A Nan nói xong, nàng mới cẩn thận dò xét A Nan một hồi, sau đó kinh ngạc hỏi: “Túc Vương sao lại cưới một đứa con nít chưa trưởng thành? Chẳng lẽ hắn … ”
Biểu tình trên mặt Triệu Kỳ Hoa như vừa bị lừa gạt.
A Nan: =__=!
Ngươi mới là đứa con nít chưa trưởng thành, cả nhà ngươi đều là con nít chưa trưởng thành á!
A Nan cố gắng để chính mình không tức giận, hòa nhã hỏi: “Triệu cô nương, nếu Bổn cung chưa cập kê, tại sao có thể gả được cho Vương gia chứ? Uh, ngược lại Bổn cung nghe nói Triệu tướng quân vì hôn sự của Triệu cô nương đã lo đến trắng tóc. Ai, trước khi đến Đồng Thành, Bổn cung cũng nghe Hoàng hậu nương nương cũng vì chuyện này mà nôn nóng đấy …” A Nan sâu kín thở dài.
Triệu Kỳ Hoa vốn còn chưa kịp khi dễ A Nan, lại đã bị người nào đó lấy thân phận gái ế của mình ra nói chuyện, thật là làm tổn thương lòng người mà. Triệu Kỳ Hoa lớn như vậy, đều là được nuông chiều mà lớn lên, chưa từng có người dám nói như vậy với nàng ta! Lập tức một cục tức dâng lên trong ngực, ngón tay nắm roi, nhìn A Nan nói không
A Nan nhìn nàng ta nói một cách thành khẩn: “Triệu cô nương cũng đừng lo quá, nhìn cô nương đẹp như vậy, có lẽ sẽ có hôn sự nhanh thôi. Nữ nhân thành thân xong, nghe nói sẽ càng xinh đẹp!”
Triệu Kỳ Hoa nhìn chằm chằm A Nan một hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được dậm chân nói: “Ta muốn đi nói cho phụ thân cùng Túc Vương rằng ngươi nói không ai thèm lấy ta! Ngươi chờ xem!”
“……”
Mọi người đưa mắt nhìn Triệu ŧıểυ thư đi mất, trong lòng rối rít xuất hiện nghi vấn: Rốt cuộc nàng ta tới nơi này làm gì?
“Ta thực sự có nói nàng ấy không ai thèm lấy à? Chẳng lẽ đầu óc nàng ấy khác người, lại xuyên tạc ý tứ người ta?” Vẻ mặt A Nan đầy kinh ngạc.
Không có ai trả lời câu hỏi của A Nan, trong lòng mọi người cảm thấy Túc Vương phi có phải là quá khờ không, lời nói của nàng thật sự đâm vào lòng người a
~~“Còn nữa, rốt cuộc nàng ấy tới nơi này làm gì?”
Vẫn không có ai trả lời, chỉ có Như Thúy nghĩ ra điều gì, nói: “ŧıểυ thư, con gái biên thành quả nhiên mãnh liệt hơn người, người xem, đây không phải là ví dụ sao? Như Lam tỷ tỷ, ta nói đúng chứ?”
Như Lam: =__=! Đừng nói chuyện với ta, ta không biết đồ ngốc như ngươi……
Triệu Kỳ Hoa đến vội vã, đi cũng vội vã, tất cả mọi người đều không hiểu nàng ấy đến làm gì. Hà phu nhân nhìn sắc trời một chút, liền dẫn bé con cáo từ A Nan. Cổ Hoạt Nhan xem cũng không còn chuyện của mình, cũng cáo từ, trở về xem sách.
Chờ khách nhân đều đi, hai con ŧıểυ hồ ly được tắm rửa sạch cũng được đưa tới.
Hai ŧıểυ hồ ly vừa mới ra đời, mới nhìn yếu ớt nhỏ nhỏ giống như chú mèo con, bộ lông trên người còn ướt, ướt èm nhẹp dính trên người, một đôi mắt đen long lanh nhìn thế giới, hai con để chung một chỗ, sợ hãi giống như sợ bị người tổn thương, còn lạnh phát run.
A Nan trước kia chưa từng nuôi động vật nhỏ, cộng thêm trong ý thức của người hiện đại, hồ ly là dã thú cắn người, cũngịt ăn, vì vậy phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy hồ ly là có thịt ăn rồi! Mà lát sau, thấy hai ŧıểυ hồ ly nhốt chung một chỗ run lẩy bẩy, A Nan lại trách mình sao lại có ý tưởng hung tàn đó, sao có thể đối đãi như thế với động vật nhỏ bé này?
Như Lam, Như Thúy cũng quên hai ŧıểυ hồ ly là hồ ly, đều cầm một cái khăn sạch sẽ lau khô người cho chúng.
A Nan đem hai ŧıểυ hồ ly đặt trên bếp ấm áp, cũng không dám dùng sức, con này sờ, con kia xoa bóp, thích đến không chịu nổi. Mà hai ŧıểυ hồ ly được tắm sạch, lại được nằm bên bếp ấm áp, rất thư thái, thấy không có người tổn thương chúng, bắt đầu tỉnh táo, cọ đầu lẫn nhau, híp mắt ngủ thiếp đi.
A Nan đối với hai ŧıểυ hồ ly rất hài lòng, ưa thích, lập tức liền đặt tên cho chúng: Đại Bạch, ŧıểυ Bạch.
Trên trán có một túm lông vàng chính là Đại Bạch, toàn thân trắng chính là ŧıểυ Bạch.
“ŧıểυ thư, tên này không hay đâu, không bằng gọi ŧıểυ Bạch cùng ŧıểυ Hoàng đi.” Như Thúy vội đề nghị.
“Cái gì ŧıểυ Hoàng? Bọn họ đều trắng đấy!” A Nan liếc nha hoàn không có tiêu chuẩn.
Như Thúy chép chép miệng nói, “ŧıểυ Hoàng dễ nhớ hơn, em nhớ khi còn bé, trong thôn, có cụ ông nuôi một con chó đặt tên là ŧıểυ Hoàng, rất nghe lời, sai nó gặm xương nó tuyệt đối sẽ không ăn lúa non. Chúng tôi cũng đem chúng nuôi giống như ŧıểυ Hoàng, sai chúng ăn lúa non, chúng tuyệt đối sẽ không gặm xương.”
“Này!” A Nan bộ mặt vạch đen, chẳng lẽ nàng quên bọn họ là hồ ly hả? Lại muốn nuôi bọn họ thành hồ ly ăn chay!
…………
Như Lam: =__=! Này Như Thúy, đặt cái tên vô cùng không có trình độ! Đối thoại cũng quá không có dinh dưỡng rồi!
Cuối cùng, tên tuổi hai ŧıểυ hồ ly là do A Nan định, Đại Bạch cùng ŧıểυ Bạch.
Buổi tối Sở Bá Ninh trở lại, A Nan mặt nịnh hót, đặc biệt ân cần phục vụ Vương gia ăn uống rửa mặt, khiến Sở Bá Ninh rất có cảm giác ngoài ý muốn.
Bởi vì nàng nịnh hót nhiệt tình quá mức, làm Như Lam, Như Thúyn muốn che mặt bỏ đi, huống chi là Vương gia ngày ngày cùng giường chung gối với nàng.
Sở Bá Ninh chớp mắt một cái liền biết đã xảy ra chuyện gì, trong mắt lướt qua nụ cười, thái độ cũng không thay đổi, A Nan như ŧıểυ nha hoàn vây quanh hắn, hỏi han, để hắn cảm thấy rất hưởng thụ.
Vì vậy, bạn Vương gia cực kỳ vui vẻ, không truy cứu chuyện người nào đó lúc trước còn nói muốn đem hai ŧıểυ hồ ly làm thịt. Chờ đêm khuya, Vương gia ôm thê tử có chút thịt cùng nhau lật trên giường, dùng sức giày vò người nào đó, khiến A Nan quên hỏi chuyện của Triệu Kỳ Hoa.