"Mẫu thân, lời của ta nói cũng không phải bịa đặt." Lưu Phong lắc lắc đầu, nói: "Cụ thể là ai ta cũng không biết, nhưng mà kẻ tung tin đồn đó nắm trong tay rất nhiều chứng cớ, còn nói cái chết năm dó của Thái tử cũng có vấn đề."
"Người nghĩ, Thái tử Điện hạ có đúng là bị bệnh chết không, hay là trong đó có sự tình gì ẩn khuất?". Lưu Phong cố ý giả bộ phẫn nộ hỏi.
"Điện hạ, hãy đem sự thật nói cho ta biết. Nếu đúng là thái tử bị kẻ gian làm hại, ta thề nợ máu nhất định sẽ phải trả bằng máu".
Nghe Lưu Phong nói xong, Thái tử phi không khỏi càng thêm bối rối. Kẻ gian trong lời nói của Lưu Phong chính là nàng. Tuy rằng lúc trước nàng cũng bị người ta lừa, mới dẫn đến một trường tai họa kia. Nhưng mặc dù nói thế thì Thái tử chết vẫn là do một tay nàng tạo ra.
Nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Lưu Phong, Thái tử phi lại càng sợ hãi.
"Điện hạ, người sao lại không nói gì vậy. Nhìn bộ dạng của người thì ta biết rằng, sự tình năm đó chắc sẽ không đơn giản như vậy." Nghĩ đến sự tình bi thảm của Chu Phong, Lưu Phong vô cùng bi phẫn.
Vẻ mặt Thái tử phi có chút kích động, nàng vội vàng buông lỏng tay Lưu Phong, đứng lên chậm rãi đi đến cửa sổ. Há miệng hít vào một chút không khí mát mẻ, sau đó cảm xúc mới ổn định một chút, quay đầu nói với Lưu Phong: "Phong nhi, tin đồn này chưa chắc đã đúng, Triệt nhi với ngươi là huynh đệ không sai. Thái tử năm đó chính xác là bị bệnh rồi mất. Ngươi là hài tử của ta, ta sẽ không lừa gạt ngươi."
Tuy nói như vậy, nhưng tâm tình của Thái tử phi giờ này vô cùng bối rối. Nàng thấy Lưu Phong không hề giả bộ, trong đầu lập tức nảy sinh ý niệm. Chẳng lẽ là lão hỗn đản Yến vương kia muốn mượn cớ này gây áp lực với nàng.
Nghĩ đến đây. Thái tử phi lập tức tức giận không thôi, thầm nghĩ ngươi bất nhân thì chớ trách ta bất nghĩa. Lão nương này chẳng lẽ lại không nắm được nhược điểm của ngươi sao?
Ta kháo. Ở trước mặt lão tử, ngươi còn kém xa lắm. Lưu Phong đã biết chân tướng mọi việc, mặc cho Thái tử phi giải thích như thế nào đi chăng nữa, hắn đều không tin tưởng.
"Điện hạ, không có lửa làm sao có khói, hơn nữa người nọ luôn mồm nói là trong tay có chứng cớ." Nói đến đây Lưu Phong cũng đứng dậy. Sắc mặt sa sầm nhìn Thái tử phi, nói: "Chuyện này ta sẽ không bỏ qua đâu, ta nhất định phải tìm ra sự thật."
"Đúng rồi, Thái tôn Điện hạ đâu? Ta không trông thấy hắn?" Lưu Phong quyết định dò hỏi tin tức Thái tôn, nói không chừng sẽ có thu hoạch.
Căn cứ vào phát hiện của tình báo, gần đây quan hệ của mẫu tử này có thể so sánh như kẻ thù với nhau. Nếu dùng lời nói kích động, thêm tính đần độn của tên kia thì nhất định sẽ lộ ra một ít sơ hở. Tuy nhiên còn có điều Lưu Phong cũng không thể khẳng định, liệu tên đần đó đã biết thân phận của mình chưa.
Nghe được lời đề nghị của Lưu phong, Thái tử phi lập tức hiểu, hơn ai hết nàng hiểu rõ Thái tôn. Nếu làm không tốt thì sau khi Lưu Phong gặp hắn, chắc chắn mọi thứ sẽ lộ ra hết.
"Không được, không thể cho bọn chúng gặp mặt."Thái tử phi trong lòng lo lắng không thôi, dù sao cũng phải nhanh chóng nghĩ ra một lý do.
"Phong nhi, thân thể Triệt nhi không được tốt lắm, cho đến giờ đang tĩnh dưỡng, chờ vài ngày cho hắn tốt hơn được không?" Thái tử phi dưới tình huống cấp bách, cũng chỉ có thể nói như vậy.
Vẻ mặt Lưu Phong không hề giận chỉ lo lắng nói: "Thái tôn bị bệnh sao, nói như vậy ta càng phải đến thăm, dù sao chúng ta cũng là."
Tuy rằng không tiện nói ra hai chữ huynh đệ, nhưng Thái tử phi cũng hiểu ra được ý tứ cuả hắn. Đúng là nàng vẫn luôn nhấn mạnh quan hệ.
"Hay là ta và ngươi cùng qua thăm hắn?" Thái tử phi không từ chối nữa, huynh đệ sinh bệnh, Lưu Phong đi thăm một chút cũng là điều bình thường. Nếu ngược lại cứ ngăn trở, lại thành có chút vấn đề.
"Thế cũng được" Lưu Phong tuy rằng muốn đến đó một mình, nhưng trong thời gian ngắn cũng không tìm ra cách phản đối cho nên đành phải đồng ý.
Rất nhanh, hai người đi tới hậu viện liền thấy Hắc Phượng Hoàng cùng Thái tôn đang trò chuyện thân mật.
"Tham kiến mẫu thân" Được Hắc Phượng Hoàng khuyên bảo, trong thời gian này Thái tôn đã bớt tùy tiện rất nhiều, cố gắng cùng Thái tử phi xây dựng lại quan hệ nên vô cùng cung kính.
"Ngươi tới làm gì?" Đối với Lưu Phong, Thái tôn đương nhiên là không thích. Nhớ ngày hắn phản bội mẫu thân của mình, đúng là do phụ thân một bên xúi dục rất nhiều, song cũng có trách nhiệm của Lưu Phong. Nếu không phải trong đoạn thời gian đó mẫu thân quá thiên vị Lưu Phong thì hắn cũng không sinh ra lòng phản nghịch.
Tóm lại một câu, Thái tôn đối với Lưu Phong vẫn ôm hận trong lòng.
"Triệt nhi, không được vô lễ với tiểu Hầu gia" Thái tử phi trừng mắt với Thái tôn nhẹ giọng mắng: "Tiểu Hầu gia nghe nói ngươi bị bệnh, nên cố ý tới đây thăm ngươi, ngươi sao lại có thể vô lễ như vậy"
"Có bệnh?"
Thái tôn nghe vậy, vẻ mặt liền nghi hoặc, thầm nghĩ mình bị bệnh khi nào vậy. Thái tôn tuy ngu dốt, nhưng Hắc Phượng Hoàng bên cạnh cũng đoán ra được một ít, vội vàng hướng Thái tôn nháy mắt, một mặt hướng đến Lưu phong cười cười: "Thái tôn điện hạ đúng là trước đây vài ngày bị trúng phong hàn, nên ở đây tĩnh dưỡng đến giờ. Qua mấy ngày, thân thể cũng có khá hơn một chút."
Thái tôn cho dù rất ngu ngốc, nhưng Hắc Phượng Hoàng nói đến đây cuối cùng cũng minh bạch. Ổn định lại cảm xúc, hướng tới Lưu Phong nói: "Đúng vậy, mấy ngày nay ta bị nhiễm bệnh, cũng là hôm qua mới tốt lên được một chút, cũng may là được mẫu thân chiếu cố."
Thái tử phi thấy đứa con ngu ngốc của mình nói được như vậy, lập tức liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Phượng Hoàng, ngươi mau đi phân phó thuộc hạ mang đến một bàn rượu ngon."
Lưu Phong vội vàng ngăn cản: "Điện hạ, tiệc rượu nên để khi khác. Cũng không còn sớm nữa, ta lát nữa cũng phải rời đi."
Thái tôn âm thầm cười lạnh, quá nửa đêm ngươi chạy đến Đông cung, ai mà biết tâm địa ngươi nghĩ gì. Nghĩ đến đây, Thái tôn càng tức giận, âm thầm đoán xem hắn rốt cuộc cùng mẫu thân có quan hệ như thế nào, vì cái gì mà luôn có vẻ thân mật. Hay là bọn họ thật sự có gì đó mờ ám.
Nghĩ đến đây, Thái tôn vô cùng buồn bực lại thêm tức giận. Nếu làm không tốt thì tiểu tử này trong tương lai e là sẽ phạm tới phụ thân lợi hại a.
"Tiểu hầu gia, đã đến đây chi bằng chúng ta uống vài chén rượu, cũng coi như ta và Triệt nhi cảm ơn ý tốt của ngươi." Thái tử phi dường như không hề nguyện ý để Lưu Phong rời đi.
Thái tôn nhìn thấy mẫu thân cố gắng giữ Lưu Phong, lửa giận trong lòng gần như đã không thể chịu đựng được. Nghĩ lại mấy ngày nay hắn khổ sở chịu cơn giận dữ, còn bây giờ lại thấy mẫu thân nồng nhiệt với tên tiểu bạch kiểm này, Thái tôn thật sự là không thể nhịn được nữa.
"Lưu Phong, ngươi tính cái gì vậy. Đã quá nửa đêm, ngươi lại chạy tới hậu cung. Đây là bổn phận của thần tử sao? Ngày mai ta sẽ tấu lên Hoàng gia gia. Tố cáo ngươi tự tiện xông vào hậu cung, có ý đồ gây rối" Thái tôn thật sự không nhịn được, lập tức liền bùng nổ.
Thái tử phi đang tươi cười, giờ phút này cũng trở lên tái mét, Hắc Phượng Hoàng âm thầm trách cứ Thái tôn không hiểu chuyện, cái này đúng là phiền toái. Quả nhiên Thái tử phi quay lại, hừ lạnh một tiếng, liền nhằm mặt Thái tôn cho một cái tát, giận dữ nói: "Làm càn, ngươi sao lại dám nói thế, thật uổng công ta cùng tiểu Hầu gia đối với ngươi một lòng kỳ vọng."
"Ngươi. Ngươi không ngờ chỉ vì người ngoài, vì một tên tiểu bạch kiểm mà đánh ta, ngươi thật quá đáng." Thái tôn ôm mặt, phẫn nộ nhìn mẫu thân của mình. Trong lòng đã sớm quên những lời Hác Phượng Hoàng nói.
Ta kháo, lão tử vốn đẹp trai, làn da bình thường giống như bạch ngọc. Đây là trời sinh, ngươi lại bảo ta là tiểu bạch kiểm thì cái này không đúng rồi. Tiểu bạch kiểm ở thời điểm nào cũng đều có nghĩa xấu, ý chỉ bọn nam nhân chỉ biết ăn cơm.
"Ba—!"
Không đợi Lưu Phong phát tác, bên kia Thái tử phi đã nghiến răng, quát: "Im miệng, ngươi còn nói bậy, cẩn thận ta không tha cho mi."
Thái tôn liên tiếp bị mẫu thân trách đánh, mà nguyên nhân cũng đều là do người ngoài, phẫn nộ lâu ngày dồn nén trong lòng đến nay lập tức bạo phát. Chỉ tay vào mặt Lưu Phong cùng Thái tử phi, điên cuồng gầm lên: "Mẫu thân, người làm ta rất thất vọng. Ngươi vì một tên tiểu bạch kiểm không ngờ lại đánh ta. Ta muốn đem chuyện các ngươi thông dâm nói cho Hoàng gia gia."
"Hỗn trướng, tên tiểu súc sinh không biết sống chết này." Thái tử phi khuôn mặt xanh lét, nói với Lưu Phong: "Tiểu Hầu gia, chúng ta đi, không nên để ý tới tên tiểu súc sinh ngỗ nghịch này."
"Phượng Hoàng, coi giữ nó. Đừng để cho hắn nói bậy, cũng đừng để hắn chạy loạn." Đi được vài bước, Thái tử phi quay đầu lại, dặn dò Hắc Phượng Hoàng vài câu.
Thái tôn bởi vì quá tức giận, đôi mắt đỏ đòng đọc. Hắn cười lạnh vài tiếng, đột nhiên nói: "Ta lúc trước lựa chọn đầu quân cho phụ hoàng là đúng. Ngươi thật quá độc ác, căn bản không hề coi ta là con của ngươi. Ta hận ngươi"
Có hy vọng?
Lưu Phong nghe thấy, lập tức liền dừng bước, đang muốn tiếp tục truy vấn. Cũng không nghĩ đến lúc này Thái tử phi cùng Hắc Phượng Hoàng đã phản ứng. Một người lôi Lưu phong rời đi, một người lại ép buộc Thái tôn vào trong phòng. Lưu Phong trong lòng tiếc nuối, do dự một chút rồi cuối cũng vẫn theo Thái tử phi rời đi.
"Điện hạ, xem ra kẻ tung tin đồn cũng không hẳn là giả mạo?" Sau khi hai người trở lại tẩm cung của Thái tử phi, vẻ mặt Lưu Phong nghiêm nghị lạnh giọng hỏi. Xem ngươi lần này có thể chống chế như thế nào. Đêm nay vẫn là thu hoạch rất lớn.
Thái tử phi sắc mặt biến đổi vài lần, nhìn Lưu Phong mỉm cười giải thích: "Triệt nhi gần đây nhiều bệnh, đầu óc cũng có chút không bình thường. Luôn điên điên, khùng khùng, lời hắn nói sao có thể tin được? Hài tử, ngươi hãy nghe ta nói, ta là mẫu thân của ngươi, tuyệt đối sẽ không lừa ngươi".
Giả bộ, ngươi cứ diễn đi, để ta hôm nay có thể xem trình độ của mi đến cỡ nào.
"Điện hạ, ta không phải hài tử ba tuổi, ngươi cho là như vậy ta sẽ tin ngươi sao. Nói cho ta biết rốt cuộc chân tướng sự việc là như thế nào? Hiện tại chúng ta căn bản có thể xác định được phụ thân của Thái tôn không phải là Thái tử điện hạ, mà là một người khác. Chuyện tình khác ta không truy cứu nhưng ta muốn biết phụ thân hắn là ai?" Cuối cùng Lưu Phong mới nói ra câu trọng điểm.
Thái tử phi cũng không ngốc, trong lòng nàng đột nhiên phát sinh cảnh giác, dường như đã cảm thấy được một chút gì đó.
Ổn định lại cảm xúc, nàng vẫn như trước, thà chết không nhận: "Hài tử, Triệt nhi nổi điên nói bậy, ngươi như thế nào cũng điên theo sao. Cũng không còn sớm nữa, hôm nay tinh thần ta cũng không tốt lắm. Nếu không còn chuyện gì nữa thì ngươi về trước đi. Khi nào tinh thần ta khá hơn, sẽ phái người mời ngươi tới."
Thái tử phi sợ rằng, nếu bị Lưu Phong truy vấn như vậy, sự tình sớm muộn cũng sẽ bị lộ. Tuy rằng, nàng muốn nói hết, nhưng đến cùng, nàng lại có chút do dự. Nàng cảm thấy hiện giờ quan hệ với Lưu Phong vẫn chưa được ổn lắm. Nếu tùy tiện để hắn biết chân tướng, nói không chừng còn có thể khiến hắn thù hận mình.
"Điện hạ, ngươi trong lòng có quỷ phải không?" Hôm nay có cơ hội tốt như vậy, Lưu Phong làm sao có thể bỏ qua chứ.
"Hài tử, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Muốn cho ta đau khổ sao?"Thái tử phi sắc mặt không vui mà nói.
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, nói: "Thân là con của phụ thân, với sự tình năm đó ta chắc chắn phải biết. Ta nói rồi, mọi chuyện năm đó ta không truy cứu. Ta chỉ muốn biết, nam nhân kia là ai? Nếu ngươi nhất quyết không chịu nói, ta bây giờ đi hỏi Thái tôn, ta khẳng định hắn sẽ vui vẻ nói cho ta biết"
"Ngươi. Ngươi như thế nào vẫn không tin ta?" Thái tử phi vẻ mặt ủy khuất, nếu Lưu Phong không sớm biết chân tướng, thì có lẽ đã bị nàng lừa gạt.
"Tin ngươi?" Lưu Phong khinh thường cười nhạt một tiếng, nói: "Ngươi nói ta làm sao có thể tin ngươi đây. Hiện giờ sự tình đã đủ rồi mà ngươi đều cố ý phủ nhận. Ngươi nói sự tình năm đó, ta có thể tin tưởng ngươi sao? Ngươi đã sai quá nhiều, ta hy vọng, ngươi có thể đem chi tiết nói cho ta biết, đừng để cuối cùng ta đối với ngươi hoàn toàn thất vọng." Khẩu khí của Lưu Phong y như con trai đang khuyên bảo mẫu thân của mình.
Thái tử phi đối với sự hùng hổ của Lưu Phong, trong lòng cũng dần dần bối rối. Trong lúc cấp thời nàng thật sự cũng không biết làm gì bây giờ? Tiếp tục phủ nhận, hiển nhiên là không có khả năng. Nhưng nói ra chân tướng, nàng cũng không có khả năng chịu đựng.